Sau khi buông ra, cậu ấy đứng dậy, cúi đầu giơ tay với tôi, kéo tôi dậy khỏi mặt đất.
Tôi cảm thấy mình bị thằng nhãi này đùa giỡn, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lại giơ nắm tay đấm về phía cậu ấy – cú đấm này tưởng là mạnh nhưng thực ra khi cách cậu ấy khoảng mười phân thì sức lực bị rút hết, giống như tôi luôn nhắc nhở mình vậy, tôi không nỡ.
Vậy nên Đường Dịch Xuyên dễ dàng hóa giải đòn tấn công của tôi, cậu ấy nắm lấy nắm đấm của tôi, không giải thích nụ hôn vừa rồi, chỉ nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Anh thừa tinh lực không có chỗ xả, tôi đưa anh đi vận động một chút.”
“Ý gì?” Lời này tôi nghe vô cùng mờ ám, vận động trên giường thì cũng là vận động, răng tôi bỗng ngứa ngáy, tâm tình hết sức phức tạp.
“Ý trên mặt chữ.” Đường Dịch Xuyên lãnh đạm liếc mắt nhìn tôi, tích chữ như vàng, xoay người định đi.
Lúc này chuyển sang cậu ấy lái, không phải đưa tôi đi khách sạn thuê phòng mà tới một sân bóng rổ ngoài trời gần nhà cậu ấy. Khi chúng tôi tới thì là tầm giờ tan học, đã có vài đứa bé trai ở trên sân, có vẻ là học sinh cấp ba, mấy đứa nó mồ hôi như tắm, va chạm với nhau bằng cơ thể căng tràn thanh xuân, còn ném đồng phục qua một bên.
Đường Dịch Xuyên hỏi tôi, có muốn làm một ván không?
Ý của cậu ấy là chơi một ván bóng rổ chứ không phải đánh nhau một trận, hồi đại học tôi là thành viên chủ lực của đội nhưng Đường Dịch Xuyên trong ấn tượng của tôi thì có vẻ không ưa vận động tập thể lắm.
Mấy đứa con trai trên sân bóng đều khỏe như vâm, tôi quăng ánh mắt ghen tị về hướng bọn nó, sau đó xua tay liên tục nói mình bị váng đầu. Năm tháng không chừa một ai, quả thực tôi bị cậu ấy đánh bị thương không nhẹ, giờ huyệt thái dương vẫn còn đang căng ra, xương cốt cả người đều xót và đau muốn chết.
Tôi cởi áo vest, sóng vai ngồi cùng với Đường Dịch Xuyên trên cầu thang cạnh sân bóng rổ, cậu ấy không nói lời nào, tôi cũng mất một lúc lâu không lên tiếng. Chúng tôi như hai tên thương binh, lặng lẽ đối diện với mặt trời đang dần khuất. Ánh tà dương, sân bóng, những gốc cây già, những cậu thiếu niên, khung cảnh đối lập thế này rất nên thơ, đẩy bầu không khí bi thương khó tả tới tận đỉnh.
Lát sau, Đường Dịch Xuyên lấy túi thuốc giấy bạc từ trong túi áo ra đưa tới trước mắt tôi.
Tôi cầm lấy nhìn kỹ, đúng là lần trước tôi không nhìn lầm, quả nhiên là tramadol hydrochloride.
Đường Dịch Xuyên thừa nhận đã sử dụng thứ thuốc này. Cả ibuprofen và aspirin đều không có tác dụng khi điều trị cơn đau đầu thần kinh đột ngột, lúc đau đầu nặng thậm chí còn không thể lên tòa, về sau chỉ có thể nghe theo bác sĩ sử dụng tramadol, khi nhận ra không ổn thì sẽ ngừng dùng ngay lập tức.
*Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
Aspirin, hay acetylsalicylic acid, là một dẫn xuất của acid salicylic, thuộc nhóm thuốc chống viêm non-steroid; có tác dụng giảm đau, hạ sốt, chống viêm; nó còn có tác dụng chống kết tập tiểu cầu, khi dùng liều thấp kéo dài có thể phòng ngừa đau tim và hình thành cục nghẽn trong mạch máu.
Tôi hỏi nguyên nhân, cậu ấy bảo bác sĩ nói là do tâm lý, cậu ấy lại cho rằng do bản thân tiếp xúc với ánh mặt trời quá ít.
Lời này không hẳn là có lý lẽ về khoa học, nhưng đúng là Đường Dịch Xuyên không thích tất cả những thứ có ánh sáng và nhiệt độ, cậu ấy trong mắt người khác trầm tính đến mức u ám, rất giống như một bóng ma chỉ có thể tồn tại nơi tăm tối.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Tôi hỏi.
“Hai hay ba năm trước gì đó.” Đường Dịch Xuyên hờ hững nói, “Quên rồi.”
“Làm sao để tốt lên?”
Cậu ấy im lặng một lát, đáp lại cho tôi một chữ, nhịn.
“Tại sao lại nghĩ đến chuyện dùng thuốc này?”
Đường Dịch Xuyên quay đầu nhìn tôi, cậu ấy không trả lời.
Cũng may là thuốc này dùng liều nhỏ trong thời gian ngắn không có vấn đề, Đường Dịch Xuyên bảo dừng là dừng, chẳng qua cũng giống như người cai thuốc thì phải dùng kẹo, giờ thứ trong túi cậu ấy chính là kẹo bạc hà.
Sắc trời dần tối lại, sân bóng rổ không có đèn chiếu, một quả bóng đột nhiên bay về hướng Đường Dịch Xuyên. Phản ứng của tôi không suy giảm so với năm xưa, tay tôi vươn ra đón chuẩn quả bóng trong tay.
“Chú ơi, trả cho cháu quả bóng được không?” Một đứa bé trai chạy mấy bước về phía quả bóng và hô lên với tôi.
“Gọi ai là chú hả? Nhóc con, tự tới đây mà lấy!” Tôi bỗng nổi cáu, thầm nghĩ Phó Ngọc Trí ngọc thụ lâm phong như thế này, sao lại thành chú rồi?
Không ngờ thằng nhóc này lại quen Đường Dịch Xuyên, khi chạy tới lấy bóng dáng lưng thẳng tắp, lịch sự lễ phép gọi cậu ấy là công tố Đường.
Ngẫm lại cũng dễ hiểu, có lẽ Đường Dịch Xuyên là một trong số những công tố viên nổi danh nhất cả nước nếu không tính giám đốc Viện kiểm sát nhân dân tối cao, giờ mà gõ “công tố viên đẹp trai nhất” trên Baidu có khi còn ra tên cậu ấy. Năm đó viện kiểm sát thành phố đã từng hợp tác với đài truyền hình tổ chức một chương trình trực tiếp dạng kiểu như phiên tòa thẩm vấn, nói là muốn để cho mọi người được thấy việc truy tố và bào chữa, thực chất là để tâng bốc sự trâu bò của mình. Khi ấy Đường Dịch Xuyên vừa mới được phân tới Chi cục số 2 để làm kiểm sát viên, lẽ ra cậu ấy không có cửa lên trước ống kính, nhưng mà người ta đẹp trai quá nên mới được đặc cách xuất hiện trước khán giả toàn quốc. Quả nhiên Đường Dịch Xuyên trên màn hình mặc đồng phục kiểm sát vừa ngầu vừa đẹp, hình tượng cá nhân của cậu ấy vốn đã tuấn tú chính trực, giọng phổ thông vang vọng mạnh mẽ, chuẩn chỉ như MC. Tóm lại, lý thuyết pháp luật của cậu ấy chi tiết xác thực, khí chất lại bình tĩnh, khiến cho toàn bộ luật sư bào chữa đối đầu với cậu ấy đều bị treo lên đánh cho không còn mẩu vụn, rating cao vút, lãnh đạo hài lòng, cuối cùng ngay đến cả phó viện trưởng viện kiểm sát nhân dân cũng chỉ mặt khen ngợi, cho rằng vị công tố viên trẻ này mang hình tượng hoàn hảo để đại diện cho công tố viên Trung Quốc. Cây cao thì đón gió, đây cũng là lý do khiến cho đám chuột nhắt như Tần Quan Quân ghen ghét cực kỳ, cảm thấy thằng này dựa vào cái mặt mà bước lên con đường thăng quan của mình.
Trời tối rất nhanh, chẳng mấy mà không nhìn thấy gì nữa, Đường Dịch Xuyên hỏi đối phương sao còn chưa về.
Thằng nhóc cúi đầu cười ngờ nghệch, một lát sau mới nói lát nữa cô gái em thích sẽ đi qua sân bóng này, lần nào cô bé cũng đứng lại xem bọn nó chơi bóng.
Khoảng mười phút sau, quả nhiên một cô bé mắt to miệng chúm chím, váy trắng bung xòe xuất hiện, thế là thằng nhóc này như được bơm tiết gà, phong cách thi đấu trở nên cực kỳ dũng mãnh. Bóng ở đâu cũng phải cướp, chơi đến mức chân chuột rút, ngã xuống rên hừ hừ, thấy con bé kia lo lắng chạy tới thì bật cười.
Cười nhe răng trợn mắt, muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tôi chợt nhớ tới hồi còn đại học, Đường Dịch Xuyên không có hứng thú với con gái nên cũng không hứng thú với việc vận động để thu hút đám nữ sinh, điểm này thì trái ngược hoàn toàn với tôi. Trong trận đấu bóng rổ của trường, bình thường cậu ấy sẽ không đi xem, nhưng nếu vừa khéo đi qua sân thể dục thì sẽ dừng lại nhìn tôi một lát.
Trời đã đen kịt, thằng nhóc kia lại ngã xuống, cuối cùng cũng thỏa ước mong được tiếp xúc thân mật với cô bé kia. Lúc được con bé nâng lên, nó còn quay đầu nháy mắt với chúng tôi. Có lẽ cảm thấy cảnh này buồn cười, cũng có thể là nhớ tới chúng tôi năm đó, Đường Dịch Xuyên bỗng nhếch môi cười: “Đúng là tuổi trẻ.”
“Được rồi, coi như đưa cậu tới nhà rồi, tôi phải đi đây.”
Tôi đứng dậy bước đi, lúc cuối có quay đầu lại nhìn cậu ấy, tôi nói, chúng ta cũng không còn trẻ nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT