Sau khi nghe Vân Hề kể rõ xong, Giản Tố Ngu khẽ mở đôi môi, nói ra một câu trúng ngay hồng tâm.
Khi Tạ Yến tỉnh lại đã cảm thấy quái lạ rồi, không khí ở nghĩa trang kia quá mức kì dị. Đặc biệt là hướng quay mặt của sư tử đá ở cửa, nhìn có vẻ giống với tư thế trong trận pháp trấn tà "Phong ma trận". Hiện giờ nghe Giản Tố Ngu nói như vậy, hắn vẫn dựa vào cửa bóc quýt, trong lòng cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì lắm.
Những thiếu niên xuống núi rèn luyện thường chỉ có ở trong sách, hoặc nghe từ các sư huynh, sư tỷ trưởng thành. Nghe nói những việc này đều không đáng nhắc đến, hiển nhiên là không có cách nào bình tĩnh. Vân Hề hận tu vi của mình không đủ thâm sâu, lẩm bẩm nói: "Đệ tử làm việc không suy xét, vô tình thả tà ma ra khỏi trận pháp, để hắn làm hại nhân gian. Xin sư bá trách phạt."
Khóe miệng Tạ Yến khẽ giật một cái, ho nhẹ. Hắn cầm quả quýt chua ngọt ngon lành vừa mới bóc vỏ xong nhét vào trong tay thiếu niên, sau đó vỗ vai cậu ta tựa như muốn an ủi: "Không trách ngươi. Dù sao thì sớm hay muộn gì hắn cũng chạy ra, không phải có câu:... Tai họa gieo ngàn năm sao?"
Huống hồ mấy đứa bé như các ngươi, sao có thể ngăn được hắn? Tạ Yến hoàn toàn quên, lúc ấy chính hắn vì đói bụng mà hôn mê bất tỉnh...
Tầm mắt của Giản Tố Ngu hững hờ nhìn lướt qua, liếc "tai họa" một cái, sau đó cũng vỗ vỗ bả vai Vân Hề, xem như là an ủi, nhưng vẫn không nói gì.
"Không được!" Thiếu niên bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên, hai mắt tràn đầy kiên định, nắm chặt tay, nói: "Xin sư bá yên tâm, Vân Hề nhất định sẽ dốc hết toàn lực bắt tà ma kia về đây."
Tạ Yến: "..."
Thiếu niên tuổi trẻ luôn là tràn đầy nhiệt huyết, trong tay còn cầm quả quýt, tinh thần hừng hực chạy ra cửa, la hét muốn đi tìm hiểu tin tức.
Trong lúc nhất thời, trong viện chỉ còn lại hai người họ, bầu không khí xấu hổ tràn ra xung quanh.
Trong dĩ vãng, Tạ Yến luôn thích dính chặt lấy Giản Tố Ngu, thậm chí hắn còn xem việc trêu đùa đóa hoa cao lãnh này làm thú vui, trêu mãi cũng không thấy mệt. Hiện giờ nhớ tới, vậy mà lại có cảm giác xưa cũ, đã lâu đến mình cũng sắp không còn nhớ rõ nữa rồi.
"Tạ Yến." Ở đằng sau, Giản Tố Ngu gọi lại hắn.
Tạ Yến ngẩng đầu lên, ném một múi quýt vào trong miệng. Nghe được tiếng gọi cũng không quay đầu lại, chỉ là dừng bước chân, lẳng lặng chờ y nói lời tiếp theo.
"Ngươi... Có gì muốn nói không?"
Nói gì? Ta không hiểu sao lại sống lại, chuyện cũ đã qua cũng như mây khói, hắn đều đã quên hết rồi, không có gì muốn nói cả. Tạ Yến lại ăn một múi quýt, ừm... Rất ngọt. Hắn cười nói: "Ta không có gì muốn nói."
"Môn phái lần đó..."
"Muốn làm gì thì cứ tự nhiên."
...
Thì ra nhà của Giản Tố Ngu ở Lâm An.
Tòa nhà này không quá lớn cũng không quá nhỏ, bức tường vững chắc, trên sân vườn không rộng lắm lại trồng đầy những bông hoa có màu sắc nhẹ nhàng đan xen cùng với mấy hòn núi giả, trông rất thú vị. Nước trong ao chảy róc rách, đứng từ xa xa nhìn qua, khung cảnh này có vài phần khiến lòng người phẳng lặng như nước.
Trên cửa, một cái đèn lồng đỏ rực cầu phúc lộc bình an treo cao, đung đưa theo gió. Nó chẳng phân biệt là ngày hay đêm, vẫn cứ sáng rọi rõ ràng như thế, nhìn vào khiến người ta có chút lóa mắt.
Phong thủy tốt như vậy, chẳng trách có thể nuôi dưỡng người như Giản Tố Ngu. Trong đầu Tạ Yến hiện ra gương mặt lạnh như băng nhưng lại vô cùng tuấn tú của người nọ.
Chẳng qua hắn chưa từng nghĩ tới, hóa ra Giản Tố Ngu có xuất thân từ nhà làm quan có dòng dõi Nho học thi thư.
Ngày xưa, khi hắn còn ở Nghiệp Thành, ấn tượng của hắn đối với đệ tử thư hương chỉ có hai chữ... Cổ hủ. Nói dễ nghe hơn thì là khí phách thư sinh, trong đầu đều là "phong hoa tuyết nguyệt", thỉnh thoảng viết chút thơ khoe khoang tài học, đùa giỡn các cô nương thanh lâu, đổi lại chỉ là mấy chén trà nhỏ. Người như vậy có cảm giác như tính tình, phẩm hạnh đều rất tốt. Tóm lại là hắn với họ không có tiếng nói chung, từ trước đến nay hắn tránh còn không kịp. Nhưng khuôn mặt lạnh băng kia của Giản Tố Ngu? và thư sinh khí phách? Hoàn toàn không dính lấy một xu quan hệ có được hay không?
Tạ Yến nhớ lại lần đầu tiên gặp người nọ.
Khi đó Giản Tố Ngu ôm tiên kiếm, trên người khoác bộ áo trắng đứng tựa lưng ở dưới tàng cây hoa lê già đã vạn năm trên núi. Từng cánh hoa lê rơi xuống, chàng trai nhìn về phía biển mây đang bồng bềnh ở nơi xa, giữa chân mày khẽ nhíu lại, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Giống như một gốc cây hải đường mang chút u sầu.
Hắn còn nhớ rõ lúc ấy chỉ vì hắn nhìn hơi lâu chút thôi mà đã bị Giản Tố Ngu hung hăng trừng mắt liếc cho một cái, bộ dạng hung ác cứ như muốn đem tròng mắt của hắn móc ra vậy.
Hơi thở cô đơn kia hấp dẫn Tạ Yến thật sâu, khi đó hắn chỉ hận không thể mang bảo vật mình trân quý nhất dâng lên, mong đuổi đi những chuyện ưu sầu trong lòng người nọ.
Mãi đến sau này Tạ Yến mới hiểu, cảm giác khi đó gọi là "tim đập thình thịch".
Người hầu nhà họ Giản nhìn thấy hắn, cũng chỉ nghĩ là khách trọ qua đêm. Một ngày ba bữa cũng sẽ không thiếu, chạm mặt cũng chỉ hơi gật đầu ra hiệu, cũng không có ý giám thị.
Giản Tố Ngu đưa hắn về cũng chỉ ném ở trong phòng. Mới đầu hắn có chút lo sợ bất an, cứ lo không biết khi nào thì mình sẽ bị mang về Linh Sơn xử trí. Vậy mà qua vài ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của Giản Tố Ngu. Có lẽ là có việc gì giữ chân, thế là dần dần hắn cũng bắt đầu nghĩ thoáng hơn. Cùng lắm là chết thôi, người đã chết một lần như hắn đây, còn cái gì khiến hắn sợ hãi nữa cơ chứ.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc chuồn êm. Giản Tố Ngu vừa nhấc chân rời đi là ở sau lưng, hắn đã nghĩ cách làm thế nào để tiếp cận cổng lớn. Nhưng hắn mới vừa bước ra nửa bước, sư tử đá vốn có linh thức(*) từ sớm đã gầm nhẹ lên, ngay sau đó, hắn bị kết giới ở cửa bắn ngược trở lại.
(*) Linh thức: linh = linh hồn, thức = ý thức. Vật có được linh thức sẽ có suy nghĩ và tình cảm của riêng mình.
Một đám đều thành tinh, không trừ tà cho tốt, lại muốn để gian tà như hắn đây ở trong nhà.
Hắn còn chưa từ bỏ hy vọng, bay lên cao mấy trượng, vẫn bị bắn trở về.
Tạ Yến oán hận dậm dậm chân, vỗ bụi đất trên quần áo, mặt mày xám xịt quay về phòng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Chán quá đi thôi. Không ngờ Giản Tố Ngu lại không lấy Toái Băng đi, Tạ Yến thỉnh thoảng cũng lấy ra thổi vài cái. Nhưng khả năng cảm âm của hắn thật sự rất kém, chính hắn còn tự thấy kinh dị, cũng thấy không nên tra tấn người khác.
Thấy như này so với giam giữ phạm nhân cũng không khác là bao, có điều đồ ăn ngon chút xíu hơn thôi. Tạ Yến nhàn nhã nghĩ nhưng động tác tay cũng không dừng lại. Mấy ngày nay, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm thì sẽ bắt chéo hai chân ngồi trước bàn đọc sách gấp hạc cho hả giận. Tất cả mọi thứ, chỉ cần là giấy, hắn đều gấp thành hạc hết. Đừng tưởng hắn không biết làm gì, ngón tay linh hoạt hai ba cái, một con hạc giấy sinh động như thật được tạo ra.
Lựa lúc trời nắng không mây không gió, hắn trộm cầm mấy con hạc giấy, tìm một góc không người nào đó và đưa vào một chút linh lực vào mấy con hạc giấy. Hạc giấy tựa như sống lại vậy, chắp cánh bay ra hướng bốn phương tám hướng của tòa nhà này. Không lâu sau chúng đã bị kết giới ngăn bắn ngược trở về, vẫn không nhúc nhích nằm trên đất cứng đơ.
Kín không kẽ hở.
Cứ trải qua như vậy, hắn thật sự sẽ chán đến chết.
Trên mặt Tạ Yến đầy bi thương.
May mà còn có người thỉnh thoảng sẽ tới nói chuyện với hắn.
"Tiền bối, ngươi đang làm gì thế?" Thiếu niên ngây thơ đơn thuần vừa vào cửa thì thấy tay chân Tạ Yến đang bận rộn không ngừng, đầu ngón tay cũng mấp máy liên tục. Dưới chân hắn là một con chó màu nâu vàng đang nằm ngủ ngon lành, nhìn dáng vẻ như năm tháng thanh tĩnh an lành. Vân Hề tựa như phát hiện ra một thế giới mới, dè dặt đến gần thử hỏi, lại không nhịn được tính tò mò mà cẩn thận dùng tay chạm vào cánh hạc giấy.
"Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi mấy con?" Tạ Yến cười đến mắt híp lại, tâm trạng bỗng nổi hứng trêu đùa: "Thật ra ta đang gấp cho sư bá ngươi. Y vẫn luôn không thấy tăm hơi, có vẻ như là giận ta."
Mới vừa rồi trong mắt Vân Hề còn lóe lên chút ánh sáng vui sướng, lại nghe được là tặng cho sư bá nhà mình thì cậu ta từ chối ngay: "Cảm ơn tiền bối, ta vẫn là không lấy đâu, ta sợ sư bá không vui..."
Tạ Yến thấy thiếu niên ngồi ở bên bàn cẩn thận bóc cam, vẫn chưa hết sợ rụt rụt cổ thì không nhịn được bật cười ha hả, chẳng thèm để ý đến chân mình dẫm lên đuôi chó làm cho nó bực mình tru lên: "Sợ cái gì? Sư bá ngươi lại không ăn thịt người!"
"Sư bá đúng là rất hung... Không, ý ta là sư bá được người tôn kính. Lần trước trong đại hội tông phái thi đấu, có vị Trang tiền bối phái Thanh Lương Sơn thân thiết gọi tên húy của sư bá, còn chụp lên vai sư bá, bị sư bá chặt tay ngay tại đấy."
"Khụ... Sư bá ngươi, đúng là rất ghét người khác lại gần." Tính tình hung thần này, Tạ Yến không đồng ý lắc đầu, nếu hắn nhìn thấy có người vô lễ đối với Giản Tố Ngu, không chỉ là chặt tay thôi đâu, có khi miệng người đó cũng bị xé toác ra! Sau ngày hôm đó, từ trên xuống dưới Phái Linh Sơn sẽ nghị luận to nhỏ về mấy đề tài chính là: "Người điên Tạ khinh cuồng vì yêu mà xé miệng người khác", "Bật mí! Giản sư huynh và Tạ kẻ điên có chuyện cũ không để ai biết"...
Vân Hề gật đầu, trong hai mắt chính trực lại có thể nhìn thấu hết thảy: "Tiền bối, ngươi là người quen cũ của sư bá đúng không, ta thấy sư bá đối xử với ngươi rất tốt."
"... Ngươi thấy y đối xử rất tốt với ta ở chỗ nào?" Tạ Yến líu lưỡi, có phải đứa bé này là hiểu sai nghĩa của từ "rất tốt" không đấy?
Thiếu niên dùng ánh mắt như muốn nói với hắn: "Đừng giả bộ, ta hiểu", vuốt ve cánh hạc giấy, nói: "Từ lúc ta năm tuổi đã đi theo sư bá rồi. Cho dù đối diện với các chưởng giáo và chưởng môn, sư bá vẫn là bộ dạng vững vàng như núi Thái Sơn ấy, mặt không đổi, tim không run, càng không nói đến có chút giao động nào đối với ta. Ta chưa từng gặp được người nào khiến hắn lộ ra vẻ mặt ôn hòa, còn nói chuyện nhiều như vậy đâu, thật đấy."
Dường như có chút, đúng là như vậy? Nhưng vẻ mặt ôn hòa thì thôi bỏ đi. Động tác tay của Tạ Yến ngừng một chút, hắn duỗi tay sờ đỉnh đầu thiếu niên, hỏi sang việc khác: "Ngươi đi theo hắn nhiều năm như vậy, có biết vì sao tóc hắn biến thành màu trắng không?"
Thiếu niên gãi đầu, chần chờ nói: "Biến trắng? Không phải tóc của sư bá là trời sinh sao? Khi ta đi theo sư bá là đầu hắn đã bạc..."
Phái Huyền Âm có ba bảo vật nổi tiếng trong giới Tu Chân, đó là Đan Tư Dược, Kiếm Thương Thâm, và dung nhan của Giản Tố Ngu. Thật ra phần nhiều là do thực lực của bản thân Giản Tố Ngu bất phàm, tuổi còn trẻ đã là một thế hệ nhân tài kiệt xuất trong toàn phái, được toàn phái từ trên xuống dưới coi như bảo bối mà nâng niu. Giản Tố Ngu bạc đầu, chẳng lẽ bọn họ đều khoanh tay đứng nhìn hay sao?
"Tiền... Khụ khụ khụ tiền bối..." Bên tai truyền đến tiếng kinh hô mang theo buồn rầu của thiếu niên.
Thì ra lúc này lòng Tạ Yến bị sự ngạc nhiên nhấn chìm, tay quên khống chế sức lực nên đã ấn mặt người ta lên trên mâm quýt. Nhìn vẻ mặt như đống hỗn độn của thiếu niên cộng thêm quần áo màu trắng dính nước quýt, Tạ Yến xấu hổ nói: "... Ngươi đi thay quần áo đi."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vân Hề định nói mình dùng thuật Thanh Khiết là được rồi. Nhưng thấy vẻ mặt áy náy của tiền bối, hắn liền ngoan ngoãn về phòng thay quần áo.
Đệ tử Phái Huyền Âm thường xuyên xuống núi thử luyện(*). Vì xuy xét đến chuyện bảo vệ đệ tử trong phái nên từ trước đến nay, môn phái đều sẽ phòng một ít bùa chú thường dùng để che giấu hơi thở. Trong lúc gặp nguy hiểm cũng có thể trốn tránh ma vật cấp thấp truy đuổi.
(*) Thử luyện: thực tập.
Mấy ngày này đều bị nhốt lại, cả người nặng nề không thấy tốt lên...
Ha ha, cuối cùng vẫn được thả ra.
Đi ra cổng lớn, Tạ Yến tiện tay cởi bộ quần áo không hợp người vứt trên mặt đất, duỗi thân rồi chắp tay với hai con sư tử đá giữ cửa. Nghĩ tới thiếu niên kia cứ mỗi khi nhắc đến Giản Tố Ngu thì sẽ lộ ra bộ dạng vừa kính vừa sợ, cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, dùng "mật âm" truyền lời cho Vân Hề, nói: Buổi tối mình sẽ quay trở lại, không cần lo lắng.
Hắn không thể không cảm khái, không khí bên ngoài với ở trong nhà không giống nhau.
Nhưng hắn vừa bước ra nhà họ Giản một li lại trước sau không thể bước tiếp một bước. Vì thế, hắn âm thầm liếc mắt nhìn cây sáo bên hông một cái, uy hiếp nói: "Ngươi có tin ta đốt ngươi hay không?"
Băng trên chân cũng không chịu thua, còn từ cẳng chân cao thêm một tấc.
Duỗi tay tính ném Toái Băng đi, nhưng nó cứ dính chặt ở bên hông hắn, giống như đã hoà làm một thể với hắn vậy, dính chặt đến nỗi làm cách nào cũng không gỡ ra được.
Vì đề phòng hắn chạy trốn, hẳn là Giản Tố Ngu đã động tay động chân lên cây sáo này! Tạ Yến nghĩ mà tức đến hộc máu.
"Đầu hàng, ta đầu hàng!" Tạ Yến bất đắc dĩ buông tay.
"Ta ra ngoài đi dạo một chút, ngươi đừng ra uy với ta nữa được không? Ta thề, trước khi trời tối ta nhất định quay lại, được chưa?"
Nghe vậy, băng trên chân tan ra.
Đôi mắt Tạ Yến trợn trắng nhìn chằm chằm Toái Băng, coi nó như là một loại trang sức hoa lệ, treo ở bên hông xem như không thấy.
Đang trong lúc vô cùng do dự thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng sáo lạnh lẽo thổi vang, du đãng trên không trung ở đằng xa xa, như khói như lũ, dường như chỉ một trận gió liền có thể thổi tan.
"Ngươi thổi cũng không hay hơn ta là bao nha..." Tạ Yến nheo mắt lại, đưa lỗ tai yên lặng lắng nghe một lát rồi đi theo hướng tiếng sáo truyền đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT