Rất nhanh, Tô Nhật An đã cầm tiền đi ra, đưa cho Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn tiếp nhận tiền.

Sau đó duỗi đến đưa đến trước mặt Tô Nhật Lâm, cười tủm tỉm nói, “150 văn, cầm lấy…… Lần sau, nhớ rõ đừng lại nói hươu nói vượn, bằng không sẽ không đơn giản như vậy, của nhà ngươi chính là của nhà ngươi, không phải của nhà ngươi, tốt nhất đừng cưỡng cầu, hiểu?”

Tô Nhật Lâm lui về sau một bước, lại không nhận tiền.

Hiển nhiên không muốn.

Bất quá đưa ai, ai cũng không muốn, rốt cuộc tiếp 150 văn này, liền có nghĩa bọn họ đồng ý phiến rừng cây ở Tuyền sơn nhai là của nhà Tô Nhật An.

Gã không phải chưởng quầy, gã không làm chủ được.

Cho nên, tiền này gã tuyệt đối không thể nhận.

Đáng tiếc, Tiết Văn Hãn không làm theo lẽ thường, nhìn thấy Tô Nhật Lâm không cầm cũng không kiên quyết cho tiền gã, mà là nói: “Xem ra là ta đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nếu đường đệ muốn tặng hai khúc cây kia cho nhà ta, ta cũng liền không thấy ngại, bằng không còn có vẻ chúng ta xa lạ, đường đệ —— ngươi nói đúng không?!”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi không cần tiền?!” Tô Nhật Lâm còn chưa kịp trả lời, Tô Lý thị nằm trên mặt đất đòi chết đòi sống nói Tô Nhật An đánh cho nàng tàn phế “Hưu” một tiếng bật dậy, ôm đồm tiền trong tay Tiết Văn Hãn.

Lại bị Tiết Văn Hãn tay một cuộn, tránh đi.

Tô Lý thị có chút tức giận, ngay sau đó liền nghe Tiết Văn Hãn nói: “Nguyên lai thẩm thẩm không có việc gì a, không có việc gì vẫn là đứng tốt hơn, trên mặt đất bẩn như vậy, nghe nói ngồi lâu sẽ bị trĩ nha, nãi nãi…… Ngươi nói có đúng không?”

Tô Lý thị giận mà không dám nói gì.

Lão thái bà vốn dĩ liền bởi vì muốn chạy trốn không chạy thoát hận Tiết Văn Hãn đâu, nghe Tiết Văn Hãn nói ngẩng đầu hung hăng mà trừng mắt nhìn Tiết Văn Hãn một cái.

Tiết Văn Hãn cũng không tức giận, nói: “Các ngươi không phải muốn nói chuyện Đậu Tử đẩy Tô Hợp Tài xuống nước sao?”

Nói, Tiết Văn Hãn đem Tô Đậu Tử từ trong lòng Phúc thẩm ôm tới, vỗ vỗ mông nhỏ của Tô Đậu Tử, “Đậu Tử, đem sự tình hôm nay cùng mọi người nói một lần.”

Tô Đậu Tử vốn dĩ chính là một cái tiểu diễn tinh*, nghe Tiết Văn Hãn nói, lập tức méo miệng, hút cái mũi đem chuyện nó cầm kẹo phân tiểu bằng hữu, Tô Hợp tài đoạt kẹo của nó, lại chặt đứt cây trâm của nó cho mọi người nghe.

Hai đứa cũng bởi vậy mà đánh lên, cuối cùng nó không cẩn thận đẩy Tô Hợp tài xuống nước, nói tới đây.

Tô Đậu Tử lại khóc lên, vừa khóc vừa nói lão thái bà là như thế nào ném nó xuống cho mọi người biết.

Vốn dĩ mọi người cảm thấy Tô Đậu Tử đẩy Tô Hợp Tài xuống nước là không đúng, nhưng nghe Tô Đậu Tử nói, mọi người sôi nổi thay đổi sắc mặt.

Bắt đầu chỉ trích lão thái bà kia.

Tô Nhật An trực tiếp tức giận múc một xô nước, nếu không phải Tiết Văn Hãn giữ chặt, phỏng chừng liền tưới lên đầu lão thái bà.

Y thật sự là quá tức giận.

Tiết Văn Hãn giữ chặt Tô Nhật An, tự mình xách theo thùng nước hai ba bước qua đi tưới lên đầu lão thái bà.

( Hãn said: " Một xô sao đủ?! Để anh! Anh cho một thùng.")

Hắn biết, nếu không tưới trong lòng Tô Nhật An khẳng định nuốt không trôi cơn giận này, nhưng Tô Nhật An rốt cuộc vẫn là tôn tử của lão thái bà, cho dù lão thái bà có không tốt, chỉ cần y dám tưới lão thái bà, người khác khẳng định sẽ nói y.

Nhưng hắn, Tiết Văn Hãn thì không giống, hắn một không phải là tôn tử của lão, hai ác danh vang như sấm, hắn có đổ cùng lắm người khác chỉ dám nói sau lưng hai câu, giáp mặt khẳng định là không dám thế nào.

Bất quá, cho dù hắn không phải… Tôn tử của, hung danh còn vang rền bên ngoài, nhưng nếu hắn thật sự đem nước đổ xuống, vẫn có người chạy ra chỉ trích hắn.

Bất quá rất nhanh người nọ đã bị người bên cạnh kéo trở về.

Tiết Văn Hãn nhìn thoáng qua, cũng không để trong lòng.

Lão thái bà bị hắc nước phát ngốc, sau lại bắt đầu la lối khóc lóc, khóc lóc hô to muốn đem Tiết Văn Hãn cùng Tô Nhật An trục xuất gia tộc, kết quả Tiết Văn Hãn nói một câu “Nãi nãi là muốn nhúng tay vào gia phả Tiết gia ta?” Liền làm bà ngậm câm. ( ngu ngục)

Cho dù bản lĩnh bà có lớn hơn nữa, cũng quản không được gia phả nhà người khác.

Cuối cùng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Tô Lý thị và phu thê Tô Nhật Lâm đều hướng về bà, “Ai u” một tiếng, đôi mắt nhắm lại, giả bộ bất tỉnh.

Lão thái bà giả bộ quá kém, mọi người gần như đều nhìn ra, trong lòng cảm thấy trơ trẽn, nhưng bối phận của lão thái bà ở nơi đó, bọn họ cũng không dám nói gì.

Cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Vài người nâng lão thái bà rời đi.

Lão thái bà rời đi, mấy người Tô Lý thị hai mặt nhìn nhau, muốn mắng Tô Nhật An, nhưng khí thế đã yếu đi.

Nhưng không mắng trong lòng lại không thoải mái, đặc biệt là Tiết Văn Hãn đoạt đi rừng cây nhà bọn họ, còn không cho bọn họ 150 văn kia.

Mấy người càng khó chịu.

Nhưng tình huống hiện tại bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh xấu.

Không nhìn thấy mọi người trong thôn đều chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ sao?

Cuối cùng không có biện pháp nào, Tô Lý thị mắng Tiết Văn Hãn hai tiếng sau giả vờ vướng một chút, “Vựng” đi qua.

Tô Nhật Lâm cùng Hà Tiểu Cầm đỡ Tô Lý thị rời đi.

Nhìn nhóm người hùng hổ tới, lại xám xịt rời đi.

Hàng xóm nhóm ríu rít bát quái, nhưng việc Tiết Văn Hãn dùng nước lạnh tưới lão thái bà không ai đề ra.

Về đến nhà, đám người đi rồi lão thái bà liền “Tỉnh” lại, tỉnh lại sau vẫn luôn hùng hùng hổ hổ mắng bọn Tiết Văn Hãn.

Bảo Tô Thế Lượng đi thỉnh lang trung cho nàng, Tô Thế Lượng biết bọn họ hôm nay đi cái gì cũng chưa vớt được còn ném mất rừng cây ở Tuyền sơn nhai, sinh khí, trực tiếp trở về bà một câu, “Trong nhà không có tiền.”

Lão thái bà vừa nghe Tô Thế Lượng nói trong nhà không có tiền, lại bắt đầu mắng Tiết Văn Hãn, lại nửa điểm cũng không nói nhi tử " tốt " của bà.

Còn Tô Lý thị, bởi vì sợ Tô Thế Lượng đánh, về đến nhà cũng không dám “Tỉnh” lại.

Nhưng cho dù vậy, Tô Thế Lượng cũng không buông tha nàng, từ nhà lão thái bà ra tới liền đi thẳng về nhà, một phen túm tóc Tô Lý thị liền đem Tô Lý thị đánh lên.

Sau đó một bên mắng Tô Lý thị đồ đàn bà phá của, một bên đánh Tô Lý thị.

Đánh Tô Lý thị mặt mũi bầm dập, nếu không phải bọn Tô Nhật Lâm kéo lại, phỏng chừng đều có thể đánh gãy chân Tô Lý thị.

Nhưng cho dù giữ chặt, Tô Lý thị thương cũng không nhẹ. ( báo ứng! Cứ chờ xem, chưa hết đâu.)

So với cái này, một đá của Tô Nhật An không đáng kể chút nào, cũng khó trách nàng nghe Tiết Văn Hãn nói tiền sau, lập tức từ trên mặt đất nhảy lên.

Tô Thế Lượng một nhà gà chó không yên, nhà Tiết Văn Hãn lại là hoà thuận vui vẻ.

Tiếp Tô Đậu Tử từ trong tay Phúc thẩm xong, Tiết Văn Hãn đã kêu Phúc thẩm đi làm cơm chiều.

Cho nên, một hồi về đến nhà, qua một lát liền có cơm ăn.

Thời điểm ă cơm, Tô Đậu Tử sinh động như thật đem chuyện Tiết Văn Hãn như thế nào đem khối đất nhỏ ném vào trong miệng lão thái bà, lại như thế nào lợi dụng cục đá làm lão thái bà gãy xương miêu tả một lần.

Nói giống như nó tận mắt nhìn thấy không bằng.

Kỳ thật, nó cái gì cũng chưa thấy.

Tiết Văn Hãn cũng không có vạch trần nó, bởi vì nghe Tô Đậu Tử nói, Tô Nhật An nhìn về phía hắn đều trở nên không giống nhau, ân cần thay hắn gắp đồ ăn, Tiết Văn Hãn thực thích loại cảm giác này.

Nhưng Tiết Văn Hãn thích, Tô Đậu Tử liền không thích.

Bởi vì A Mỗ gắp đồ ăn cho cha, liền có nghĩa không có thời gian gắp đồ ăn cho nó, cho nên Tô Đậu Tử tiểu bằng hữu lại cáu kỉnh.

Bất quá nó cáu kỉnh rất đúng mực, Tô Nhật An mới quay đầu gắp đồ ăn cho nó liền không náo loạn, mỹ tư tư ăn lên.

Chọc hai người Tiết Văn Hãn đều cười.

Ăn qua cơm chiều, thời gian còn sớm, Tô Đậu Tử muốn đi chơi, Tô Nhật An sợ nó sinh bệnh, Tô Đậu Tử mãi luôn miệng bảo đảm, Tô Đậu Tử mới để nó ra cửa, nhưng yêu cầu chỉ được ở phụ cận, không thể chạy xa.

Tô Đậu Tử đáp ứng.

Vui mừng đi ra ngoài chơi, trong phòng dư lại Tiết Văn Hãn cùng Tô Nhật An.

Tô Nhật An nghĩ đến chuyện vừa rồi khi ăn cơm Tô Đậu Tử nói, có chút cảm kích nói với Tiết Văn Hãn “Cảm ơn.”

Tiết Văn Hãn vừa thấy vẻ mặt của y, thò lại gần, “Chỉ như vậy?”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Tô Nhật An nhíu mày, đẩy Tiết Văn Hãn.

“Dù sao cũng phải có chút lòng thành chứ.” Tiết Văn Hãn không có ý tốt nói.

Tô Nhật An nhìn hai mắt hắn, đột nhiên mặt đỏ lên nói: “Nếu không ta làm cho ngươi một đôi giày?”

Tập tục nơi này của bọn họ, bà mối tới làm mai sau ngày thứ ba, hai người gặp mặt một lần dưới sự an bài của bà mối, nếu vừa ý lẫn nhau, nam nhân đưa cho bà mối nửa túi mặt (?) cấp nhà gái hoặc nhà ca nhi, nhà gái hoặc ca nhi thân thủ làm một đôi giày cấp nhà trai, nếu không biết làm giày…… Cũng có thể đưa miếng độn giày.

Nhưng đưa miếng độn giày sẽ bị người lắm mồm nghị luận.

Y cùng Tiết Văn Hãn, tuy rằng lúc trước y có yêu thích hắn, nhưng cũng không cho rằng y xứng với hắn, cho nên cũng không ôm hy vọng, chỉ muốn tránh quan xứng, sau đó bị Tiết Văn Hãn hưu, một người quá cả đời.

Nhưng cuối cùng phát sinh sự tình…… Tiết Văn Hãn tuy rằng không có hưu y, nhưng vĩnh viễn tra tấn cũng tiêu hao tất cả tình ý của y hầu như không còn.

Y tự nhiên càng sẽ không làm giày cho hắn.

Cho nên, này vẫn là lần đầu tiên y đưa ra ý định phải làm giày cho một người nam nhân.

Đột nhiên không hiểu sao có chút cảm thấy thẹn.

Nhưng Tiết Văn Hãn không biết, hắn muốn Tô Nhật An thân hắn, cho nên nghe Tô Nhật An nói làm giày còn có một chút mất mát, nhưng mất mát chỉ duy trì tới khi thấy nhĩ tiêm hồng nhạt của Tô Nhật An liền biến mất.

Bởi vì Tiết Văn Hãn cảm thấy sự tình có khả năng không đơn giản như vậy

Cứ việc hắn không hiểu biết.

Cho nên, Tiết Văn Hãn trực tiếp nhào qua ôm lấy Tô Nhật An, hỏi y, “Vì cái gì phải làm giày cho ta?!”

“Ngươi…… Biết rõ cố hỏi.” Nghe Tiết Văn Hãn hỏi như vậy, Tô Nhật An cho rằng hắn đùa giỡn mình, có chút nổi giận đẩy Tiết Văn Hãn một phen.

Đương nhiên, không có đẩy ra.

“Ta biết cái gì…… Ta cái gì cũng không biết.” Tiết Văn Hãn vẫn là cái loại ngữ khí đùa giỡn người như cũ, Tô Nhật An nhìn chằm chằm hắn vài lần.

Đột nhiên liền không thẹn thùng, nói: “Không muốn thì thôi.” Sau đó phóng mềm thân mình dựa vào lòng Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn ôm y, hôn hôn tóc y, sau lại cảm thấy không đã ghiền, xoay đầu Tô Nhật An trên vai đầu, hung hăng hôn xuống.

Hôn đến khi hai người đều có phản ứng, Tiết Văn Hãn mới dừng lại tới.

Dừng lại sau Tiết Văn Hãn cho rằng Tô Nhật An sẽ thẹn quá thành giận rời đi, lại không nghĩ rằng Tô Nhật An không những không có rời đi, còn xoay người bò ở trên giường đất.

Để lại cho hắn phía sau lưng làm người ngo ngoe rục rịch.

Tiết Văn Hãn đột nhiên liền nghĩ, nếu không…… Thùng tắm vẫn là làm bằng gỗ sam đi?! ( thôi anh ơi! Cho ai đã quên aka tăng cường sinh lực)

Cái ý tưởng này vừa mới cả đời ra, tựa như cỏ dại điên cuồng lan tràn trong đầu hắn, trong khoảnh khắc liền thay thế cây Hoàng Dứa.

Thậm chí, Tiết Văn Hãn liền gỗ sam cũng nghĩ tới.

________

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play