“Cha, sao cha còn chưa tỉnh?” Ngay lúc Tiết Văn Hãn bị Tô Nhật An câu dẫn tới hưng phấn, đang chuẩn bị làm chút gì đó, Tô Đậu Tử bị hắn quên qua một bên chờ nửa ngày cũng không thấy hắn ngồi dậy, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tiết Văn Hãn sợ tới mức cái gì kia đó nháy mắt xìu xuống.
Trong đêm tối sắc mặt khó coi.
Con cái là cục nợ, con cái là cục nợ, mẹ nó thật đúng là cục nợ, mỗi lần hắn muốn làm cái gì đó,Tô Nhật An khó khăn lắm mới phối hợp lại bị nó đánh gãy.
Buổi sáng ngày mai thức dậy nhất định phải bảo Phúc thúc chuẩn bị chó nó một cái phòng riêng, làm nó đi qua đó ngủ.
Tiết Văn Hãn đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên nghe được Tô Nhật An “A” một tiếng hét lên, Tiết Văn Hãn vừa định hỏi y “Làm sao vậy?” Trong đêm tối, mặt đã bị “Bang”, một cái tát.
Đặc biệt vang. Từ tiếng vang là có thể nghe ra Tô Nhật An dùng sức có bao nhiêu lớn, đánh Tiết Văn Hãn tới lảo đảo.
Kêu rên một tiếng, nếu không phải hắn phản ứng nhanh dùng tay chống đỡ, không là trực tiếp đâm đầu vào tường.
Tô Nhật An đánh xong, nghe được tiếng vang Tô Đậu Tử liền “A” một cái kêu lên.
Kêu xong, hô một tiếng “Cha” sau lại hô một tiếng “A Mỗ” đem thân hình nho nhỏ súc vào lòng Tô Nhật An.
Lúc Tô Nhật An đánh Tiết Văn Hãn đã tỉnh, chỉ là lúc ấy còn mơ mơ màng màng, cảm giác được có người hôn mình, còn cắn miệng mình, quan trọng nhất chính là tay người kia còn nắm lấy hạ thân y, vừa xoa vừa vuốt. ٩̋(๑˃́ꇴ˂̀๑)
Trong lòng Tô Nhật An thất kinh, gần như không nghĩ nhiều phản xạ có điều kiện giơ tay liền tát Tiết Văn Hãn một cái.
Đánh xong, nghe tiếng rên mới phát hiện là Tiết Văn Hãn.
Lập tức không còn sợ hãi, có chút xấu hổ buồn bực nói: “ Đã buổi tối, không ngủ được chàng còn làm gì vậy hả?”
Lăn lộn nửa buổi tối còn chưa đủ lại muốn lăn lộn tiếp!!!
Nói xong, cảm nhận Tô Đậu Tử chui rúc trong lòng, Tô Nhật An đánh cái rùng mình, mặt càng đen.
Tiết Văn Hãn chàng là cái hỗn đãn, chàng thế nhưng dám làm trò trước mặt Đậu Tử, chàng……
Chàng là cái hỗn đãn.
Tô Nhật An tức giận không nhẹ, ngay cả Tô Đậu Tử cũng cảm nhận được, cẩn thận kéo kéo tay áo y, hỏi: “A Mỗ, A Mỗ làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Tô Nhật An cắn răng, có chút khó chịu nói, nói xong mới ý thức được là Tô Đậu Tử hỏi y, như tử của y còn không đến 4 tuổi, lại vội vàng vỗ vỗ thân thể nhỏ bé của Tô Đậu Tử, hống nó: “Đậu Tử ngoan, mau ngủ đi, lại không ngủ con…… Sói liền tới bắt con đi.”
Sói liền tới bắt con đi —— đây là câu nói hống tiểu hài tử
Nguyên bản câu nói Tô Nhật An hống Tô Đậu Tử ngủ là: Lại không ngủ cha con liền tới.
Trước kia tra công chỉ cần trở về gần như là sẽ đánh Tô Đậu Tử.
Cho nên, Tô Đậu Tử không nghe lời, Tô Nhật An liền sẽ lấy hắn hù dọa Tô Đậu Tử, còn có tác dụng, nhưng gần nhất…… Tiết Văn Hãn đối với Tô Đậu Tử tốt tới nổi hận không thể đem Tô Đậu Tử ngậm ở trong miệng.
Tô Đậu Tử cũng không còn sợ hắn.
Không còn sợ hãi, loại hù dọa này liền không có tác dụng.
Hơn nữa Tiết Văn Hãn ở bên cạnh, Tô Nhật An cũng không có nói: Lại không ngủ cha con liền tới, cho nên chuyển thành con sói mọi người trong thôn đều dùng.
Sói cũng có tác dụng lắm.
Tuy rằng Tô Đậu Tử chưa thấy qua, nhưng người lớn trong thôn kể chuyện sinh động như thật, tỷ như ăn tiểu hài tử nhà ai, ăn hết sạch cả người ruột cũng ấn luôn, chỉ còn lại một bộ quần áo…… Linh tinh.
Cho nên, Tô Đậu Tử vẫn là rất sợ sói.
Nghe Tô Nhật An nói, tiểu gia hỏa vội vàng “Dạ” một tiếng, đem thân mình nhỏ bé rụt vào lòng Tô Nhật An thêm một chút, sau đó chuẩn bị ngủ.
Kết quả nó còn chưa ngủ, liền cảm giác được trên vai có một đôi bàn tay to.
Tô Đậu Tử vừa định kêu “Cha” liền phát hiện cha nó xách nó từ trong lòng A Mỗ ra, thả qua một bên, tự mình bò qua chỗ lúc nãy nó nằm
Tô Đậu Tử ủy khuất “Oa” một tiếng liền khóc.
Ngay sau đó liền nghe được A Mỗ tức muốn hộc máu rống cha nó: “Tiết Văn Hãn, chàng muốn làm gì?!!”
Tô Đậu Tử không nghe được cha nó trả lời A Mỗ, chỉ nghe được cha nó mang theo ý cười hỏi A Mỗ một câu “Vừa rồi mơ thấy cái gì?” A Mỗ trong nháy mắt liền cấm thanh.
Tô Đậu Tử vốn đang muốn khóc, đột nhiên cảm giác được bàn tay to của cha vỗ vỗ trên cái bụng nhỏ của nó, nói “Bảo bối ngoan, mau ngủ, tỉnh ngủ cha liền mang con đi trấn trên ăn ngon.”
Vừa nghe đến ăn ngon, Tô Đậu Tử ánh mắt sáng lên, không khóc, cũng không hề so đo chuyện cha nó ném nó qua một bên, hoan thiên hỉ địa đáp ứng rồi.
Nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Vốn dĩ, Tô Đậu Tử còn chưa tỉnh ngủ lắm, giả bộ một hồi ngủ mất tiêu.
Lại không biết, nó ngủ rồi cha nó đem A Mỗ kéo vào trong lòng, ôm hỏi: “Vừa rồi có phải mơ thấy ta hay không?”
“Không có,” Tô Nhật An nghĩ đến sự tình trong mộng, có chút thẹn quá hóa giận, duỗi tay đẩy Tiết Văn Hãn một phen, có chút hư trương thanh thế nói: “Ngủ.”
Nói xong, xoay người, để lại cho Tiết Văn Hãn một cái bóng lưng.
Tiết Văn Hãn dựa vào, đem cả người y ôm vào trong ngực, tay từ bên hông xuyên qua, sờ xuống dưới…… Mới đầu Tô Nhật An còn tức giận bởi vì y ở trong mộng không biết liêm sỉ đuổi theo Tiết Văn Hãn làm Tiết Văn Hãn lộng y.
Nhưng dưới bàn tay của Tiết Văn Hãn, chẳng được bao lâu liền biến ngoan ngoãn.
Lúc sau, hai người lại lăn lộn trong chốc lát.
Lăn lộn xong, ngủ mất, ngay cả Tiết Văn Hãn đều ngủ tới hừng đông.
Tô Đậu Tử nghĩ đến hai người còn không có tỉnh.
Tô Đậu Tử nằm trên giường trong chốc lát, hô vài tiếng “Cha” “A Mỗ” thấy Tiết Văn Hãn cùng Tô Nhật An không phản ứng, cũng không khóc, lén lút bò qua, xốc lên chăn của Tiết Văn Hãn, chui vào.
Dựa sau lưng Tiết Văn Hãn ngủ trong chốc lát, lại muốn ngủ ở giữa hai người, liền lén lút luồn xuống dưới bò từ trên người Tiết Văn Hãn bào qua, chuẩn bị nằm giữa hai người.
Đều ghé vào trên người Tiết Văn Hãn, lại phát hiện cha cùng A Mỗ dựa quá gần, ở giữa không có khe hở.
Nó căn bản không nằm được.
Tô Đậu Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vừa định duỗi tay đẩy A Mỗ, cha liền tỉnh lại, đem nó từ trên người ôm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh”
“Cha.” Thấy Tiết Văn Hãn tỉnh lại, Tô Đậu Tử lập tức hô một tiếng, sau ôm lấy cánh tay cha nó, nói: “Con muốn ngủ ở giữa!!”
“……” Tiết Văn Hãn.
Sau đó nghiêm trang nói: " A Mỗ con tối hôm qua mệt mỏi cả đêm, mới vừa ngủ, con hiện tại ngủ ở giữa khẳng định sẽ đem A Mỗ đánh thức, Đậu Tử chẳng lẽ không thương A Mỗ sao?!”
Cũng may là Tô Nhật An không biết, nếu Tô Nhật An biết hắn nói như vậy với Tô Đậu Tử, phỏng chừng sẽ giận tới nổ tung.
Tô Đậu Tử dùng cái đầu nhỏ của nó suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu thật mạnh, “Thương”. Nó thương A Mỗ.
“ Đậu Tử thương A Mỗ liền ngủ nơi này trước.” Tiết Văn Hãn mặt không đổi sắc lừa gạt tiểu hài tử: “Đợi chút A Mỗ tỉnh lại sẽ ôm con ngủ nha.”
“Dạ.” Tô Đậu Tử gật đầu thật mạnh, thầm nghĩ trong lòng: Nó muốn thương A Mỗ.
Lại không nghĩ: Nếu Tô Nhật An đã tỉnh, lại như thế nào sẽ ôm nó ngủ.
Tô Đậu Tử đáp ứng rồi, an an tĩnh tĩnh nằm bên cạnh hắn, Tiết Văn Hãn cho rằng không có việc gì, tính toán ngủ tiếp một lát —— tối hôm qua lăn lộn quá muộn, hắn cũng có chút buồn ngủ.
Vừa mới chuẩn bị ngủ, rồi lại nghe được Tô Đậu Tử phía sau hỏi: “Cha, A Mỗ tối hôm qua vì sao lại mệt mỏi?”
A Mỗ ngày thường chỉ cần nó vừa tỉnh liền sẽ tỉnh, nhưng hôm nay nó tỉnh lâu như vậy, A Mỗ lại nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Tô Đậu Tử ngủ không được, muốn thức dậy, nhưng nó không biết mặc quần áo, A Mỗ lại chưa tỉnh.
Nằm trên giường đất có chút nhàm chán.
Liền hỏi Tiết Văn Hãn đã tỉnh.
Lại không biết, nó đồng ngôn vô kỵ đem Tiết Văn Hãn nghẹn họng, tự hỏi vài giây sau khóe miệng hơi mỉm mỉm mới nói: “Bởi vì A Mỗ tính sinh thêm cho con một tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, Đậu Tử thích tiểu đệ đệ hay là tiểu muội muội?”
“Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội?” Tô Đậu Tử lặp lại lời Tiết Văn Hãn nói, sau đó cao hứng ngồi dậy nói: “Thật vậy chăng? Cha, A Mỗ thật sự sẽ sinh cho Đậu Tử một tiểu đệ đệ sao?”
Chính là trước kia nó hỏi qua A Mỗ, hỏi A Mỗ khi nào sẽ sinh cho nó một tiểu đệ đệ…… Tô Đại Tráng có một tiểu đệ đệ, mỗi ngày đi theo bên người, nó đặc biệt hâm mộ.
Nhưng A Mỗ lại nói y sinh không được.
Hiện tại, cha lại nói A Mỗ phải sinh cho nó tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội…… Tô Đậu Tử không biết nên tin ai.
“Thật sự.” Tiết Văn Hãn nói, cẩn thận đem cánh tay dịch đầu Tô Nhật An lên gối đầu, sau đó chờ Tô Nhật An một lần nữa ngủ an ổn mới xoay người.
Đem Tô Đậu Tử chỉ ăn mặc một kiện áo trong đơn bạc một chút cũng không biết lạnh ngồi bên ngoài ôm vào lòng mình, dùng chăn bọc lấy nó, ngay sau đó điểm điểm cái mũi nhỏ của nó, mắng: “Mặc ít như vậy chui ra ngoài, không sợ bị nhiễm phong hàn sao?”
Lực chú ý của tiểu hài tử rất dễ dời đi.
Một giây trước còn nói chuyện tiểu đệ đệ tiểu muội muội, một giây sau lại nghiêm túc cắn cắn mống tay suy nghĩ chuyện nhiễm phong hàn.
Sau khi tự hỏi một phen, thế nhưng trả lời Tiết Văn Hãn: “Không sợ.”
Tô Đậu Tử vốn dĩ không sợ hãi uống thuốc, hơn nữa…… Lúc uống thuốc cha sẽ cho nó ăn rất nhiều đường.
—— hiện tại mỗi ngày nó ăn đường đều bị hạn chế.
Mỗi ngày một viên, quá ít, căn bản là thỏa mãn không được nó.
Nếu nhiễm phong hàn có thể có đường ăn, kỳ thật nhiễm phong hàn cũng rất không tồi.
Tiết Văn Hãn không biết suy nghĩ trong đầu Tô Đậu Tử, nghe Tô Đậu Tử nói còn ngây ra một lúc, sau cười cười duỗi tay vỗ vỗ cái ót Tô Đậu Tử, “Nhiễm phong hàn, đến lúc đó ho khan chảy nước mũi, còn đau đầu đau yết hầu, còn không sợ?”
“Không sợ.” Tô Đậu Tử dị thường kiên định nói.
Vì ăn, nhiễm điểm phong hàn tính là cái gì.
Nó mới không sợ đâu.
“Đến lúc đó A Mỗ con phải mỗi ngày chiếu cố ngươi, con……” Không đau lòng A Mỗ sao?
Tiết Văn Hãn nói chưa nói xong đã bị Tô Đậu Tử đánh gãy, “Cha, A Mỗ mỗi ngày chiếu cố con có phải hay không sẽ không có thời gian sinh đệ đệ muội muội?”
Nó muốn một đệ đệ, không cần suy nghĩ, đệ đệ nhà Tô Đại Tráng thật đáng yêu, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đi theo Tô Đại Tráng. Muội muội nhà Tô Hợp thật hung, giống như người đàn bà đanh đá, nó mới không cần muội muội, một chút không đáng yêu. ( hứ!!!! Em gái tui rất đáng yêu!!! Rất đáng yêu!!!!!!)
“……” Tiết Văn Hãn: Mạch não đứa nhỏ này cùng A Mỗ nó giống như nhau, luôn là tìm không thấy trọng điểm, bất quá…… “Con nói đúng rồi, nếu con bị nhiễm phong hàn, A Mỗ con phải mỗi ngày chiếu cố con sẽ không có thời gian sinh đệ đệ muội muội.”
“Vậy con nhiễm phong hàn.” Tô Đậu Tử nói, vội vàng chui vào trong chăn chui, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu đen tuyền.
“ Đậu Tử nhà ta thật ngoan.” Tiết Văn Hãn nói, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Đậu Tử đầu.
Tóc mềm mại, quả nhiên là tóc của tiểu. Cảm xúc tốt vô cùng.
Sờ xong, Tiết Văn Hãn không cần da mặt nói: “Vậy Đậu Tử về sau buổi tối ngủ một mình được không?”
_________
Editor: lại ngoi lên rồi đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT