“Làm sao vậy?” Bị giữ chặt, Tô Nhật An sửng sốt, rũ mắt nhìn bàn tay Tiết Văn Hãn bắt lấy tay y.
Biểu tình đạm mạc, nửa điểm không được tự nhiên lúc trước cũng không có.
Tiết Văn Hãn nhìn y nhíu nhíu mày, cuối cùng thở dài, buông lỏng tay y: “Không có việc gì, đi ngủ sớm một chút đi.”
Tô Nhật An không thể hiểu được nhìn hắn một cái.
Tuy rằng y ngủ sớm, nhưng hiện tại cũng quá sớm, trời còn chưa có tối hết đâu…… Hoàn toàn đã quên lý do lúc nãy y mang Tô Đậu Tử rời đi là muốn ngủ.
Tô Nhật An đi rồi, Tiết Văn Hãn cầm ít điểm tâm lúc trước hắn mua còn chưa hết theo, ra cửa, đi nhà Tô Kiến Kiều và nhà Tô Xuân Lâm lấy đồ vật hắn mua.
Đi nhà Tô Kiến Kiều ở khá xa trước, lấy lừa và niêu xong, lại đi nhà Tô Xuân Lâm.
Nhà Tô Xuân Lâm nuôi heo, Tiết Văn Hãn mới vừa tới cửa liền đụng tức phụ Tô Xuân Lâm đang cầm thức ăn cho heo từ bên trong ra tới. Thấy Tiết Văn Hãn, tức phụ Tô Xuân Lâm ngây ra một lúc, sau đó có chút khẩn trương hỏi Tiết Văn Hãn: “Tới lấy cuốc sao?”
Nói xong, nghe Tiết Văn Hãn “Ừ”, hô một tiếng vào trong nhà.
Dẫn Tiết Văn Hãn đi vào, nàng đi cho heo ăn.
Tiết Văn Hãn vừa đi vào cửa trước, Tô Xuân Lâm liền từ trong phòng ra tới, thấy Tiết Văn Hãn cười nói: “Số ngươi đúng là may mắn, nhà thợ rèn gia chỉ còn vừa đủ ba cây lớn ba cây nhỏ thôi.”
Trấn trên chỉ có một thợ rèn, nếu mà không có, cũng chỉ có thể chờ lần sau.
“ Đúng vậy.” Nghe hắn nói, Tiết Văn Hãn cũng cười.
Tô Xuân Lâm dẫn Tiết Văn Hãn đi vào trong ngồi, Tiết Văn Hãn muốn hỏi lang trung về tình huống Tô Nhật An, liền hỏi hắn: “Lang trung đại thúc ngủ rồi sao?”
“Còn chưa đâu.” Tô Xuân Lâm nói.
Tiết Văn Hãn “ Tốt quá ” một tiếng, đi theo Tô Xuân Lâm vào phòng.
Trong phòng, lang trung đại thúc đang dạy hài tử hôm đó Tiết Văn Hãn nhìn thấy nhận biết thảo dược, nghe có tiếng người, lang trung đại thúc bảo tiểu hài tử đi qua bên cạnh ghi nhớ, tự mình đứng lên.
Tiết Văn Hãn tiến vào sau, đem điểm tâm trong tay cầm thả lên bàn, mới ngồi xuống hỏi lang trung đại thúc: “Liễu thúc, hôm đó ngài xem bệnh cho tiểu An thế nào, không nghiêm trọng đi?”
Lang trung đại thúc nhìn Tiết Văn Hãn một cái.
Trong lòng có chút không rõ Tiết Văn Hãn rốt cuộc là nghĩ như nào.
Nói hắn quan tâm Tô Nhật An, ngày đó Tô Nhật An trúng độc người đưa Tô Nhật An đi chữa trị là Tô Nhật Nguyệt, cõng Tô Nhật An xuống núi cũng là Tô Nhật Minh, mà Tiết Văn Hãn……
Lại chạy tới khe Tam Xóa cứu Tô Ngũ Ngưu.
Tuy rằng nói cứu người không sai, nhưng nói như thế nào Tô Nhật An cũng là phu lang của hắn, mà Tô Ngũ Ngưu…… Cái tên lưu manh vô học thức.
Lại nghĩ đến những sự tình trước kia nghe người ta nói Tiết Văn Hãn……
Lang trung đại thúc thở dài.
Nhưng rốt cuộc vẫn là chuyện nhà người ta, một người ngoài như ông nào có thể quản. Liền nói cho Tiết Văn Hãn, Tô Nhật An độc đã giải, không có vấn đề gì lớn.
Đem hai thang thuốc lần trước ông khai uống xong liền khỏi.
Tiết Văn Hãn nghe xong, nói cảm tạ, sau đó lang trung đại thúc liền mang tiểu tôn tử đi ngủ.
Tiết Văn Hãn lại cùng Tô Xuân Lâm nói nói mấy câu, nói nói không biết như thế nào liền nói tới trên người Tô Ngũ Ngưu.
Tiết Văn Hãn trừ bỏ ngày đó đi cứu người, liền không quá chú ý Tô Ngũ Ngưu, giờ phút này nghe Tô Xuân Lâm nói mới biết, Tô Ngũ Ngưu trên cơ bản là phế rồi.
Người tuy rằng còn sống, nhưng bị thương ở đầu, trở nên ngây ngốc ngơ ngác, tay phải và chân trái cũng bởi vì trúng độc, phế đi.
Hiện tại người được nhà Tứ lão gia nuôi.
“Cũng đã dưỡng được mấy ngày rồi.” Tô Xuân Lâm nói, hắn nghe người ta nói nhà tứ thúc đã quậy mấy hôm, “Phỏng chừng về sau đều là phiền toái.”
Tiết Văn Hãn cười cười, tra công đối Tô Ngũ Ngưu không để bụng, hắn liền càng không cần phải nói.
Lần đó đi xuống cứu Tô Ngũ Ngưu hoàn toàn là vì tính toán sau này mà thôi.
Cùng Tô Ngũ Ngưu bản nhân không quan hệ, ngày đó mặc kệ là ai ngã xuống hắn đều có khả năng sẽ đi cứu người.
Bất quá, Tô Ngũ Ngưu như vậy, cũng coi như là báo ứng.
Sống như thế, có còn thống khổ hơn là chết đi.
Chết rồi ít nhất còn có thể xong hết mọi chuyện.
Từ nhà Tô Xuân Lâm rời đi, Tiết Văn Hãn về tới nhà. Trong nhà mọi người đều đã ngủ, nhưng hắn là người hiện đại vẫn còn quá sớm không ngủ được. ( thiết nghĩ một con cú đêm 4h sáng vẫn còn thức như tui, xuyên về đó mới 7h là tắt đèn đi ngủ hok bt sao ha. (⊙_⊙).)
Nằm trên giường đất trong chốc lát, Tiết Văn Hãn đứng dậy, đến trong viện tìm một đôi gỗ nam chi, lấy về phòng mình.
Bắt đầu làm trâm cài.
Tiết Văn Hãn trước kia chưa làm qua trâm bao giờ, nhưng hắn đã từng làm điêu khắc, làm trâm cũng không tính quá khó.
Bất tri bất giác liền làm xong một cây.
Mới vừa làm xong, Tiết Văn Hãn còn chưa kịp thưởng thức, đột nhiên liền nghe được “A……” Một tiếng, thanh âm từ trong phòng Tô Nhật An phát ra.
Thực hoảng sợ.
Tiết Văn Hãn cơ hồ không cần đoán liền biết y gặp ác mộng, do dự một chút, đứng dậy, đi qua đi gõ gõ cửa phòng Tô Nhật An.
“Gặp ác mộng?”
“Ừm.” Trong phòng, Tô Nhật An hơn nửa ngày mới trả lời, thanh âm một chút xíu cũng không có khí thế như ban ngày.
Hiển nhiên là bị dọa rồi.
Lại qua một hồi lâu, Tô Nhật An nói: “Ta không có việc gì, ngươi đi ngủ đi.” Y đã cởi quần áo, để Tiết Văn Hãn tiến vào không tốt lắm.
Tuy rằng Tiết Văn Hãn là phu quân của y, nhưng hai người quá xa lạ.
Nghe y nói, Tiết Văn Hãn dừng một chút, sau lại nói: “Được, nếu có việc gì liền kêu ta.” Liền rời đi.
Sau khi về phòng mình, Tiết Văn Hãn tiếp tục làm trâm.
Không có đồng hồ, cũng không biết qua bao lâu, Tiết Văn Hãn làm xong hai cây trâm còn chưa buồn ngủ, liền tiếp tục làm. Cây trâm tiếp theo mới làm được một nửa, lại nghe được Tô Nhật An hoảng sợ kêu: “Cút ngay a, a……” “Đừng, đừng tới đây, cút ngay a……”
Thanh âm đứt quãng, làm người nghe được đều khẩn trương.
Tiết Văn Hãn vội vàng buông xuống công cụ trong tay, vọt đi.
Gõ cửa phòng Tô Nhật An đồng thời, hô lớn một tiếng: “Tô Nhật An, mở cửa.”
Nhưng lúc này đây, Tiết Văn Hãn hô đã lâu đều không thấy động tĩnh.
Lúc sau, Tiết Văn Hãn lại hô vài tiếng, ngay cả Phúc thúc ngủ ở cách vách cũng bị đánh thức mặc quần áo ra tới, Tô Nhật An lại như cũ không có động tĩnh. Trong phòng, trừ bỏ ngẫu nhiên truyền ra tiếng áp lực nỉ non cùng hoảng sợ, liền không có bất luận âm thanh nào.
Tiết Văn Hãn hơi hơi nhíu nhíu mày, lộn trở lại phòng mình, từ trong không gian lấy ra một cây đao sắt bén, ra tới cắt đứt khóa cửa phòng Tô Nhật An.
Đẩy cửa ra.
Nương ánh trăng, Tiết Văn Hãn liếc mắt một cái liền thấy được Tô Nhật An đổ mồ hôi trán, như là thừa nhận cái gì, biểu tình thoạt nhìn dị thường thống khổ.
Tiết Văn Hãn chau mày, vội vàng vọt qua.
_________
Editor: Ha hả 😌, chương này có 1456 từ thôi. Chương sau làm một phát 7116 từ, ha hả😌 ha hả(; ̄Д ̄).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT