Linh Sơn nằm ở phía Đông Nam của Trung Nguyên, quanh năm có dòng suối chảy quanh, núi non trùng điệp rậm rạp, cảnh sắc tuyệt đẹp như không phải chốn nhân gian.
Hơn vạn năm đã qua, linh mạch thượng cổ lại chưa từng khô kiệt, nên nhiều năm trước đã dẫn tới một vị đại năng đã hóa thần cưỡi hạc đến khai tông lập phái. Thế nhân đều truyền nhau kể lại, trên Linh Sơn có một môn phái tu tiên...
Mỗi người bên trong Phái Huyền Âm đều có khí chất phong nhã thoát tục, giống như người trên trời hạ phàm. Mỗi năm, luôn có không ít người có tư chất tốt đổ xô vào, dù có nghĩ vỡ đầu cũng muốn tìm mọi cách lên núi tìm kiếm thế ngoại cao nhân, bái sư học nghệ. Người có tư chất kém cũng chờ đợi những quãng đời còn lại có thể được thần tiên liếc mắt mà được dính một chút tiên khí, kéo dài tuổi thọ.
Phái Huyền Âm lấy nhạc làm chủ, dùng lực trong vô hình làm chiêu thức, cộng thêm kiếm pháp trấn giữ môn phái Thất Huyền Phong, kiếm pháp như gió, thay đổi thất thường, nổi tiếng cả giới Tu Chân. Bởi vì quá mức thần bí nên mỗi năm chỉ mở núi một ngày, tuyển nhận đệ tử có cốt cách tốt nhất. Thời gian khác, thì đều đóng cửa Linh Sơn, sương mù mờ mịt. Bởi vậy chưa nói chi đến việc tìm được thế ngoại cao nhân của Phái Huyền Âm, chỉ tính đến tìm đường lên núi thôi đã là khó khăn lắm rồi.
Nhưng vẫn luôn có ngoại lệ.
Năm nay diễn ra tông phái đại bỉ năm năm một lần. Trận thi đấu này được mở nhằm chuẩn bị cho các đệ tử của môn phái. Nếu trong lúc thi đấu mà các đệ tử trẻ tuổi kia có thể bộc lộ tài năng, lên được bảng xếp hạng, dù cho không thể đứng đầu đi nữa cũng đã không uổng công tu luyện gian khổ.
Đối với lần này, quy định của các môn phái tất nhiên là cực kỳ nghiêm khắc. Không nói đến trong lúc tỷ thí mà ngày thường cũng đã nghiêm cấm lén ẩu đả, phải biết rằng bị mang danh tàn hại đồng môn chính là tội lớn.
Tuy là nhìn bề ngoài vẫn là không khí hài hòa, nhưng chỉ cần không làm lớn chuyện mà làm trong lén lút, thì những chuyện như thế vẫn xảy ra không ít.
Đang lúc mọi người nhiệt liệt sôi nổi thảo luận môn phái thi đấu năm nay, đoạt được danh hiệu "người đứng đầu" năm nay sẽ là Giản Tố Ngu của Phái Huyền Âm hay là Liễu Cô Đăng của Thiên Đô Vân Hải, thì phía bên các đệ tử của mấy môn phái lại vang lên tiếng ầm ĩ phân cao thấp ở trong võ trường Diễn Võ, hấp dẫn chú ý của đám đệ tử.
Liễu Thời Tân tức giận trừng mắt, nắm vạt áo người trước mắt, cầm đao ở bên hông quơ quơ, nói: "Xem bộ dáng rác rưởi của ngươi, đao cũng không cầm lên nổi, phụ lòng liệt tổ liệt tông Thiên Đô Vân Hải, còn không mau cút ra?"
Sau khi trưởng thành, trạng thái cơ thể của Liễu Minh Hồng đã tốt lên không ít, cao gầy tựa như cây tùng thanh nhã tĩnh lặng đứng thẳng trên núi cao. Vậy mà hắn ta vẫn giống như khi còn nhỏ, trong cơ thể không có một chút linh lực, thậm chí cũng không có cách nào tu luyện truyền thừa đao pháp của gia tộc.
Mặt Liễu Minh Hồng đã nghẹn đến đỏ bừng: "Buông... Buông ra! Đại ca ta..."
Một bên, Vân Hạc luống cuống tay chân đi tới gỡ tay Liễu Thời Tân, nhưng đôi tay của đối phương như cái còng sắt, cơ bản không thể nào lay động.
Cổ tay của Liễu Thời Tân dùng sức đẩy đệ tử Phái Huyền Âm đang cản đường hắn sang một bên, giọng điệu căm hận, nói: "Đại ca cái gì mà đại ca, ngoài việc kéo chân làm liên lụy đại sư huynh ra, ngươi còn biết mình là ai không?"
"Thiên Đô Vân Hải, Liễu... Liễu Minh Hồng!" Liễu Minh Hồng đang muốn mở miệng, lại cảm thấy đầu gối đau xót. Vì thế hắn ta lập tức quỳ gối xuống trên mặt đất, vạt áo ngoài màu tím đậm dính không ít bùn đất.
"Ngươi còn biết mình là ai đấy." Liễu Thời Tân cười lạnh: "Nếu ngươi đã muốn mất mặt xấu hổ, thì ném cho bằng hết ở chỗ này đi!"
Liễu Minh Hồng cắn chặt răng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng vận dụng tất cả linh lực ít ỏi trong cơ thể nhưng vẫn không có cách nào đứng dậy.
Đứng ở bên ngoài đã có không ít đệ tử Phái Huyền Âm nhìn thấy, thậm chí còn có người muốn đi tới giúp đỡ, nhưng lại nhìn thấy đám đệ tử áo dài màu tím đằng sau Liễu Thời Tân nên đành dừng bước chân, chỉ đỡ Vân Hạc bị đẩy ngã nằm trên mặt đất dậy.
Chuyện của Thiên Đô Vân Hải, người ngoài đúng thật là không nên nhúng tay.
Lúc này, Tạ Yến đang nằm ở bên ngoài cuộc ầm ĩ mà ngủ gật, phía bên hông treo một cây sáo ngọc, theo tiếng ngáy của hắn mà lắc qua lắc lại. Hôm qua hắn lười biếng luyện kiếm, bị sư phụ phát hiện. Vậy là bị phạt gánh thùng nước vài canh giờ, tính cách của hắn trời sinh đứng ngồi không yên, vô tình làm rớt ra một giọt nước thế là lại phải gánh thêm một canh giờ, bị lăn qua lộn lại một lúc lâu mới chấm dứt.
Tạ Yến nghe tiếng xì xào to nhỏ bên dưới mới từ từ tỉnh dậy, hắn ngáp một cái rồi xoa hai mắt đang nhập nhèm, chen vào trong đám người.
Thấy là người của Thiên Đô Vân Hải thì Tạ Yến duỗi cái eo lười. Việc không liên quan đến mình thì hắn cũng chẳng thèm quản. Đang định rời đi thì lại có một người đi qua bên cạnh, không may đụng trúng hắn khiến hắn hơi lảo đảo vài bước.
"Liễu Thời Tân, ngươi lại tìm hắn gây chuyện, ngươi ngứa da rồi phải không?"
Một tiếng gầm vang lên, sau nháy mắt, hai người đều cùng mặc áo dài màu tím ở trong đám người đánh nhau, hai bên vung đao, thực lực bất phân thắng bại, bang bang vang dội.
"Tân Tửu! Tân Tửu cẩn thận!" Đột nhiên, Liễu Minh Hồng đang quỳ trên mặt đất phát ra tiếng hét lớn.
Từ trước đến nay, Thanh Tĩnh Sơn đều học truyền thừa từ Thiên Đô Vân Hải, đệ tử nội môn đều là huyết mạch của Liễu gia, tất nhiên là tu vi sẽ cao hơn đệ tử ngoại môn.
Hai bên triền đấu một hồi, một chân của Liễu Thời Tân đạp Bồ Tân Tửu ra ngoài, thu đao vào vỏ: "Một tên rác rưởi, một tên ăn xin." Nói xong, tầm mắt hắn lại nhìn qua Vân Hạc, cười nhạo nói: "Còn thêm một tên ngu ngốc, đúng thật là tuyệt phối."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Ngươi..." Bồ Tân Tửu che bụng thở phì phò, mắt hung hăng trợn trừng, vừa định chửi ầm lên thì bị Liễu Minh Hồng túm chặt cánh tay.
Tạ Yến nghe Liễu Thời Tân nói vậy cũng kinh hãi, vừa định giáo huấn người này một chút đã thấy Vân Hạc bay về phía trước, tay phải giơ lên, rải ra một thứ bột phấn không biết là cái gì lên người Liễu Thời Tân.
Chỉ trong thoáng chốc, cả người Liễu Thời Tân dính đầy thứ thuốc bột màu trắng, hắn ta che hai mắt lại, phát ra một tiếng rên.
Còn Vân Hạc thì đang tức giận ngập đầu, lôi ra khăn tay, dùng nó chụp lên đầu Liễu Thời Tân, trong miệng còn không ngừng la hét: "Cho ngươi bắt nạt người! Cho ngươi bắt nạt người!"
Đệ tử Thiên Đô Vân Hải thấy vậy thì trong lòng cũng giận dữ không kém, quyền cước tung ra, chẳng phân biệt nặng nhẹ mà cứ đánh.
Phái Huyền Âm thấy người trong nhà bị đánh, cũng không đứng nhìn mà vội tiến lên hỗ trợ.
Bụng Liễu Thời Tân trúng vài quyền, hắn ta bừng bừng lửa giận, đao ở bên hông lập tức ra khỏi vỏ, từ phạm vi một nửa vòng quanh thân, quét ngang một chiêu ra ngoài.
Tạ Yến đang ngăn lại hai đệ tử đánh nhau, còn chưa kịp mở miệng, quay đầu thì hứng tới một cơn đao phong ập vào mặt, tiến lùi không kịp, thế là gương mặt bên trái hắn bị mũi đao cắt qua một vết xước.
Trong lúc kinh ngạc, Tạ Yến lau mặt, ấm áp ướt át, thế mà đổ máu.
Phía sau, chân Liễu Thời Tân bị đạp một cái, lảo đảo ngã bổ nhào vào trên người một đệ tử Phái Huyền Âm, lại ăn vài cái quyền ngầm, hắn nhịn xuống khó chịu trong mắt, miễn cưỡng múa may vài đao, lạnh giọng chất vấn: "Đường đường là người Phái Huyền Âm, vậy mà lại dùng việc hạ độc bẩn thỉu này. Chẳng nhẽ Giản Tố Ngu trong đại hội tông phái cũng là dùng cách này để thắng?"
"Câm miệng! Giản sư huynh là thắng đường đường chính chính!" Vân Hạc vừa mới mở miệng đã bị Liễu Thời Tân nghe thấy tiếng tìm ra vị trí. Vân Hạc bị hắn thả một đao vào ngực mà bật lên vài tiếng ho khan.
"Tại hạ kém cỏi, chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay Giản Tố Ngu, nhưng hôm nay chính ta sẽ cho ngươi thêm kiến thức một chút, thế nào là Huyền Âm Diệu Pháp!" Hai mắt Tạ Yến híp lại, sờ đằng sau lưng thì thấy trống trơn, lúc này hắn mới nhớ ra hôm nay không mang bội kiếm theo, nên mặt cứng đờ. Hắn chỉ phải thầm nhớ lại phương pháp khởi động Toái Băng của Giản Tố Ngu, cầm Toái Băng lên, đặt bên môi...
"Tạ sư huynh!" Người Phái Huyền Âm không kịp ngăn lại, vội vàng phong bế(*) thính giác.
(*) Phong bế: khóa kín không một khe hở.
Trên dưới Linh Sơn không người không biết, đại đệ tử dưới trướng Hạo Miểu kiếm tiên - Tạ Yến, với trình độ âm luật "thiên phú dị bẩm", triển khai nhiễu loạn tâm trí cũng có thể lấy tính mạng người.
"Chi... Chi... Chi chi chi..." Một tiếng sáo thảm thiết cắt qua phía chân trời, một lượng lớn linh lực dao động quay cuồng, chim sơn ca trong núi giật mình thét chói tai, bay vụt lên chạy về phía xa.
Người của Thiên Đô Vân Hải bị khủng bố nên vội vàng đồng loạt che lỗ tai mình.
"... Ma âm?" Mày Liễu Thời Tân cau lại, khó có thể nhịn được che lại lỗ tai, quát lên, vội vàng phong bế thính giác của mình lại, vung đao đánh về phía Tạ Yến.
Những đệ tử trên mặt đất bị âm thanh tồi tệ và linh lực ảnh hưởng đến, đau đớn lăn lộn trên đất. Tên đầu sỏ Tạ Yến lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ. Hắn cũng không thể ngờ được có người đánh lén đằng sau nên trong phút chốc không không phản ứng kịp, hắn đã bị chuôi đao của Liễu Thời Tân chĩa vào gáy. Tạ Yến bị linh lực hùng hậu của Thanh Tĩnh Sơn ép lùi ra nửa bước, hắn chỉ cảm thấy phía sau cổ đau nhức, có hơi thở xa lạ dọc theo cột sống chạy thẳng lên đỉnh đầu, ức chế không được, một ngụm máu dâng lên.
"Cũng chỉ như vậy." Liễu Thời Tân trào phúng, lại rót một chút linh lực vào đao, đang định dùng đao khí đánh bay người trước mắt thì lại thấy bên má trái người nọ có vết thương nhỏ máu, đôi mắt đào hoa phản chiếu ra ánh nhìn không giấu được sát khí.
Giọt máu lăn dài trượt lên hình ngọn lửa trên cần cổ Tạ Yến, tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Hắn không nhịn được lau nhẹ một cái, bàn tay nắm chặt sáo ngọc, trong mắt mờ mờ nổi lên ánh sáng đỏ. Linh lực của hắn ngưng tụ ở đầu ngón tay, chỉ một chốc hình ngọn lửa màu đỏ trên cần cổ càng đậm.
Liễu Thời Tân tu luyện tâm pháp nội môn đã lâu, tất nhiên là không dễ bị đả thương. Nhưng thân pháp người trước mắt cực nhanh, chỉ cảm thấy hoa mắt, hắn chớp mắt một cái thì đã bị người nọ đóng chặt mấy đại huyệt. Trong khoảng thời gian ngắn, một loại linh lực xa lạ phân tán trên khắp cơ thể, ngũ tạng lục phủ đều như thiêu như đốt.
Tạ Yến bóp chặt cổ hắn, Toái Băng dính máu để ở trước ngực, lại gần một chút liền có thể lấy đi trái tim người trước mắt. Trên mặt hắn còn có máu tươi, trong mắt phiếm hồng, khóe miệng nhếch lên một độ cung: "Thiên Đô Vân Hải, Liễu Thời Tân?"
Liễu Thời Tân vẫn để chuôi đao ở bụng Tạ Yến, hai mắt nhìn Tạ Yến chằm chằm, không phục nói: "Ngươi là ai?"
"Huyền Âm, Tạ Khinh Cuồng, người đã bại dưới tay của Giản Tố Ngu." Khóe miệng Tạ Yến mỉm cười, chép miệng nhìn Vân Hạc: "Mà hiện tại, ngươi thua... Nói xin lỗi với mọi người đi."
Từ nhỏ, Liễu Thời Tân đã sống trong nhung lụa, là nội môn đệ tử có thành tựu được người tôn quý, chưa từng nhận uy hiếp từ người khác. Hắn ta quay đầu đi, oán hận lẩm bẩm: "Cũng chỉ như vậy."
"Bản thân cũng chỉ là một cái gối thêu hoa." Bồ Tân Tửu lạnh lùng trào phúng một câu.
Liễu Thời Tân luôn tự cho mình là cao quý mà nay lại bị khiêu khích như thế, hắn ta muốn nổi điên lên rút đao đánh lại, nhưng lại bị Tạ Yến hung hăng ngăn cản.
"Chuyện gì xảy ra? Tạ Yến, mặt ngươi sao vậy?" Lam Nguyệt Thời mặc váy dài màu trắng của Huyền Âm, bên hông giắc một cái roi dài chín đốt có hơi không hợp với vẻ ngoài của nàng, xuất hiện bên ngoài trận chiến.
"Nguyệt muội!" Mắt Vân Hạc sáng ngời, đứt quãng kể từ đầu đến đuôi.
"Đã ở trên địa bàn của Phái Huyền Âm chúng ta, thì tất nhiên là dùng quy củ của Phái Huyền Âm ta." Lam Nguyệt Thời liếc qua đôi mắt đã đỏ lên của Tạ Yến, nàng cầm roi trói Liễu Thời Tân thật chặt, cả giận nói: "Đi, áp giải tới sư thúc quản giáo."
Chính giữa điện Phái Huyền Âm.
Vẻ mặt không vui của Liễu Thời Tân vẫn như trước, hắn tránh thoát ra khỏi tay chúng đệ tử, sửa sửa vạt áo của mình, sắc mặt cung kính. Còn Tạ Yến thì lau đi máu tươi trên mặt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Hóa ra lén ức hiếp là truyền thống của Thiên Đô Vân Hải?"
Phi Vân đạo nhân là trưởng lão đứng đầu của Thiên Đô Vân Hải, việc liên quan đến Thanh Tĩnh Sơn tham dự tông phái tỷ thí lần này, từ trên xuống dưới đều do một tay ông ta phụ trách. Lúc này, ông ta đanh mặt, lạnh giọng nói: "Chẳng qua là đệ tử trong Thiên Đô Vân Hải luận bàn mà thôi, đệ tử Phái Huyền Âm chẳng liên can."
Nói thế này, trái lại là đang trách bọn họ xen vào việc của người khác. Trong mắt Tạ Yến dấy lên sự tức giận, phản bác lại: "Đệ tử Phái Huyền Âm không liên can, vậy mà bị đệ tử phái nhà ngươi đánh tới nội thương."
Liễu Thời Tân nghe vậy thì vội chỉ tay vào mặt Vân Hạc đang chật vật rồi lên tiếng giải thích: "Sư thúc, là đệ tử kia dùng dược với đệ tử. Dưới tình thế cấp bách, đệ tử mới ra tay đả thương hắn."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Phi Vân đạo nhân liếc nhìn hắn ta, chỉ hận sắt không thành thép nói: "Một cái tỷ thí nho nhỏ mà làm ồn ào huyên náo khiến nhiều người hiểu lầm như thế. Ngươi trở về đứng chổng ngược ba ngày rồi chọn ngày đến xin lỗi đệ tử Phái Huyền Âm, như thế mới là phải phép."
Liễu Thời Tân cung kính nói "Vâng."
Sau đó cúi đầu lui ở một bên, trên mặt không che giấu được đắc ý.
Khiến người bị thương cũng chỉ là phạt nhẹ, xin lỗi cũng chỉ là nói bên ngoài với đệ tử Phái Huyền Âm kia thôi. Còn việc lúc trước hắn ức hiếp Liễu Minh Hồng kia, liền coi như chưa từng xảy ra. Thiên vị thế này là quá lộ rõ rồi, trong lòng mọi người đều nghĩ thầm.
"Trưởng lão Thiên Đô Vân Hải quả nhiên là chí công vô tư." Lam Nguyệt Thời nắm chặt roi trong tay, châm chọc nói.
"Xin lỗi? Vậy cũng phải xem người có chịu tiếp thu mới được!" Trong mắt Tạ Yến phiếm hồng, liếc mắt nhìn Liễu Thời Tân rồi nói: "Ngại thật đấy, trừ khi hắn đến trước mặt vị Liễu công tử kia xin lỗi, còn nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Đôi mắt Phi Vân đạo trưởng trừng lớn, vung phất trần trong tay, giọng nói lạnh lùng: "Chẳng lẽ ngươi muốn uy hiếp lão phu? Ngươi có biết những lời ngươi đang nói lúc này sẽ bị khép vào tội gì không?"
Bấy giờ nghe được tin báo, Giản Tố Ngu mới thong dong tới muộn, khí chất tiên nhân của y khiến mọi người kinh diễm đến hít sâu một hơi, các đệ tử còn lại của Phái Huyền Âm cũng cung kính cúi đầu.
"Tạ Yến là người trong Phái Huyền Âm, không nhọc lòng trưởng lão nhớ mong." Lưng Giản Tố Ngu đeo trường kiếm, cả người tràn ngập kiếm ý lạnh lẽo như băng, đi nhanh bước vào chính điện. Ánh nhìn của y khi lướt qua vết máu vẫn còn trên khuôn mặt Tạ Yến thì hơi khựng lại trong chớp mắt.
Chưởng môn Phái Huyền Âm - Thiên Nguyên Quân đang bế quan. Mọi chuyện xảy ra trong phái đều do Đại đệ tử Giản Tố Ngu tạm thời thay mặt phong chủ làm chủ. Hạo Miểu kiếm tiên - Thương Thâm thay mặt chưởng giáo phụ trách, một vị trưởng lão khác lại đang dạo chơi bên ngoài. Mọi chuyện lớn nhỏ trong Phái Huyền Âm đều là hai người bọn họ xử lý, lời y vừa nói ra, mọi người nghe đều có ý duy trì.
Phi Vân đạo trưởng cũng không ngốc, nghe y nói vậy thì sắc mặt ông hơi biến xanh: "Tất nhiên là tin tưởng vào quyết định của quý phái."
Tạ Yến ra giữa chính điện, Liễu Minh Hồng túm lấy Bồ Tân Tửu đang đầy mặt không tình nguyện kéo đi ra rồi nói với vẻ sợ hãi: "... Tạ sư huynh, thực xin lỗi."
Thực ra trong lòng Tạ Yến cũng định không muốn quản việc này. Nếu không phải Vân Hạc vô ý khiến mình cũng dính vào, hắn chỉ xua tay, nói: "Không sao. Chính ngươi cần tu luyện nhiều thêm, tránh cho lần sau lại bị bắt nạt."
Bồ Tân Tửu thấy hắn ta bị chọc trúng chỗ đau, trừng mắt liếc Tạ Yến, lôi kéo Liễu Minh Hồng rời đi.
Tạ Yến không hiểu ra sao đứng một lúc, vừa chuyển đầu liền vừa vặn thấy Giản Tố Ngu đi từ chính điện ra.
"Bên trong môn phái cấm lén ẩu đả." Giản Tố Ngu nhàn nhạt nói.
"Ta biết." Nghe ra cũng không có ý tứ muốn mắng hắn, Tạ Yến ôm mặt, lớn gan nói: "Nhưng tiểu tử kia ngấm ngầm nói không đúng về ngươi, ta không nhịn được, ta không chịu nổi khi có người nói không tốt về ngươi dù chỉ là một câu..."
"Câm miệng!" Mày Giản Tố Ngu nhăn lại, mặt mang tức giận, trách mắng: "Nói nhăng nói cuội cộng với lén ẩu đả, ấn theo môn quy là phải đi Tàng Thư Lâu sao chép môn quy hai trăm lần."
Lăn đi lăn lại một lúc lại vẫn là bị phạt, Tạ Yến khẽ cắn môi, chỉ cảm thấy vết thương trên mặt càng đau.
Tạ Yến không hay mang thù trong bụng, có thù oán gì là phải báo ngay lúc đó luôn. Vì thế, hắn im lặng không lên tiếng đi ra ngoài cửa.
Mà đằng sau, kiếm tu tuấn mỹ như tiên nhân mềm nhẹ vuốt ve kiếm tuệ đã loạn thành một cục trong lồng ngực, nhìn bóng dáng hắn một lúc lâu rồi mới khe khẽ thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT