Tô Hoài Cẩm rùng mình, nếu thật sự như vậy, hắn sợ sẽ có bóng ma tâm lý: "Thống Nhi ơi, em sai rồi, em cũng không muốn d*m đ*ng nữa đâu, d*m đ*ng có gì tốt, chỉ có sự nghiệp mới có thể mang đến cho em cảm xúc mãnh liệt."
Hệ thống: "Biết thì tốt."
Tô Hoài Cẩm cũng chẳng dám đáp lời hệ thống nữa, hắn sợ thế giới tiếp theo, hệ thống khó chịu sẽ thật sự cho hắn cảm nhận thử cảm giác đau đớn khi bị thiến.
Tô Hoài Cẩm buồn rầu chỉ đành vùi đầu uống rượu, hắn không biết rằng, lúc hắn đang bị hệ thống tổn thương trong y thức hải, thiếu niên ngồi uống rượu dưới đài không nháy mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở chủ vị.
Cả người mặc trường bào trắng trăng non, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn màu trắng, lông tơ màu trắng quấn quanh cần cổ trắng như tuyết, tôn lên làn da trắng nõn, nam nhân đẹp tựa quan ngọc, phong thái ung dung.
Đôi mắt lưu ly vô cùng lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới, con ngươi vốn có chút hơi nước mang theo ý đào hoa, bởi vì ánh mắt nam nhân luôn lạnh băng không độ ấm, đè xuống vẻ quyến rũ, trông hết sức cô lãnh.
Hai bên đại sảnh yến hội, mỗi nơi đều được ánh nến xinh đẹp bao trùm, cả đại sảnh sáng rực như ban ngày, ánh nến phản chiếu trên gương mặt hắn càng thêm thanh tuấn, vẻ mặt lãnh đạm và con ngươi nhạt màu cũng được được bao phủ bởi một lớp ấm áp, phong thái cực giai, tựa như không phải người thật.
Nhưng do uống nhiều rượu, trên gò má trắng nõn của nam nhân hơi ửng hồng, ngay cả khóe mắt kia cũng có chút đỏ, tựa như đóa hoa mai đỏ chói trên nền tuyết trắng mịt mùng, trong thanh lãnh lộ ra điểm quyến rũ.
Cố Ngôn Phong nhìn đến hoảng thần, những đệ tử vây quanh y lay người y.
"Cố sư đệ, đệ nhìn gì vậy?"
"Dù đệ không muốn uống, thì cũng đừng ngẩn người chứ."
"Cố sư đệ, uống thêm hai ly nữa, hôm nay là giao thừa, mọi người không say không về."
Cố Ngôn Phong nhìn những khuôn mặt tươi cười xung quanh, những đồng môn sư huynh đệ che giấu sự ghen tị dưới đáy mắt, y mím môi, uống lên ly rượu trong tay.
Rượu vừa vào miệng, lập tức có người cầm bầu rượu rót rượu vào, Cố Ngôn Phong tranh thủ nhìn, phát hiện Tô Hoài Cẩm ngồi ở chủ vị, chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Cố Ngôn Phong dừng lại, chợt buông ly rượu trong tay xuống, đứng dậy muốn rời đi.
Có người không cam lòng chặn đường y: "Tiểu sư đệ, đệ muốn đi đâu thế?"
Cố Ngôn Phong từ trên cao nhìn xuống người đồng môn ngăn cản y, mắt phượng hẹp dài lạnh như băng, trong phút chốc khiến mọi người như thấy Tô Hoài Cẩm, lập tức đông cứng.
Cố Ngôn Phong không nói một lời đi ra ngoài đại sảnh.
Vừa ra đại sảnh, lập tức đối diện với cơn gió lạnh thấu xương, trong nháy mắt thế giới ầm ĩ không thôi tựa như biến thành thế giới yên tĩnh đen tối. .
ngôn tình hàiTrên mặt đất có một lớp tuyết rất dày, nhìn từ xa, một khoảng trắng xóa, tất cả tòa nhà và cây xanh đều bị tuyết bao trùm, tựa như một thế giới khắc băng tuyệt đẹp.
Đây không phải tạp dịch của phái Thanh Thành lười biếng, mà do thói quen dựa cửa, một là có thể thưởng thức cảnh đẹp, hai là mọi người đều là người tập võ, nội lực tập trung ở lòng bàn chân, có lợi cho việc tu hành.
Cố Ngôn Phong phủ một tầng mỏng nội lực ở đế giày, đi ra ngoài, đi được một đoạn, thì thấy bóng người trắng tuyết đứng ở cây cầu nhỏ trên hồ.
Bên cạnh bóng người còn có một người khác đang đứng đó, không cần nhìn, Cố Ngôn Phong cũng có thể biết, bóng người tuyết trắng kia, chính là Tô Hoài Cẩm mà y đang tìm.
Thính giác của người tập võ rất tốt, vừa may Cố Ngôn Phong có thể nghe thấy tiếng nói của người khác.
"Chưởng môn, bây giờ Linh Nhi cũng lớn vậy rồi, ngài cũng nên lấy vợ sinh con đi."
Tô Hoài Cẩm run lẩy bẩy vì gió lạnh, hắn hơi buồn bực, không ngờ xuyên về cổ đại, vẫn phải bị hối kết hôn.
Tô Hoài Cẩm nhàn nhạt nói: "Sau này lại tính."
Trưởng lão khuyên cưới đau lòng ôm đầu: "Mấy năm trước, chưởng môn ngài đã nói vậy, bây giờ cũng nói như vậy."
Tô Hoài Cẩm không nhịn được nghĩ, nếu ngài giới thiệu một người đàn ông cao to đẹp trai cho tôi, tôi chắc chắn sẽ đồng ý ngay, nhưng chuyện đó tuyệt đối không xảy ra.
Tô Hoài Cẩm nói: "Ta có Linh Nhi là đủ rồi."
Trưởng lão khuyên cưới cau mày: "Dù sao con bé không phải con gái ruột của ngài, tương lai cũng sẽ xuất giá."
Tô Hoài Cẩm: "Cố Ngôn Phong cũng là đệ tử của ta."
Trưởng lão khuyên cưới nhất thời không biết nói gì, dẫu sao thời đại này, sư phó như cha, cho nên nhận đệ tử và nuôi con trai cũng không nhau mấy.
Trưởng lão khuyên cưới bỗng thở dài, hỏi: "Đúng rồi, chưởng môn, ngài có cảm thấy..."
Tô Hoài Cẩm nghi hoặc nhìn trưởng lão đau lòng về hôn nhân của hắn: "Cảm thấy gì?"
Trưởng lão khuyên cưới do dự nói: "Vị đệ tử Cố Ngôn Phong của ngài, và Tô Linh Nhi có chút giống nhau."
Tô Hoài Cẩm: "!!"
Trưởng lão khuyên cưới bỗng nhiên nói: "Nhưng mà chỉ có điểm tương tự, cũng không giống nhau mấy."
Tô Hoài Cẩm cảm thấy điểm giống nhau này chắc chắn không phải chuyện tình cờ, lập tức hò hét hỏi hệ thống: "Thống Nhi, Cố Ngôn Phong và Tô Linh Nhi thật sự có chút giống nhau hả?"
Hệ thống: "Có chút chút."
Tô Hoài Cẩm: "Hai người họ còn có quan hệ gì khác không??"
Có lẽ ở trên người kẻ khác sẽ không, nhưng Cố Ngôn Phong là vận mệnh chi tử, bất kỳ chuyện máu cún nào xảy ra trên người y cũng chẳng có gì lạ.
Quan trọng nhất là, hắn còn muốn tác hợp hai người họ, nếu hai người họ thật sự có mối quan hệ không thể miêu tả, thì hắn phải lập tức điều tra.
Hệ thống: "Không có."
Tô Hoài Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trưởng lão khuyên cưới nói những gì muốn nói, thấy Tô Hoài Cẩm không có ý tứ trò chuyện, nói mình có việc cần đi gấp rồi cáo từ.
Trưởng lão khuyên cưới vừa rời đi, Tô Hoài Cẩm lại nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần hắn, hắn quay đầu nhìn, phát hiện là Cố Ngôn Phong vừa nãy bị chuốc rượu trong đại sảnh.
Tô Hoài Cẩm không lên tiếng, chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, rồi tiếp tục giả vờ ngắm phong cảnh.
Hai người dựa gần nhau, Tô Hoài Cẩm có thể ngửi được mùi rượu bay tới từ người Cố Ngôn Phong, mà Cố Ngôn Phong cũng có thể ngửi được mùi thảo mộc trên người Tô Hoài Cẩm, xuyên qua hơi rượu, bay vào hô hấp của y.
Cố Ngôn Phong đứng khuất phía sau Tô Hoài Cẩm, không cần nghiêng đầu, cũng có thể nhìn thấy xung quanh cổ nam nhân, dưới cơn gió lạnh, lông tơ trắng như tuyết, nhẹ nhàng cọ lên làn da.
Chắc là do nhột, y thấy nam nhân hơi co cổ, trông có hơi đáng yêu.
Cơn gió rét thổi trên da người nam nhân, gò má và đuôi mắt đỏ rực kia, không chỉ không bị gió thôi tan, mà còn trở nên đỏ ửng dưới bóng đêm.
Hầu kết của Cố Ngôn Phong không khỏi chuyển động.
Ánh mắt y quá mức rõ ràng, Tô Hoài Cẩm không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được, hắn quay đầu nhìn y, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Cố Ngôn Phong mấp máy môi, trầm giọng hỏi: "Sư phó, sau này ngài sẽ thành thân sao?"
Tô Hoài Cẩm ngạc nhiên, không ngờ thiếu niên sẽ hỏi vấn đề này, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng thiếu niên đang lo hắn thành thân rồi sẽ có con của mình không cần y nữa.
Hắn hờ hững nói: "Sẽ không."
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, một năm rồi lại một năm, chớp mắt đã trôi qua ba năm, trong ba năm này, mấp máy môi, tài nghệ của Cố Ngôn Phong trong phái Thanh Thành, ngoại trừ Tô Hoài Cẩm, là cao nhất.
Ngoài tài nghê, y cao lên rất nhanh, vượt qua cả Tô Hoài Cẩm, bây giờ còn cao hơn Tô Hoài Cẩm nửa cái đầu.
Sau bữa sáng hôm nay, Tô Hoài Cẩm đi ra ngoài tản bộ, sau đó đi thư phòng xem Cố Ngôn Phong luyện chữ.
Bất luận kiếm pháp hay viết chữ, đều do Tô Hoài Cẩm nắm tay dạy y, lúc đầu hắn sẽ làm trước một lần, để Cố Ngôn Phong nhớ, chỗ nào không đúng, Tô Hoài Cẩm sẽ nắm lấy tay y từ sau lưng, chỉnh lại tư thế giúp y.
Dù trong phương diện văn hay võ Cố Ngôn Phong đều có thiên phú kinh người, chỉ là khi viết chữ, cách cầm bút luôn không đúng.
Thật ra điểm không đúng này cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng đối với Cố Ngôn Phong thì không được, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chữ viết của y.
Hôm nay khi Tô Hoài Cẩm đến xem, Cố Ngôn Phong vẫn gặp phải vấn đề tương tự.
Hắn kêu dừng lại, đi tới sau lưng Cố Ngôn Phong, cầm tay của y, viết lại chữ vừa viết một lần: "Phải viết như vậy, có nhớ không?"
Cố Ngôn Phong gật đầu, Tô Hoài Cẩm buông tay để y cầm bút viết lại một lần nữa, kết quả một lúc sau, cách cầm bút lại khôi phục như trước.
Tô Hoài Cẩm thở dài, chỉ đành cầm tay y, sửa lại một lần nữa.
Bởi vì sợ cách cầm bút của Cố Ngôn Phong sẽ không đúng vào bất cứ lúc nào, Tô Hoài Cẩm không dám bỏ đi, ngồi trên trường kỷ bên cạnh, giám sát y luyện chữ.
Đến khi ăn cơm trưa xong, Tô Hoài Cẩm đang định rời đi, thì thấy bóng dáng Tô Linh Nhi, cơm nước xong cũng không thấy, đi sau lưng hắn đang tìm thời cơ nói chuyện.
Tô Hoài Cẩm nhìn dáng vẻ này của nàng, biết chắc tiểu cô nương đang có chuyện muốn xin hắn: "Sao vậy?"
Tô Linh Nhi nở một nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay hắn, giọng nói vừa mềm vừa ngọt: "Sư bá, con biết người hiểu con nhất."
Tô Hoài Cẩm nhàn nhạt liếc nhìn nàng: "Hửm?"
Tô Linh Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nũng nịu nói: "Sư bá, con muốn xuống núi chơi."
Tô Hoài Cẩm nghĩ trong đầu, quả nhiên, tiểu cô nương lại bỏ rơi người cha già hắn, hắn đúng là ông già đáng thương.
Tô Linh Nhi không hề biết nội tâm Tô Hoài Cẩm bi thương ra sao, tiếp tục nũng nịu nói: "Sư bá ơi, con ở trong môn phái rất lâu rồi, cả người cũng sắp mốc meo, người đồng ý đi, con đi chơi mấy ngày rồi về."
Tô Hoài Cẩm thầm nói trong lòng, con đừng lừa gạt người cha già đáng thương này nữa, vừa về chưa tới một tháng, mỗi lần nói ra ngoài chơi mấy ngày, mấy ngày chính là nửa năm.
Tô Hoài Cẩm trực tiếp từ chối: "Không được."
Tô Linh Nhi giả vờ đáng thương nhìn hắn: "Sư bá, người tốt nhất, con thích người nhất, người cho con ra ngoài chơi chút đi nha ~~"
Tô Hoài Cẩm bị đôi mắt rưng rưng nước mắt của Tô Linh Nhi làm cho tan chảy, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: "Không cho con ra ngoài chơi, con sẽ không thích sư bá nữa sao?"
Tô Linh Nhi lập tức đáp: "Dĩ nhiên không phải."
Tô Hoài Cẩm nói: "Vậy con ở trong môn phái thêm một khoảng thời gian nữa đi."
Đôi mắt to tròn long lanh của Tô Linh Nhi lập tức phủ lên một lớp hơi nước, tiếp tục giả vờ tội nghiệp làm nũng.
Dưới thế công khóc lóc của Tô Linh Nhi, Tô Hoài Cẩm thật sự không nhịn được, chỉ đành đồng ý cho Tô Linh Nhi xuống núi chơi.
Tô Linh Nhi lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay của Tô Hoài Cẩm, nín khóc trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rực rỡ, tốc độ lật mặt cực nhanh, khiến Tô Hoài Cẩm than thở trong lòng.
Tô Hoài Cẩm vốn định cho Cố Ngôn Phong trước giờ chưa từng ra khỏi cửa môn phái đi theo Tô Linh Nhi, một là để bảo vệ Tô Linh Nhi, hai là có thể giúp hai người bồi dưỡng tình cảm.
Ba năm qua, bởi vì Cố Ngôn Phong chuyên tâm đọc sách và luyện kiếm mỗi ngày, Tô Linh Nhi lại không ngừng chạy ra ngoài môn phái chơi, thời gian gặp mặt giữa hai người ngày càng ít, mỗi lần gặp nhau cũng rất khách sáo, điều đó khiến Tô Hoài Cẩm có chút lo âu.
Nhưng khi hắn nói để Cố Ngôn Phong đi theo, Tô Linh Nhi từ chối ngay, nói để Triệu sư huynh đi cùng nàng là được.
Trong ba năm qua, mỗi lần Tô Linh Nhi xuống núi, Triệu sư huynh đều đi cùng Tô Linh Nhi, bảo vệ nàng.
Quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Tô Hoài Cẩm lo lắng liên tục, liệu hai người họ có nảy sinh tình cảm nam nữ không.
Nhưng chuyện còn chưa xảy ra, Tô Hoài Cẩm cũng không đưa ra kết luận, chỉ có thể chờ Tô Linh Nhi đi, lập tức ra sau núi tìm Cố Ngôn Phong.
Hắn đứng đó nhìn Cố Ngôn Phong luyện kiếm, sau đó chờ y thu kiếm, nói ra chuyện Tô Linh Nhi sắp xuống núi chơi.
Cố Ngôn Phong chỉ khẽ gật đầu.
Tô Hoài Cẩm nói tiếp: "Vị Triệu sư huynh kia sẽ đi cùng nàng xuống núi."
Cố Ngôn Phong bình tĩnh đánh giá: "Triệu sư huynh võ công cao cường, có thể bảo vệ được sư tỷ."
Tô Hoài Cẩm thấy bộ dáng không thông suốt của Cố Ngôn Phong, chỉ đành nói thẳng vào vấn đề: "Con không ghen sao?"
Cố Ngôn Phong có vẻ ngạc nhiên.
Tô Hoài Cẩm chưa từ bỏ ý định hỏi: "Con không có một chút cảm giác với Linh Nhi?"
Cố Ngôn Phong lắc đầu.
Tô Hoài Cẩm thấy y thật sự không có cảm tình, đành phải thở dài: "Sư phó vốn định tác hợp cho hai con."
Cố Ngôn Phong trầm giọng nói: "Con chỉ xem sư tỷ là tỷ tỷ."
Tô Hoài Cẩm có hơi tò mò Cố Ngôn Phong thích kiểu con gái như thế nào, nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ nói: "Vậy con tiếp tục luyện kiếm đi."
Cố Ngôn Phong kêu Tô Hoài Cẩm muốn rời đi lại: "Sư phó, người bồi con luyện kiếm đi."
Tô Hoài Cẩm không từ chối, tuy mấy năm nay Cố Ngôn Phong trở nên lợi hại rất nhiều, nhưng vẫn kém xa Tô Hoài Cẩm.
Dẫu sao lúc hệ thống tìm thế giới này, võ công cả đời này của Cố Ngôn Phong cũng không lợi hại bằng nguyên chủ.
Nhưng Tô Hoài Cẩm không muốn y luôn thua, khi luyện tập gần một năm, thỉnh thoảng sẽ nhường Cố Ngôn Phong thắng một hai lần.
Hôm nay cũng vậy, khi đánh với Cố Ngôn Phong, hơi lộ ra sơ hở, nhưng không ngờ một sơ hở nhỏ như vậy, Cố Ngôn Phong lập tức chớp lấy thời cơ, không chỉ đánh bay kiếm của hắn, còn dùng sức đè hắn xuống đất.