Editor: Ngonhinlaolien

Beta: Lục

Lam Nguyệt Thời nói: "Trong Tàng Thư Lâu cất giữ kỹ lưỡng đủ các loại điển cố, điển tịch và công pháp hi hữu được tích góp từ lúc Phái Huyền Âm thành lập đến nay. Nếu không được đặc cách cho phép thì với một người đệ tử tầm thường mà nói, cả cuộc đời này đều khó mà có cơ hội thấy được một lần... Cố mà nắm chắc cơ hội."

Bởi thế mà mỗi lần Tạ Yến bị phạt vào trong Tàng Thư Lâu chép môn quy đều luôn không thể phân biệt được, rốt cuộc đây là đang bị phạt hay là đang được thưởng nữa.

Tạ Yến cười nhạo vài tiếng, từ trước đến nay hắn thường không để bụng nhiều về mấy loại sách vở, chữ nghĩa này. Nếu không phải Lam Nguyệt Thời nhắc nhở thì hắn đều đã quên chuyện mình bị phạt. Hắn chỉ nghĩ muốn chép xong hai trăm lần thật nhanh để khôi phục tự do, huống hồ cũng sắp đến lượt hắn thi đấu rồi.

Trong Tàng Thư Lâu.

Một nam tử áo đỏ ngồi bên chiếc bàn thấp với hai ngọn đèn lập lòe chiếu sáng. Vẻ mặt người nọ nghiêm nghị, y im lặng cầm bút chấm mực, mắt nhìn thẳng, không chút qua loa. Trong khi đó, Tạ Yến đang ở một bên khác mở "Tâm Giới" ra, sau khi nhìn được vài vài tờ là đã bắt đầu có cảm giác mơ màng buồn ngủ, đầu óc thì choáng mắt thì nhòe ra.

Hắn vẫn không hiểu, một môn phái Tu Tiên, vì sao sẽ có loại sách như kinh thư này. Nghĩ mãi cũng không ra, hắn dứt khoát bỏ qua việc chép sách, bắt đầu nghiêm túc đánh giá người trước mắt.

Giản Tố Ngu làm như không thấy, tiếp tục biên soạn mục lục điển tịch của Tàng Thư Lâu, chữ viết tinh tế, từng nét bút đều có ẩn tàng tính khí trầm ổn của chủ nhân.

Thật là xinh đẹp. Tạ Yến thật sự đã gặp qua rất nhiều người đẹp, bốn mỹ nhân danh chấn Nghiệp Thành "phong hoa tuyết nguyệt", hắn cũng từng có dip được gặp qua vài lần. Nhưng khi đem so sánh với người này, dường như Giản Tố Ngu có thêm một loại khí chất tiên nhân, giống như tùy thời tuỳ lúc có thể phất ống tay áo lướt gió bay đi. Thông thường, nếu muốn nói một người đẹp, nhất định sẽ dùng từ "chim sa cá lặn", "hoa nhường nguyệt thẹn", "nghiêng nước nghiêng thành" linh tinh để hình dung. Nhưng mà, những từ này để miêu tả một người đàn ông thì lại có vẻ rất không thích hợp. Cuối cùng Tạ Yến chỉ phải thầm tự nhủ trong lòng hai chữ: Xinh đẹp.

Cũng không biết nếu người đẹp tựa tiên nhân cười rộ lên sẽ trông ra sao, là băng tuyết tan ra hay là vẻ đẹp đất trời cũng phải nhún nhường? Trong đầu hắn đột nhiên nổi lên một ý tưởng quái dị.

Tạ Yến thích nhất là trêu đùa người khác, theo cách nói của Liễu Cô Đăng thì đó là chòng ghẹo người ta.

Hắn cười lấy lòng: "Sư huynh."

Giản Tố Ngu mắt điếc tai ngơ.

Nói chuyện so với chép bài thì đương nhiên thú vị hơn nhiều, dù là chỉ có Tạ Yến tự biên tự diễn. Hắn cảm thấy bản thân có những lúc nghiêm trang lên, nói mãi không dứt làm người không thể không tin phục, giống như bây giờ vậy: "Sư huynh, con người của ta ấy à, chính là bẩm sinh đã có tính tình thoải mái, không chú ý lễ tiết. Chuyện liên quan tới Thiên Đô Vân Hải trước đó, tất cả thật sự chỉ là hiểu lầm thôi."

Đột nhiên hắn cúi người, nghiêng về phía trước rồi cầm lấy tay người đang múa bút thành văn nào đó, muốn tự dâng ánh mắt chứa vô vàn chân thành của mình lên, lại bị nhiệt độ trong tay làm cho hoảng sợ: "Oa, tay huynh như thế nào lại lạnh như vậy? Ta thử ủ ấm cho huynh xem nhé!"

Có vẻ vì đột nhiên bị hắn làm khó dễ làm cho giật mình, Giản Tố Ngu co rụt tay lại theo bản năng, ngòi bút lông vốn đẫm mực cũng quệt ra một đường mực thật dài trên giấy... Tình hình này xem ra là phải viết lại lần nữa... Giản Tố Ngu nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi lưu ly trắng đen rõ ràng ấy tràn đầy lạnh lẽo.

Tạ Yến chợt bừng tỉnh, cũng nhận ra hình như mình đã làm ra một chuyện không thể lường được hậu quả. Rất nhanh sau đó, hắn chợt nhớ ra có vẻ mình đã quên mất một việc thật quan trọng: Người này cực kỳ phản cảm việc người khác chạm vào hắn. Vì thế hắn vội lùi người lại muốn chạy trốn, buột miệng thốt ra: "Ta nhận sai! Ta nhận sai!"

Một đường gió mạnh bạo xẹt qua bên mặt, trước mắt bỗng xuất hiện một cây sáo toàn thân tuyết trắng đang treo lơ lửng ở trước mắt hắn, chống ngay giữa trán hắn như đang uy hiếp, quanh thân lập lòe toả ra những tia sáng lạnh, Giản Tố Ngu nói: "Trở lại chỗ ngồi."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Thấy y chịu mở miệng, trong lòng Tạ Yến nổi lên một trận tự hào khó hiểu.

Nhưng khi nhìn đến Toái Băng, trên mặt Tạ Yến lại lộ ra một chút buồn bã: "... Không phải huynh nói đưa cho ta sao?" Vì thế hắn thử vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm chạm Toái Băng...

"Ca..." Một nắm giọt băng lan ra bên ngoài, chúng như có linh hồn vậy, tự động lan khắp cánh tay hắn tựa dây leo bên góc tường, nhanh chóng đóng băng toàn bộ cánh tay của hắn, kế tiếp lại lấy tốc độ mà đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy lan nhanh đến toàn thân. Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc thì đã bị đóng băng cứng ngắc tại chỗ.

Tạ Yến: "..."

Giản Tố Ngu đưa tay nhẹ nhàng triệu về, Toái Băng tựa như có linh tính, ánh sáng lập lòe một chút rồi tối sầm xuống, nhẹ nhàng dừng ở trên bàn, nhìn thoáng qua còn lầm tưởng nó là một cây sáo bình thường hiền lành vô hại. Mặt y không biểu lộ cảm xúc gì liếc nhìn Tạ Yến, ngồi xuống một lần nữa, tiếp tục làm việc của mình.

Tạ Yến: "?"

Từ nhỏ, Tạ Yến đã gặp qua không ít những việc ma quỷ lạ lùng, cũng biết rằng chỉ cần là người có tu vi thì đều có một vài pháp khí kỳ quái. Ví dụ như kiếm Thừa Ảnh của chú hắn, lại như roi chín đốt của Lam Nguyệt Thời. Những pháp khí này đều là vật báu vô giá, giá trị cực lớn, hơn nữa có thể nhận chủ. Nếu may mắn có được một vật trong đó thì không còn nghi ngờ gì nữa, nó chắc chắn là có lợi cực lớn cho con đường Tu Tiên sau này. Tạ Yến biết cây sáo cũng là pháp khí của Giản Tố Ngu... Đó là chưa kể, cây sáo này đúng là rất phù hợp với khí chất của chủ nhân... Nhưng không phải nói là đưa hắn sao? Tạ Yến rủa thầm trong lòng.

Nhìn bộ dáng không thèm quan tâm đến mình nữa của y, Tạ Yến nhún nhún vai, thì thôi, do mình tự tìm...

Hiếm lắm mới yên lặng được một lát, Giản Tố Ngu âm thầm thở ra. Đang nghiêm túc tra cứu và thẩm định lại những bản điển tịch đơn lẻ không còn hoàn chỉnh thì lại nghe thấy bên tai truyền đến những tiếng cười khẽ.

"Sư huynh, cớ gì lại tức giận như vậy?"

Tạ Yến tựa người vào trên ghế, dáng ngồi cực kỳ xấu, nghiêng thân mình, gác chéo chân, một tay nâng má, trong hai mắt là ý cười ranh mãnh.

Giản Tố Ngu buông bút, nhắm mắt lại, lần mở ra tiếp theo, trong đôi mắt đã ứa ra từng trận lạnh lẽo: "Chép lại mười lần."

"!" Hắn chỉ cảm thấy dưới chân ập đến khí lạnh, Tạ Yến vội vàng ngồi nghiêm chỉnh. Hắn âm thầm vận nội lực, nhưng băng trên chân hắn càng ngày càng dày, cột chặt cố định trên ghế.

"Sau khi hoàn thành thì nó sẽ tự tan biến." Giản Tố Ngu lại lẳng lặng chiêm một câu.

Tạ Yến tức giận đến nỗi vẽ loạn trên giấy Tuyên Thành, sau đó vo thành một cục rồi ném về phía Giản Tố Ngu như muốn hả cơn giận. Nhưng không biết từ lúc nào phía giữa không trung đã xuất hiện kết giới nên cục giấy bị bắn ngược lại. Tạ Yến cảm thấy đã mất hứng thú, đành ngoan ngoãn ngồi chép phạt

Hai ngày kế tiếp, Tạ Yến đều ngoan ngoãn mà chép sách, không nói một lời. Trong lúc nhàn rỗi, hắn sẽ chọn lựa mấy quyển công pháp trong Tàng Thư Lâu về nghiên cứu, trông như thể hắn thật sự để tâm đến đại hội Tông phái. Chính vì vậy mà Giản Tố Ngu cũng bắt đầu hoài nghi, phải chăng hình tượng ăn chơi trác táng kia chỉ là do Tạ Yến tự đắp nặn ra mà thôi. Y lại nghĩ đến trừng phạt dài đăng đẳng mà lại nhàm chán này cũng sắp kết thúc, không nhịn được thầm thở phào một hơi. Nhưng loại cảm giác như trút được gánh nặng này lại kết thúc kể từ khi y nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sâu xa vào một buổi sáng ngày ấy của Tạ Yến và bị nụ cười đó chuyển hóa thành nghi ngờ.

Tạ Yến buông bút, không nhịn được lười biếng duỗi eo, tiếp đó hắn chống cằm nhìn người đối diện rồi cười nói: "Sư huynh, ta chép xong rồi."

Đôi mắt Giản Tố Ngu vẫn không rời khỏi sách, động tác trên tay cũng không dừng, y chỉ gật đầu theo bản năng.

"Sư huynh, ngươi biết Bồ Tân Tửu không? Cái người là đệ tử của Thiên Đô Vân Hải, ánh mắt rất hung ác, rất kiêu ngạo khó ưa ấy?" Giơ tay lên, mấy quyển kinh thư bay bay lướt đến trước mắt Tạ Yến, xếp chồng lên nhau rất chỉnh tề. Ngay sau đó, hắn đến bên cạnh y, sau khi thấy rõ chữ viết dưới ngòi bút của Giản Tố Ngu thì hắn kinh ngạc thốt lên: "Tâm Giới?"

"Sao chép môn quy, tu thân dưỡng tính." Tay Giản Tố Ngu không thể không dừng lại một lát, dùng tay áo che lại chữ viết trên bàn. Lông mi mảnh dài nhẹ nhàng của y run rẩy, nhíu mày nói: "Ngươi đi được rồi."

"Hiện tại trên người ta đã không còn mang tội, nên bây giờ ngươi không thể quản được ta." Tạ Yến cười hắc hắc, đứng dậy, tiện tay cầm giấy ở trên bàn, mười ngón tay chuyển động linh hoạt: "Nghe nói sư huynh và Bồ Tân Tửu biết nhau đã lâu, còn cho phép hắn mượn một quyển công pháp ở Tàng Thư Lâu?"

Đang trong lúc Giản Tố Ngu tự hỏi Bồ Tân Tửu là ai thì một con hạc giấy sinh động như thật bay tới dưới mi mắt của hắn.

Đoán rằng đây cũng là hắn nói linh tinh thôi, nên Giản Tố Ngu không để ở trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn như ma xui quỷ khiến mà dừng lại một lát, sau đó phất tay làm hất hạc giấy bay trở về. Nhưng điều y không nghĩ tới vừa mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt là không gian đều tràn ngập những con hạc giấy lớn bé khác nhau đang vỗ vỗ cánh bay tới gần mình.

Đôi mắt người khởi xướng được ánh nến chiếu rọi trở nên sáng ngời, vẻ mặt đắc ý nháy mắt với hắn: Thế nào? Có đẹp hay không?

Nhưng Toái Băng chợt sáng một cái, chỉ nghe thấy từng đợt âm thanh giòn vang truyền đến hết đợt này đến đợt khác, tựa như tiếng động nào đó truyền tới trong đêm khuya tĩnh lặng của đêm tuyết rơi vào mùa đông.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Không làm việc đàng hoàng." Giản Tố Ngu tặng hắn bốn chữ.

Trên đời này thật sự có người nhạt nhẽo đến vậy cơ đấy, Tạ Yến nhìn những con hạc giấy bị đông cứng trong không trung, nghẹn họng nhìn trân trối.

Sau đó Tạ Yến cười khẽ: "Thật vất vả mới được giải thoát, cho nên mới chúc mừng một chút mà thôi..."

Vừa dứt lời, một con hạc giấy "Tành..." một tiếng nổ vang trong không trung.

Sắc mặt Giản Tố Ngu ngẩn ra khi nghe thấy âm thanh đó, rốt cuộc chịu ngẩng đầu lên nhìn Tạ Yến. Đợi khi y nhìn thấy muôn trùng tia lửa than văng ra khắp nơi sắp sửa rơi xuống trên điển tịch, y phản ứng lại. Ngay lập tức, y đưa tay tạo ra một đường băng quyết, kế đó lại làm băng tan ra rồi hóa thành nước, ý định dập tắt lửa.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng đều lộn xộn.

Thực ra dùng nước dập lửa thì chẳng có vấn đề gì, thế nhưng...

Tạ Yến thu lại Huyễn Hỏa trong không trung, ôm một quyển "Diệu Hỏa Quyết" còn ướt nhẹp, che miệng nhịn cười: "Giản sư huynh, huynh thiệt tùy hứng quá đi. Dù thế nào thì cũng là một phần công pháp không tồi, ngươi không nói hai lời đã giơ tay hủy đi, ta ngăn đều ngăn không được."

"Rõ ràng là ngươi..."

"Chuyện ta còn chưa kịp nói sao? Kết quả huynh búng tay một cái liền dội nước, ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng thực tuyệt vọng nha." Ngoài mặt, Tạ Yến bất đắc dĩ ôm tim, thậm chí còn làm như vô cùng đau đớn vỗ vỗ cái bàn. Nhưng có trời mới biết, Tạ Yến nhìn thấy khuôn mặt như tường băng kia của Giản Tố Ngu chuẩn bị vỡ ra một cái khe thì hắn muốn cười lớn cỡ nào.

Xưa nay Gianr Tố Ngu rất ít giao tiếp với người khác, cho nên y phải thiệt ở chỗ này. Nếu như trong môn phái xảy ra chuyện gì, chưởng môn hoặc các chưởng bối đều sẽ hỏi ý kiến của y, y thường chỉ dùng mấy từ dễ hiểu ngắn gọn biểu đạt như là "Vâng", "Ừ" linh tinh. Từ nhỏ đến lớn, Giản Tố Ngu vẫn luôn là một trong những đệ tử mẫu mực của môn phái, nên tất cả mọi người đều tin tưởng những lời nói của y mà không chút nghi ngờ. Vì điều này, Giản Tố Ngu không nhịn được có chút tức giận.

"Huynh nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Muốn giết người diệt khẩu sao?" Tạ Yến vừa cười như điên vừa trốn đến bên cạnh cửa sổ, sợ y bực tức ném cái nghiên mực lại đây.

"Tạ Yến!" Giản Tố Ngu dùng Toái Băng chỉ vào hắn, hai mắt đều sắp nổi lửa.

"Có!" Tạ Yến giơ tay lên, miệng vẫn không quên trêu chọc: "Không phải là mấy quyển sách thôi sao? Hỏng rồi thì thôi, dù sao chữ huynh đẹp như vậy, trong lúc nhàn rỗi thì tiện tay chép lại mấy quyển cũng không có gì, huynh nói đúng không?"

Lớn đến từng này, Giản Tố Ngu vẫn chưa thấy người nào mặt dày vô sỉ đến như vậy: "Nói hươu nói vượn!"

"Huynh nhìn vệt nước và băng rải trên mặt đất đi, ta hỏi huynh, có phải sách là do huynh làm hư hay không?" Tạ Yến tiếp tục đổi trắng thay đen: "Huynh nhìn bộ dáng bị ta nói trúng tim đen, tức muốn học máu của huynh đi kìa. Như này là không được, với bộ dạng hiện giờ của huynh thì dù có đi gặp sư phụ cũng..."

Nghiêng đầu tránh thoát một cái nghiên mực bay qua, Tạ Yến quay đầu nhìn trên vách tường trắng đã bị mực nhiễm một mảng đen nhánh, trong lòng thầm than may là mình trốn nhanh, nhưng trên mặt lại ra vẻ tiếc nuối: "Sư huynh, ngươi ném đồ lung tung như vậy, sau này không biết sẽ đến lượt quyển điển tịch xui xẻo nào."

"Cút!" Giản Tố Ngu không hiểu nổi Tạ Yến bị cái gì mà hôm nay lại ầm ĩ quá đáng như thế, y không thể nhịn được mà rút kiếm đâm về phía hắn: "Cuối cùng là ngươi phát điên vì cái gì?"

"Ta ghen không được sao?" Tạ Yến nghiến răng nghiến lợi nói, hắn nhấc chân, một bước nhảy ra ngoài cửa sổ, một bàn tay rót vào linh lực, mang theo bên người một chồng sách mới, ném qua: "Sư huynh, ngươi xem, ngươi lại ném loạn đồ vật!"

Vương vãi đầy trên đất là nước mực đen nhánh, nếu là vô tình dính một chút, sách này chỉ sợ là hủy đi.

Không rảnh để ý tới hắn nói linh tinh, cả khuôn mặt Giản Tố Ngu đều trắng, vội dừng lại pháp lực, quay đầu lại tiếp được mấy sách đang bay lơ lửng trên không trung. Có lẽ chưa bao giờ lâm vào tình huống hỗn loạn như vậy nên trái lại động tác của y có chút vụng về.

Tạ Yến trộm được Toái Băng liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Trước khi hắn cao chạy xa bay thì vẫn không nhịn được ngoái đầu liếc mắt nhìn lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

- --------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play