Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人

~~~~~~~~~~~~

Đương nhiên là không thể mở cửa, Tô Hoài Cẩm trèo lên tường chuẩn bị nhảy qua sân nhà hàng xóm, ngay lúc nhảy xuống, Tô Hoài Cẩm nhìn thấy bọn binh linh bên ngoài đá văng cửa sân, trong tay bọn binh lính cầm theo binh khí, hung ác đi vào sân.

"Ở đó!"

Bọn binh lính xông vào sân nhanh mắt nhìn thấy Tô Hoài Cẩm đang bỏ chạy, lập tức la lớn đuổi theo.

Tô Hoài Cẩm đã thừa dịp chạy khỏi nhà hàng xóm, chạy ra ngõ hẻm, thuận lợi lẫn vào đám đông, đi đến phía cửa thành.

Con đường hắn đang đứng cách cửa thành một đoạn khá dài, Tô Hoài Cẩm mua một chiếc mũ đội đầu ở gian hàng bên cạnh, vô cùng điệu thấp đi đến chỗ cửa thành.

Thấy sắp đến cửa thành, nhưng không may phát hiện cửa thành được canh giữ rất nghiêm ngặt, mỗi người đi ra hoặc vào cửa thành, đều phải soát người kiểm tra.

Tô Hoài Cẩm đứng cách đó không xa, nhìn thấy vậy, đang do dự không biết nên đi ra khỏi thành nhưng khả năng bị phát hiện rất cao hay là tạm ở trong thành thêm vài ngày nữa, chợt nghe phía sau có tiếng binh lính kiểm tra.

Hắn quay đầu lại nhìn, một hàng binh lính đang cẩn thẩn lục soát tất cả mọi người trên đường, trước có sói sau có hổ, kế hoạch trốn trong kinh thành căn bản không thể thực hiện được.

Tô Hoài Cẩm nói với hệ thống: "Hay là tôi ngừng phản kháng, đầu hàng."

Hệ thống lặng lẽ nói: "Tôi đã xem xét giúp cậu, vận mệnh chi tử đã xây cho cậu một hoàng kim cung điện, cậu còn mong muốn trở về không?"

Vừa nói, hệ thống ném cho hắn bức hình hoàng kim cung điện, Tô Hoài Cẩm nhìn tẩm cung trang trí nguy nga lộng lẫy, nhưng lại tựa như một nhà giam vậy, lập tức xua tan ý nghĩ bị bắt trở về.

Đùa gì thế.

Mặc dù thịt ăn rất ngon, lái xe thoải mái, nhưng hắn không muốn bị giam cầm mất đi tự do.

Cuộc sống này quả thực rất đáng sợ, đừng nói một tháng, dù cho có bị nhốt mười ngày nữa tháng thôi, có lẽ hắn đã phát điên.

Cho dù thế nào, cũng phải chạy trốn.

Lúc này, Tô Hoài Cẩm không nhớ nhung chuyện ăn thịt nữa, nhanh chóng trốn vào trong cửa hàng bán quần áo, chọn bộ y phục và áo khoác màu xanh nhạt, sau đó đi qua tiệm son phấn bên cạnh.

Trong chốc lát, Tô Hoài Cẩm đã thay y phục, trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp.

Sau khi dịch dung đơn giản, Tô Hoài Cẩm nhấc chân đi tới hướng cửa thành, binh lính giữ cửa nhìn "nàng" một lần, rồi phất tay cho qua.

Tô Hoài Cẩm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, bước chân đi ra ngoài cửa thành thì phía sau có tiếng nói chuyện.

"Còn chưa tìm thấy sao?"

"Chưa, cũng mấy ngày rồi, còn chưa tìm được, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nổi giận, những người chúng ta gặp họa là cái chắc."

"Thật sự không hiểu, không phải chỉ có một mình thôi sao, tìm thế nào cũng không thấy, chẳng lẽ thật sự biến thành ruồi bay mất."

"Chờ đã, ngươi đã kiểm tra người kia chưa, bóng lưng có chút giống."

Nghe câu cuối cùng, trong lòng Tô Hoài Cẩm cảm thấy không ổn, đang lúc muốn tăng tốc độ, nghe thấy binh linh bảo hắn đứng lại.

Có ngu mới đứng lại.

Tô Hoài Cẩm không chỉ không đứng lại, ngược lại co cẳng chạy thật nhanh.

Hắn vừa chạy thì lập tức bị lộ tẩy, một tên binh lính trong đó chỉ vào hắn la to: "Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy."

Má ơi!

Nhận được mệnh lệnh từ đồng bạn, các binh lính đứng giữ cửa lập tức đuổi theo.

Tô Hoài Cẩm chạy ra khỏi cửa thành, nhìn thấy rừng cây nhỏ bên cạnh, lập tức lao vào trong đó.

Nhưng cả ngày hôm nay hắn chưa ăn gì, chạy một hồi đã kiệt sức, ngược lại tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng gần, không cần quay đầu lại cũng biết sắp chạy đến đây.

Ánh sáng trong rừng mờ mờ, đường mòn gập ghềnh, Tô Hoài Cẩm vừa chạy vừa thở hổn hển, lồng ngực bên trong giống như muốn nổ tung.

Hắn mở miệng thở gấp, quay đầu nhìn đám binh lính đuổi theo.

Những tên đó rất thông minh, không phải đuổi theo sau lưng hắn, còn chia thành nhiều nhóm bao vây hắn.

Càng xui hơn, Tô Hoài Cẩm vừa quay đầu không nhìn đường nên vấp phải nhánh cây ngã xuống đất, đá nhọn trên đất đâm thẳng vào đầu gối của Tô Hoài Cẩm.

Bỏ qua sự đau đớn, Tô Hoài Cẩm đứng dậy muốn tiếp tục chạy, bọn binh lính đuổi sau hắn đã bao vây xung quanh.

Binh lính sợ hắn lại bỏ trốn, nên trói hắn lại, đưa vào hoàng cung.

Trên đường đi, Tô Hoài Cẩm luôn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng bọn binh lính này quá cẩn thận, không để hắn có bất kỳ cơ hội nào.

Đến khi tới cửa hoàng cung, binh lính đổi thành thị vệ trong cung, những thị vệ này đứng trước sau bên trái bên phải, đưa hắn đến Thừa Minh Điện.

Thừa Minh Điện chính là tẩm cung của Triệu Tuyên Diệc, Tô Hoài Cẩm rất rõ chỗ này, là do trước khi thành thân, hắn vẫn luôn ăn ngủ ở đây.

Triệu công công đứng canh cửa, mặc một bộ đồ thái giám cổ tròn màu đỏ, tay cầm phất trần màu trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến ông ta trông khó gần.

Triệu công công thấy Tô Hoài Cẩm rốt cuộc bị bắt lại, gương mặt già nua lập tức nở hoa: "Đây là đưa Tô công tử trở về sao?"

Bọn thị vệ gật đầu.

Triệu công công trách mắng: "Sao các ngươi dám đối với Tô công tử như vậy."

Người khác không biết, nhưng ông ta biết, Hoàng Thượng không hề hận vị Tô Hoài Cẩm này, ngược lại nâng như trứng, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Bọn thị vệ vẻ mặt khó hiểu không biết làm sao: "Vất vả lắm mới bắt được người, nếu không làm vậy e rằng lại chạy trốn nữa."

Triệu công công nghĩ, cũng đúng, Hoàng Thượng đã nổi giận mấy ngày, những nô tài bọn họ càng sống khó khăn hơn, vất vả lắm mới bắt được người, nếu lại chạy mất, không nói đến những người này, kể cả đầu bọn họ cũng không giữ được.

Nghĩ vậy, Triệu công công cũng không bảo cởi trói cho hắn, phất tay, mang Tô Hoài Cẩm vào trong điện.

Lúc Tô Hoài Cẩm đi vào, Triệu Tuyên Diệc đang ngồi chống cằm đợi ở ngoại thất.

Y đang thưởng thức ly trà tinh xảo trong tay, nhưng trong đầu đang nghĩ nên trừng phạt hắn như thế vào.

Người nọ đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút tiều tụy, làn da trắng nõn, giống như sương tuyết tụ thành, đôi môi anh đào đỏ thắm, xinh đẹp ướt át như đóa hoa hồng dính sương, lông mày nhỏ tựa như cành liễu.

Đôi mắt hạnh đen nhánh trầm tĩnh, đuôi mắt như nhếch lên, kết hợp với gương mặt đỏ ửng, càng thêm phong tình và diễm lệ, khiến cho người khác sinh ra dục vọng.

Thân thể cao gầy mảnh khảnh của hắn mặc y phục màu xanh nhạt được may cắt khéo léo, trông không hề khó chịu, trái lại có chút sắc khí.

Tựa như đóa hoa kiều diễm, khiến cho người ta muốn hái, cầm trong tay dùng ngón tay mân mê những cánh hoa, đến nhụy hoa núp bên trong.

Sợi dây quấn quanh hai cánh tay hắn buộc lại ở phía sau, làm cổ áo của hắn có chút xốc xếch, lộ ra cả mảng ngực trắng nõn.

Dưới làn gió lạnh thổi qua, khuôn ngực trắng nõn có hơi đỏ lên, khiến người ta thương tiếc, đồng thời lại khiến người không kiềm được muốn để lại những vết xanh tím trên đó.

Triệu Tuyên Diệc chợt đứng dậy, vẫy tay bảo Triệu công công và thị vệ đưa Tô Hoài Cẩm vào lui xuống, bước tới trước, kéo cánh tay người nọ, lôi hắn đi tới chỗ long sàng trong nội thất.

Nửa người trên của Tô Hoài Cẩm bị trói lại, cánh tay bị trói ra đằng sau, làm hắn không thể giữ thăng bằng, bị Triệu Tuyên Diệc kéo đi, Tô Hoài Cẩm lảo đảo xém nữa té xuống đất.

Cũng may có cánh tay Triệu Tuyên Diệc kéo tay hắn đỡ lại, mới không té xuống, nhưng bị kéo như vậy, quần áo trên người càng thêm xốc xếch.

Sợi dây thô ráp buộc quanh cánh tay, cổ, bả vai, cổ áo rời rạc sang hai bên, sợi dây trực tiếp tiếp xúc với làn da non nớt, Tô Hoài Cẩm khó chịu động đậy thân thể.

Nhưng trong mắt Triệu Tuyên Diệc, là đang quyến rũ y, con ngươi sâu thẳm đen nhánh của y, mãnh liệt tựa như một giây sau sẽ nuốt hắn vào trong bụng.

Đây là một nụ hôn vô cùng thô bạo, thanh niên mặc quần áo màu xanh nhạt buộc phải hé môi dưới cường thế của nam nhân.

Đôi mắt của thanh niên bị bao phủ bởi một hơi nước, đuôi mắt hơi đỏ lên.

Hắn ngửa đầu, cơ thể như nhũn ra, cần cổ trắng nõn ngửa ra sau tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, tựa như chú thiên nga sắp chết, yếu ớt lại xinh đẹp.

Tô Hoài Cẩm muốn lui về sau để thoát ra, nhưng lại bị Triệu Tuyên Diệc mạnh mẽ đè dưới thân, không có cách nào thoát được.

Đây là một buổi chiều đầy khó khăn, đến lúc bình tĩnh lại, Tô Hoài Cẩm lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hắn còn tưởng rằng mình bị bắt lại chắc chắn sẽ rất thảm, không ngờ được ăn một bữa ngon, mới một lần, còn có thể chịu đựng.

Triệu Tuyên Diệc nhìn Tô Hoài Cẩm, bình tĩnh nói: "Cho rằng đã kết thúc rồi sao?"

Cơ thể Tô Hoài Cẩm cứng đờ.

Triệu Tuyên Diệc hôn lên vành tai của hắn, động tác của y vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại khiến người ta rợn cả tóc gáy: "Ngày thứ nhất ngươi chạy mất, ta suy nghĩ, nếu bắt được ngươi, sẽ làm hai lần như trừng phạt."

Được đó, kiểu trừng phạt như thế quá hợp với hắn, hì hì, yêu ngươi!

"Ngay thứ hai, thứ ba ngươi chạy trốn, ta nghĩ, nếu bắt được ngươi, không làm ngươi mấy ngày mấy đêm, ta không phải họ Triệu." Ngón tay của Triệu Tuyên Diệc vuốt ve bờ môi sưng đỏ của Tô Hoài Cẩm, không để ý nói tiếp.

Tô Hoài Cẩm: "..." Điều này được đó!!

"Nhưng khi bắt được ngươi, ta đang nghĩ, nên để ngươi mãi mãi nằm trên giường chỉ có thể chờ trẫm trở lại, hay nên nhốt ngươi lại, sau này chỉ có thể nhìn ta, chỉ có thể tiếp xúc với ta, nếu ta không trở lại, ngươi sẽ không ăn cơm, không uống nước, không có người nói chuyện với ngươi..."

Mặt Tô Hoài Cẩm trắng bệch, gương mặt ửng hồng vì vận động dần trắng bệch như tờ giấy, giọng nói đầy run rẩy và đôi mắt hơi ngấn lệ: "Ngươi... Ngươi... Không... Không thể... Làm... Vậy..."

Tô Hoài Cẩm la to: "Thống Thống, cứu mạng, có biến thái."

Hệ thống: "Tiểu Diệc Diệc nhà ta."

Tô Hoài Cẩm lập tức khóc to: "Tôi sai rồi, đây không phải Tiểu Diệc Diệc, đây là biến thái, là đại biến thái!!"

~Hết chương 12~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play