Sáng sớm, Cố Bắc Kiều vừa mở mắt đã thấy tên ngốc đang ôm chặt mình, hai người nằm chen chúc nhau gần sát cửa sổ, chăn cuộn hết cả lên. Triệu Tiểu Phi nằm co rúm lại bên mép giường trông đến là tội nghiệp, thiếu điều lấy ga trải giường đắp.
Đồng hồ báo thức trên chiếc bàn cạnh giường điểm 7 giờ rưỡi sáng. Cố Bắc Kiều đẩy tên ngốc ra, hắn ngồi dậy duỗi người rồi xuống giường đi ra ngoài.
Bà Triệu còn đang đánh răng trong phòng tắm, bà vừa đánh răng vừa hỏi Cố Bắc Kiều: "Tiểu Phi dậy chưa con? Nó còn phải vào lớp nữa đấy."
Cố Bắc Kiều lắc đầu: "Để con gọi nó dậy." Rồi quay trở lại phòng ngủ.
Cố Bắc Kiều lắc lắc vai Triệu Tiểu Phi: "Dậy đi học thôi."
Mi mắt Triệu Tiểu Phi khẽ run lên, chẳng những không thèm trả lời mà mắt ngày càng nhắm chặt hơn.
Cố Bắc Kiều biết rằng nhóc nghe được nhưng cố tình nằm lì trên giường bèn lấy tay bịt mũi không cho nhóc thở.
Triệu Tiểu Phi nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng mở miệng ra để thở, nhóc chớp chớp đôi mắt to như mắt mèo bị dính ghèn cầu xin nói: "Anh Kiều cho em ngủ thêm một xíu nữa nha...?"
Cố Bắc Kiều tỉnh bơ từ chối: "Không được, cậu nên đi học thì hơn."
Triệu Tiểu Phi lăn qua trên giường một vòng, lăn từ mép giường đến bên tên ngốc, kéo chăn đắp lên người mình: "Em xin anh đấy anh Kiều, anh cho em ngủ thêm chút xíu nữa thôi."
Cái lăn của nhóc không may đụng trúng tên ngốc, cậu mơ mơ màng màng nhìn nhóc rồi lại nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Cố Bắc Kiều đang đứng cạnh đầu giường, giật mình một cái rồi lấy chân đạp Triệu Tiểu Phi xuống giường.
Ngay lập tức Triệu Tiểu Phi ôm chặt lấy mông, nhóc nằm ăn vạ dưới đất gào to: "Trời ơi Thanh ngố đạp gãy mông em rồi! Hu hu đau quá... Em không đi học được nữa rồi!"
Cố Bắc Kiều khoanh tay bình tĩnh nhìn nhóc: "Xương mông không gãy được đâu."
Triệu Tiểu Phi nằm dưới đất làm bộ thở ra hít vào, nhóc rên rỉ kêu than: "Không được rồi... Chết rồi, thật sự mông em, mông em đau quá. Em phải nằm nhà nghỉ ngơi thôi, làm sao mà em đi học được..."
Cố Bắc Kiều suy nghĩ một lát rồi liếc mắt sang tên ngốc đang dựa vào góc tường: "Để Trần Thanh cõng cậu đi học đi."
Tên ngốc còn chưa kịp mở miệng thì Triệu Tiểu Phi đã gào to: "Cho dù em có tới trường rồi thì cũng không ngồi ghế được... Không ngồi ghế thì sao đi học được đây..."
Vào lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, bà Triệu nghi hoặc liếc nhìn vào trong: "Ai gào to dữ vậy? Có chuyện gì thế?" Nhìn thấy Triệu Tiểu Phi nằm dưới đất bà liền bước đến hỏi han: "Tiểu Phi con sao thế này?"
Triệu Tiểu Phi rơm rớm nước mắt: "Bác ơi, anh Thanh ngố đạp con, giờ mông con đau tới mức không đi được nè."
Bà Triệu lộ rõ vẻ mặt buồn bã: "Bác biết làm sao giờ con, vậy chắc không đi học được rồi!"
Triệu Tiểu Phi vội gật đầu liên tục: "Đúng đúng bác ạ, bác cho con nghỉ bữa nay đi, mai con đi học liền à."
Bà Triệu không nói lời nào liền lấy điện thoại từ trong túi tiền ra rồi nói: "Đau mông là chuyện lớn rồi, để bác nói lại với anh con xem có cần đưa con đi bệnh viện không." Rồi làm bộ muốn gọi điện thoại.
Triệu Tiểu Phi như một con cá chép giãy đành đạch đứng dậy nắm tay bà Triệu đang định bấm số, cười ngượng ngùng nói: "Bác không cần phải nói với anh con mấy cái vết thương nhỏ này đâu! Anh ấy vẫn nên yên tâm mà nhập hàng thôi!"
Bà Triệu tựa như lườm nguýt nhóc: "Nhìn động tác con nhanh nhẹn vầy bác cũng bớt lo rồi. Nhanh mà chuẩn bị đến trường thôi không thì muộn học đấy!"
Vẻ mặt Triệu Tiểu Phi đau khổ, năn nỉ cầu xin: "Bác ơi, nay con không đi học được không ạ?"
Bà Triệu kiên quyết nói: "Không."
Triệu Tiểu Phi quỳ xuống ôm chân bà Triệu: "Thực sự hôm nay con không thể đến trường được!"
Bà Triệu tò mò hỏi: "Tại sao?"
"Hôm nay... Hôm nay..." Triệu Tiểu Phi ấp úng nói: "Hôm nay có người muốn đánh con..."
"Ai vậy hả? Nó dám đánh con á!" Bà Triệu khoanh tay hỏi nhóc.
"Một thằng mập lớp 9... Nó khỏe lắm ấy! Ai cũng đều sợ nó hết á, mọi người hay gọi nó là anh Ngưu..."
"Sao nó lại muốn đánh con?"
Triệu Tiểu Phi cúi đầu khai báo: "Lúc tan học vào thứ sáu tuần trước, con đi đường có đá vào lon Coca, cũng không để ý xem có ai không lại không may đá trúng vào đầu nó... Lúc nó quay đầu lại thì cái mặt ú nụ đầy thịt lại còn hung dữ nữa, con nhìn qua cũng biết đó là anh Ngưu. Nó định xông tới đánh con nhưng may là có người kéo nó lại nên nhân lúc ấy con co giò chạy luôn! Nó hét lên từ phía sau bảo là chuẩn bị gặp nó vào thứ hai..."
Bà Triệu nhíu mày nói: "Sao con không nói cho thầy cô biết?"
Triệu Hiểu Phi xua tay: "Không được đâu! Nó từng đánh nhiều người lắm, hơn nữa thằng nào mà mách giáo viên thì thằng đó càng thảm!"
Bà Triệu hỏi: "Không ai bảo lại với phụ huynh nó à?"
Triệu Tiểu Phi lắc đầu nói: "Nhà nó thì giàu, ba mẹ đều là mấy ông to bà lớn trong kinh doanh. Nếu bà nội nó trông nó thì cũng chiều nó lên bờ xuống ruộng, tìm bả cũng vô ích."
Bà Triệu nhíu chặt mày: "Không đến trường cũng không phải cách hay. Thế này đi, tan học thì bác kêu Thanh ngố với anh Kiều Kiều đến đón con, ba đứa bọn con thì việc gì phải sợ nó nữa? Mà lỡ như có đánh nhau thì kiểu gì Thanh ngố chẳng dần nó sấp mặt!"
Triệu Tiểu Phi do dự: "Bác chắc chứ ạ?"
Bà Triệu khẳng định chắc nịch: "Con yên tâm, Thanh ngố nó khỏe lắm, đến bác trai còn không đánh lại nó được mà!"
Cuối cùng Triệu Tiểu Phi cũng đồng ý, nhóc chuẩn bị xong xuôi rồi đeo cặp xuống nhà, lúc gần đi còn không quên quay đầu lại nhìn: "Bác đừng quên dặn hai anh đến đón con nha!"
Bà Triệu xua tay: "Con đi mau đi, bác đã để báo thức rồi!"
Trời ngả chiều, bà Triệu kêu hai người đến đón Triệu Tiểu Phi.
"Đến trạm xe trước công viên thì đi xe tuyến số 7, đến trường trung học Mai Tường thì xuống xe, các con đi dọc đường chính một đoạn nữa thì sẽ tới cổng trường."
Cố Bắc Kiều gật đầu, bà Triệu lại dặn dò tiếp: "Coi chừng Thanh ngố hộ dì nhé, đừng để nó dọa người khác sợ."
Cố Bắc Kiều hơi sửng sốt một chút. Trước kia hắn đã từng nghe người khác nói với ba rằng đừng để nó dọa người xung quanh sợ, giờ đây bản thân lại phải trông coi một tên ngốc... Vậy nên hắn khẽ liếc qua thằng nhóc thì thấy cậu đang cầm một đồng tiền xu và nhìn nó chằm chằm.
Khi hai người đến trạm xe của công viên Hoa Đêm thì bỗng dưng thằng nhóc thốt lên: "Woa! Sô cô la nè!"
Cố Bắc Kiều vẫn thấy cậu nhìn chằm chằm vào đồng tiền xu bèn hỏi: "Sô cô la gì cơ?"
Thằng nhóc đắc chí nói: "Ở nhà cũng có á, em đã từng ăn qua rồi. Cái kia là đồng tiền vàng còn cái này là đồng tiền bạc." Nói xong liền thè lưỡi liếm một cái.
"Cậu đang làm cái trò gì vậy?" Cố Bắc Kiều nhíu mày quát to.
Thằng nhóc chớp chớp mắt: "Sao nó lại không ngọt nhỉ?"
Cố Bắc Kiều nắm tai cậu: "Đây không phải là sô cô la! Đưa tiền đây cho tôi!"
Thằng nhóc bị Cố Bắc Kiều nắm nghiêng đầu vội đưa đồng xu cho hắn, sau đó tủi thân xoa xoa cái tai đỏ bừng.
Cố Bắc Kiều lau đồng xu còn dính nước miếng lên quần áo tên ngốc, sau đó yên lặng cất lại vào túi rồi tập trung ngồi đợi xe buýt.
Chỉ chốc lát sau có một chiếc xe chạy đến, thằng nhóc vội chen lên cùng đám đông, hết giẫm lên chân người này đến va vào mặt người nọ. Một bà thím bị cậu chen ngang chửi ầm lên: "Chen cái gì mà chen! Định đi đầu thai đấy à!"
Cố Bắc Kiều vội kéo áo cậu lôi lại: "Không phải tuyến này!"
Chờ một lúc tuyến xe số 7 cũng chầm chậm chạy đến, Cố Bắc Kiều đưa tiền vé của hai người rồi tìm một chỗ ở cuối xe ngồi xuống.
Cố Bắc Kiều ngồi cạnh cửa sổ chống tay nhìn cảnh vật ngoài khung cửa, đôi mắt nhìn chăm chú không chớp, đến hàng lông mi cũng không động đậy.
Thằng nhóc nhẹ giọng gọi: "Anh Kiều ơi?"
Cố Bắc Kiều không trả lời.
Thằng nhóc lại gọi hắn lần nữa: "Anh Kiều ơi? Anh Kiều?"
Cố Bắc Kiều ngồi lặng yên suốt đường đi, thằng nhóc thì luôn miệng gọi "anh Kiều ơi" cho đến khi hệ thống thông báo trạm dừng xe buýt vang lên: "Đã đến trường trung học Mai Tường." Đột nhiên đôi mắt Cố Bắc Kiều trở lại như ban đầu, hắn quay đầu sang giục thằng nhóc: "Xuống xe!"
Hai người đứng trước cổng trường, còn 10 phút nữa mới tan học. Ở cổng chỉ có vài phụ huynh đến đón con đi học, bên cạnh đó còn có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt.
Thằng nhóc lau mồ hôi trên đầu, cậu nhìn thấy quán ăn phía trước có một cái tủ lạnh đặt ngay cạnh bèn nói: "Anh Kiều ăn kem que đi."
Cố Bắc Kiều liếc qua cậu, hắn sờ sờ vào túi tiền rồi bước đi.
Thằng nhóc vội vàng chạy theo.
Chủ quán nhiệt tình chào hỏi: "Hai đứa ăn gì nè? Vào trong xem đi."
Cố Bắc Kiều mở tủ lạnh lấy một cây kem vị muối mặn rồi quay sang nói với thằng nhóc: "Cậu tự lấy đi."
Thằng nhóc cầm cây kem đậu đỏ, sau khi xé vỏ ra thì cắn một cái ngậm trong miệng, lạnh đến mức hít hà.
Trả tiền xong thì hai người đứng dưới gốc cây vừa ăn kem vừa chờ giờ tan học.
Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, cổng trường được kéo sang hai bên, cả đám học sinh mặc đồng phục màu xanh trắng chạy ùa ra. Cố Bắc Kiều hoa hết cả mắt, hắn nhìn đâu cũng thấy gương mặt ai cũng giống nhau, không thể nhận ra Triệu Tiểu Phi được.
Thằng nhóc vẫn đang chăm chú ăn cây kem, chỉ một lát sau đã ăn hết gần nửa. Cậu cầm cây kem liếc mắt sang thứ trong tay Cố Bắc Kiều: "Vị của anh là gì thế anh Kiều?"
Cố Bắc Kiều liếm một cái, nâng mí mắt trả lời: "Muối mặn."
"Cho em nếm thử nha." Thằng nhóc nhìn hắn.
Cố Bắc Kiều lấy tay che cây kem: "Không."
Thằng nhóc bĩu môi: "Em cho anh ăn của em nè!" Sau đó đưa cây kem đậu đỏ ra.
Cố Bắc Kiều liếc qua cây kem của cậu rồi lại nhìn sang phía cổng trường nhưng vẫn chưa thấy Triệu Tiểu Phi đâu, hắn gật đầu nói: "Thôi được rồi, cho cậu cắn thử một miếng."
Đôi mắt thằng nhóc sáng rực lên rồi cắn một miếng, Cố Bắc Kiều trơ mắt nhìn cây kem trên tay còn chưa đến một nửa, tức giận nói: "Tôi bảo cậu chỉ cắn một miếng cơ mà!"
Miệng thằng nhóc còn đang nhai kem nên nói không rõ lời: "Thì em cắn một miếng còn gì..."
Cố Bắc Kiều giật lấy cây kem đậu đỏ định cắn miếng nhưng nghĩ tới kem vẫn còn cứng nên chỉ có thể từ từ liếm. Liếm thử vài lần thấy vị không ngon nên hắn tặc lưỡi ghét bỏ nói: "Không ngon, không muốn ăn." Ăn kem của mình vẫn là ngon nhất.
Có hai cô gái mặc đồng phục học sinh đi ngang qua thấy cảnh này thì che miệng cười thích thú, bọn họ xì xầm một hồi rồi đi đến trước mặt hai người nhìn một lúc, một cô gái lấy hết can đảm bước lên hỏi thằng nhóc: "Xin lỗi cậu, cậu là bạn trai anh ý à?"
Thằng nhóc bối rối nhìn hai cô, sau lại quay sang nhìn Cố Bắc Kiều lắc đầu không hiểu.
Cô nàng nở một nụ cười tinh quái rồi nói: "Không phải ngại, tôi cảm nhận được tình yêu của hai người đó! Ủng hộ hai tay nhé!" Nói xong liền lôi kéo bạn mình rời đi, đi một đoạn xa còn quay đầu làm động tác cổ vũ với thằng nhóc: "Bạn công cố lên nha!"
Thằng nhóc quay sang hỏi Cố Bắc Kiều: "Hai cổ... nói cái gì thế?"
Cố Bắc Kiều cũng khó hiểu nhìn bóng dáng hai bọn họ: "Chắc họ nghĩ tôi định đánh cậu, đều tại cậu không chịu nghe lời thôi."
"Có đâu ạ..." Thằng nhóc nấp sau lưng Cố Bắc Kiều, cúi đầu ủ rũ cắn miếng kem.
Triệu Tiểu Phi ra đến cổng trường thì lo lắng nhìn xung quanh, mãi sau nhìn thấy Cố Bắc Kiều với tên ngốc thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhóc chạy đến chỗ gốc cây nơi hai người đang đứng.
"Anh Kiều Kiều ơi!" Đồng phục màu xanh trắng của Triệu Tiểu Phi bị gió thổi bay, chiếc cặp sách hình con vịt nhỏ màu vàng bị nhóc ném lên trời. Nhóc chạy đến chỗ gốc cây thở hồng hộc nói: "Bọn mình về thôi!"
Có rất nhiều người đứng ở cổng trường, Cố Bắc Kiều nắm vạt áo của tên ngốc sợ cậu lại chạy lung tung, ba người cứ vậy băng qua đám đông đi bộ đến trạm xe. Trên đường đi Triệu Tiểu Phi không ngừng lo lắng nhìn xung quanh, sợ anh Ngưu từ đâu xông ra đánh nhóc.
Cuối cùng cũng suôn sẻ mà bắt xe về quán bún, Triệu Tiểu Phi như trút bỏ được gánh nặng nói với bà Triệu: "Chắc là anh Ngưu chỉ dọa cho cháu sợ thôi, không có gì xảy ra cả!"
Bà Triệu vỗ vỗ đầu nhóc: "Chiều nay có mình bác ở quán thôi nhưng bác lại bận quá. Thằng nhóc này, lần sau đi đường phải cẩn thận hơn nghe chưa!"
Triệu Tiểu Phàm vui vẻ đáp lại. Nhóc ném cặp sách xuống chân, trải sách vở ra bàn rồi bắt đầu làm bài tập.
Bà Triệu thấy hắn như vậy thì hài lòng trở về phòng bếp làm việc.
Triệu Tiểu Phi cầm bút ngồi thẫn thờ trước hai bài đầu.
Cố Bắc Kiều và tên ngốc rửa bát xong xuôi thì vào phòng nhìn thấy Triệu Tiểu Phi vẫn còn loay hoay với bài thứ ba.
"Sao cậu không viết nữa?" Cố Bắc Kiều nhìn bài toán khá đơn giản hỏi nhóc.
Triệu Tiểu Phi giật mình vội lật sách vở lên kêu to: "Bút em đâu rồi? Sao lại không thấy đâu thế này!"
Cố Bắc Kiều nhìn nhóc định nói gì đó nhưng lại thôi, hắn nhẹ lướt qua người nhóc rồi đi lên tầng.
Triệu Tiểu Phi mồ hôi nhễ nhại: "Bút mình đâu rồi? Trời ơi bút mình đâu rồi!" Lúc sau nhóc mới hoàn hồn lại: "À, thì ra là ở trong tay mình." Nhóc lại ngồi phịch xuống bàn bắt đầu ngây người.
Tác giả có lời muốn nói: Có rất nhiều người kiểu da phải ngăm đen, cao to cường tráng, đẹp trai soái ca thì mới là công! Còn da trắng trẻo, gầy gò thấp bé thì mới là thụ... Tui lôi loại này kinh khủng.
Vậy nên người khác đọc thì sẽ nghĩ Thanh ngố là công nhưng thực chất không phải vậy, cậu ấy là thụ!
Vài lời nho nhỏ của editor: Tui đã từng đọc qua rất nhiều cmt mặc định ngoại hình công phải như này, thụ phải như kia và thề là nghe chối zl ý. Khá bức xúc với những tiêu chuẩn được đặt ra như vậy! Thôi thì chúc mọi người một ngày mới vui vẻ nhé!