"Đương nhiên là..."
Còn chưa dứt lời, Triệu Tuyên Diệc đã nhào về phía Tô Hoài Cẩm, lúc giãy giụa và trấn áp, nước trong ao văng ra khắp nơi, dưới ánh đèn êm dịu, giọt nước tựa như những viên minh châu xinh đẹp.
Tô Hoài Cẩm đã định không thoát được Triệu Tuyên Diệc, hắn thút thít, hắn hô to xin tha, nhưng Triệu Tuyên Diệc không hề để ý, cố chấp ép buộc hắn ăn thịt.
Đến khi kết thúc, Tô Hoài Cẩm đơ người, đôi mắt vô thần, thở hổn hển, không thể nghĩ được gì nữa, trong đầu chỉ có một chữ quanh quẩn.
Đau.
Triệu Tuyên Diệc nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, Tô Hoài Cẩm nằm liệt trên giường, mặc dù trong lòng khước từ, nhưng ngay cả chút sức lực cũng không có.
Sau khi bôi thuốc xong, Triệu Tuyên Diệc còn đem cháo đến cho hắn.
Tô Hoài Cẩm đã đói bụng từ lâu, lại trải qua một màn vận động thoải mái và mồ hôi đầm đìa, bây giờ đã đói đến muốn xỉu.
Nhìn thấy đó chỉ là một chén cháo loãng, khóc lóc: "Thống Nhi, tôi thảm quá đi, cho y ăn no, y lại cho tôi một chén cháo, y ngược đãi tôi, tôi muốn khiếu nại, tôi muốn khiếu nại vận mệnh chi tử!"
Hệ thống thầm kín nói: "Dù sao cũng không sẽ để cậu chết đói đâu."
Tô Hoài Cẩm ôm ngực vừa khóc vừa nói: "Mi đúng là lòng dạ độc ác, muốn làm tôi chết đói."
Hệ thống bình tĩnh nói: "Sau khi vận mệnh chi tử bị cậu bẻ cong, trái tim này cũng đã bị cậu ném vào thùng rác.".
truyện kiếm hiệp hayTô Hoài Cẩm: "..."
Trong lúc một người một hệ thống đang đối chọi gay gắt lẫn nhau, thì Triệu Tuyên Diệc múc một muỗng cháo đút tới miệng Tô Hoài Cẩm.
Mặc dù chỉ là cháo loãng, nhưng không hổ là do người của Ngự Thiện Phòng chuyên phục vụ thức ăn cho Hoàng đế, hương vị rất thơm.
Còn chưa vào miệng, đã ngửi thấy mùi vị đậm đà của cháo, gạo được dùng là loại gạo mới nhất và tốt nhất, từng hạt gạo đều nở ra, trên mặt cháo còn có một lớp dầu, mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Nhưng nó vẫn chỉ là cháo trắng!!
Tô Hoài Cẩm mím môi không chịu mở miệng ăn.
Triệu Tuyên Diệc hơi nhíu mày: "Không đói?"
Đói đói đói, sắp chết đói rồi đây.
Tô Hoài Cẩm yếu ớt quát: "Cút —— "
Triệu Tuyên Diệc nhướng mày: "Muốn ta đổ vào miệng ngươi, hay muốn ta đút cho ngươi ăn?"
Tô Hoài Cẩm đau lòng rơi hai giọt nước mắt, tố cáo: "Thống Nhi, y lại dọa người ta, Thống Nhi phải làm chủ cho tôi."
Hệ thống: Con mẹ nó lại bắt đầu diễn.
Tô Hoài Cẩm tiếp tục khóc lóc quấy rầy hệ thống, nhưng trên mặt vẫn giữ yên lặng, xem như đây là câu trả lời của mình.
Cũng may Triệu Tuyên Diệc không đổ thẳng vào miệng hắn, mà múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng Tô Hoài Cẩm, sau đó bóp cằm của Tô Hoài Cẩm, cường thế nhét vào miệng hắn.
Tô Hoài Cẩm khiếp sợ nhìn Triệu Tuyên Diệc, trong lòng la to: "Ba, người xem kìa, y đang chiếm tiện nghi của con trai người, hu hu hu, con không còn trong sạch nữa, con không muốn sống nữa, ba ơi."
Hệ thống: "..." Mau đi chết lẹ giùm tui cái.
Mặc dù Tô Hoài Cẩm rất luyến tiếc muỗng cháo này, nhưng vẫn phải cố nén đói bụng nhả cháo trong miệng ra.
Triệu Tuyên Diệc đã biết trước suy nghĩ của hắn, đứng dậy uy hiếp: "Xem ra thật sự không muốn ăn, vậy chúng ta tiếp tục vận động đi."
Sắc mặt Tô Hoài Cẩm tái nhợt, mặt đầy giận dữ nuốt cháo trong miệng xuống.
Triệu Tuyên Diệc: "Còn dư lại, muốn ta dùng muỗng đút ngươi, hay dùng miệng?"
Tô Hoài Cẩm thầm nghĩ, đừng nói nữa, người anh em, tôi chọn cái thứ hai.
Tô Hoài Cẩm cố ý chọc giận y: "Cho dù ta có chết cũng không ăn đồ của ngươi."
Cứ tưởng rằng làm vậy thì ổn thỏa, an tâm chờ đút cơm, nhưng chỉ thấy Triệu Tuyên Diệc đặt chén cháo trên một chiếc bàn dài bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Không ăn thì sẽ đói bụng."
Tô Hoài Cẩm: "..." Việc này khác với những gì ngươi nói!
Hệ thống: "Phụt —— "
Tô Hoài Cẩm đau buồn nhìn chén cháo, bụng hát không thành kế*, hắn cuộn mình trong chăn, hai mắt rưng rưng ngửi mùi cháo tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của gạo nói: "Muốn ăn."
Không thành kế; kế để trống thành; vườn không nhà trống; chiến thuật để vườn không nhà trống (một câu chuyện trong tiểu thuyết "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến "KHÔNG THÀNH KẾ" là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)
Hệ thống dịu dàng khích lệ: "Ăn đi con."
Tô Hoài Cẩm chính nghĩa từ chối: "Sao có thể làm như vậy được, tôi đâu phải loại người vì chén cháo mà OOC!"
Hệ thống: "Ừ ừ."
Ngay lúc Tô Hoài Cẩm đói bụng dần chìm vào giấc ngủ, chợt nghe thấy bước chân phát ra từ bên ngoài, hắn ló đầu ra nhìn, phát hiện Triệu Tuyên Diệc mới vừa rời đi đã trở lại.
Triệu Tuyên Diệc đứng trước mép giường, lưng đưa về phía ánh sáng, nửa khuôn mặt khuất dưới bóng tối, làm người ta không thể nhìn rõ biểu tình bây giờ của y.
"Còn không ăn?"
Tô Hoài Cẩm quay người, để cái ót lại cho y.
Triệu Tuyên Diệc lẳng lặng nhìn bóng dáng của hắn, một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tô Hoài Cẩm thấp thỏm bất an trong lòng, khổ sở nghĩ, lại không khuyên nữa sao? Hắn đang rất đói mà.
"Ngươi không muốn gặp mẫu thân mình sao?"
Tô Hoài Cẩm bỗng quay đầu: "Ngươi..."
Triệu Tuyên Diệc ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, giọng nói trầm thấp từ tính phá lệ ôn nhu: "Ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mẫu thân ngươi."
Tô Hoài Cẩm im lặng một hồi, rốt cuộc chịu thỏa hiệp.
Không biết có phải là do Tô Hoài Cẩm ngoan ngoãn hay không, mấy ngày sau Triệu Tuyên Diệc cho hắn áo lót quần lót để mặc, Tô Hoài Cẩm không mặc đồ một thời gian, bây giờ mặc lại quần áo cảm thấy có chút khó chịu.
Lại qua một thời gian, dây xích trên tay cũng được cởi bỏ, nhưng Triệu Tuyên Diệc không có ý định mang hắn ra ngoài địa cung.
Tô Hoài Cẩm cũng muốn ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa, đã bị thị vệ cản lại, nên hắn chỉ đành quay trở lại.
Hắn nằm trên giường, nhàm chán rung chân, than ngắn thở dài: "Sắp được 10 ngày rồi."
Hệ thống không lên tiếng.
Tô Hoài Cẩm: "Chán quá à."
Tô Hoài Cẩm vẫn tiếp tục tự nói tự trả lời: "Cơ thể của tôi cũng đã tốt lên rồi, nhưng y lại không dạy tôi lái xe."
Hệ thống: "..."
Tô Hoài Cẩm: "Mi nói lúc nãy tôi tính đi ra ngoài, lúc y trở về có phải sẽ trừng phạt tôi không?"
Hệ thống chết lặng nghĩ: Thì ra đây chính là mục đích của cậu.
Tô Hoài Cẩm: "Dưới nước, ngồi..."
Hệ thống hoảng hốt nghĩ, không ngờ lái xe lại có nhiều cách như vậy.
Bên ngoài có tiếng thỉnh an của thị vệ, tiếng bước chân từ xa đến gần, Tô Hoài Cẩm lập tức thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, tập trung tinh thần nghiêm túc đọc sách.
Triệu Tuyên Diệc nghiêng mắt nhìn thanh niên bên cạnh, Tô Hoài Cẩm hơi rũ mắt, hàng lông mi dày cong vút hơi rủ xuống, che khuất con ngươi đen nhánh trong veo, đôi môi đỏ mọng mím lại, đang chăm chú đọc quyển sách trong tay.
Ngoan ngoãn trầm tĩnh, chỉ cần đứng bên cạnh hắn, sẽ lập tức khiến người ta bất giác ngừng thở, cảm thấy bình yên.
Bàn tay cầm sách của thanh niên cũng rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đầu ngón tay có màu hồng nhạt, giống như cánh hoa đào nở rộ.
Bàn tay như ngọc đè trên trang giấy trắng, càng làm bàn tay kia càng tinh xảo hấp dẫn, làn da của hắn cũng rất trắng, gần như có thể thấy rõ những mạch máu màu xanh dưới làn da trắng tuyết.
Hầu kết của Triệu Tuyên Diệc bỗng nhiên động đậy, trong lòng xuất hiện cảm giác đói khát, mãnh liệt và kịch liệt, cực kỳ giống sóng biển đang ầm ầm dâng trào.
Y khó khăn di chuyển tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ mảnh khảnh của hắn.
Do cúi đầu, phần cổ trắng như tuyết của thanh niên bại lộ dưới tầm mắt của y, tinh tế mà mềm mại.
Trên người thanh niên mặc áo quần lót màu trắng rộng thùng thình, che mất hơn một nữa phong cảnh, bởi vì tư thế ngồi của hắn nên chiếc quần bị kéo lên trên, để lộ ra mắt cá chân nhỏ bé trắng nõn và cẳng chân đầy đặn xinh đẹp.
Triệu Tuyên Diệc còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào mắt cá chân xinh đẹp kia, mịn màng trơn bóng giống như sữa bò vậy, chỉ cần một cánh tay hơi dùng sức một chút là đã có thể giữ chặt trong lòng bàn tay.
Trong địa địa cung không được thông thoáng, Triệu Tuyên Diệc đặc biệt đốt hương mọi lúc, mùi hương của Long Tiên Hương bay quanh toàn bộ địa cung, không biết có phải do ở trong đây quá lâu hay không, cho dù đã đốt hết hương, nhưng trên người của Tô Hoài Cẩm vẫn còn mùi hương đó, làm thế nào cũng không hết.
Triệu Tuyên Diệc càng thở dốc hơn, miệng lưỡi khô nóng, bây giờ chỉ cảm thấy cơ thể nóng như lửa đốt, không biết có phải do y suýt không ý thức được biến mọi thứ thành thật.
Hàng mi đen dày của thanh niên khẽ run như cánh quạ, Triệu Tuyên Diệc hơi cúi người, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai của thanh niên.
"Đang đọc gì mà nghiêm túc vậy hửm?" Giọng nói cố ý hạ thấp giống như đang nhẹ giọng nỉ non trong địa cung an tĩnh này.
Vành tai của Tô Hoài Cẩm đỏ bừng do hơi thở nóng bỏng của y, ngay cả bàn tay đang cầm sách cũng run rẩy. Không nói một lời chỉ di chuyển sang bên cạnh, tránh xa Triệu Tuyên Diệc.
Ánh mắt sâu xa của Triệu Tuyên Diệc tối sầm, giọng nói khàn khàn: "Nghe thị vệ nói, ngươi muốn đi ra ngoài?"
Tô Hoài Cẩm tiếp tục đọc sách không nói chuyện.
Triệu Tuyên Diệc đưa tay lấy đi quyển sách trên tay Tô Hoài Cẩm: "Không muốn nói chuyện với ta?"
Tô Hoài Cẩm cuối cùng cũng nhìn y, đôi mắt đen nhánh trong trẻo hơi lộ ra vẻ chán ghét và thờ ơ.
Triệu Tuyên Diệc ném quyển sách trong tay xuống đất, bế Tô Hoài Cẩm từ trên ghế xuống, nhấc chân đi đến chỗ chiếc giường.
Tô Hoài Cẩm ra sức vùng vẫy, nhưng bị vòng tay của Triệu Tuyên Diệc giam chặt trong lòng, hắn tức giận nói: "Ngươi buông ta ra."
"Không phải không muốn nói chuyện với ta sao?"
Triệu Tuyên Diệc không dao động, bế giường tới mép giường, y đặt Tô Hoài Cẩm trên giường, thấy đối phương đang muốn đứng bỏ chạy, không chút để ý đứng ngăn trước mép giường, thuận tay đẩy người xuống giường lại lần nữa.
Tựa như khốn đấu thú, hoặc như thợ săn trêu chọc con mòi, gương mặt Tô Hoài Cẩm đỏ ửng vì xấu hổ.
Tô Hoài Cẩm: "Thống Nhi, tôi thấy không ổn."
Hệ thống: "??"
Tô Hoài Cẩm cười hì hì nói: "Mùa xuân của tôi lại đến rồi."
Hệ thống: "..." Rác rưởi ký chủ, chỉ biết nói mấy thứ gì đâu.
Những tấm màn màu vàng, tựa như sương mù vậy, làm cho cảnh vật bên trong như ẩn như hiện, không khí dày đặc mùi Long Tiên Hương, cùng với những chuyển động của tấm màn, là những âm thanh du dương trầm bổng.