Tô Nhật An rời đi, Tiết Văn Hãn mới chuyển tầm mắt quét qua quét lại trên người đám lão nhân, đôi mắt rét căm căm: “Không phải các ngươi đều nói phía dưới rất nguy hiểm sao? Nếu nguy hiểm, vậy y nói hay không nói có khác gì nhau? Các ngươi có ai muốn đi xuống cứu người?”

Tiết Văn Hãn nói, ánh mắt lại lần nữa đảo qua đám lão nhân, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi, ngươi, hay là ngươi muốn đi xuống?”

Ghét nhất là cái loại không có bản lĩnh, còn thích cậy già lên mặt, ỷ vào mình lớn tuổi bối phận cao cứ thích răn dạy lung tung người khác.

Giống như sống lâu hơn hai năm liền ghê gớm lắm.

Người trong thiên hạ đều phải nghe bọn họ.

Coi mình là trung tâm chắc.

Tiết Văn Hãn nói xong, ánh mắt vẫn không rời đi. Đám lão nhân bị hắn nhìn chằm chằm trên mặt nóng rát, nhưng hung danh Tiết Văn Hãn ở bên ngoài, ai cũng dám đánh, bọn họ cũng không dám răn dạy hắn như răn dạy người khác.

Một đám đều nghẹn đỏ mặt.

Trong đám người có người từng bị bọn họ ỷ vào thân phận răn dạy qua sôi nổi giơ ngón cái cho Tiết Văn Hãn.

Đương nhiên, có người đồng ý cách làm của Tiết Văn Hãn, khẳng định cũng có người phản đối.

Nhưng mà ác danh của Tiết Văn Hãn quá vang dội, ngữ khí người nọ cũng không quá kịch liệt, chỉ nói: “Tiết đại ca, ngươi đối xử với ngũ gia gia, thất gia gia như vậy không tốt lắm đâu? Nói như thế nào bọn họ cũng là trưởng bối của chúng ta” Có thể là sợ hãi, âm thanh người nọ không lớn, còn mang hơi run.

Tiết Văn Hãn nghe xong, nhìn qua hướng âm thanh truyền tới, trong lòng thoáng chút bội phục người tuy rằng sợ hãi muốn chết, còn dám đứng ra nói chuyện.

Tuy rằng lời này hắn không thích nghe.

Nhưng phần dũng khí thật sự là đáng khen.

Tiết Văn Hãn rất nhẹ nhàng tìm ra hắn, bởi vì hắn nói xong câu đó người chung quanh liền sôi nổi tản ra, hình thành mảnh đất không người.

Tiết Văn Hãn không muốn chú ý hắn cũng không được.

Đó là một đứa nhỏ chừng 13-14 tuổi, rất gầy cũng không biết là ca nhi hay là hán tử? Tiết Văn Hãn không phân biệt được. Bởi vì nó quá gầy, nhìn từ hình thể rất khó nhìn ra là ca nhi hay là hán tử, hơn nữa trên thế giới này dựng chí không phải lúc nào cũng ở trên trán, có ít người giống Tô Nhật An cùng Tô Đậu Tử ở lỗ tai hay sau lưng, liền không dễ nhận.

Lúc Tiết Văn Hãn nhìn qua, tiểu hài tử co quắp khẩn trương đứng ở giữa mảnh đất không người, đôi mắt cảnh giác nhìn Tiết Văn Hãn, giống như chó con, sợ Tiết Văn Hãn tức giận đánh nó. ( nhiều chuyện chi rồi sợ ┐( ˘_˘)┌.)

Nhưng mà……

Nếu Tiết Văn Hãn muốn đánh, cho dù nó có cảnh giác hơn nữa thì có ích gì?

Tiết Văn Hãn không nhịn cười.

Cũng không có sinh khí, ngược lại còn phụ họa tiểu hài tử nói: “Ngươi nói đúng, chúng ta là hẳn là phải tôn lão ái ấu.”

Nghe Tiết Văn Hãn nói, mắt tiểu hài tử sáng lên, thầm nghĩ: Kỳ thật Tiết đại ca cũng không có không nói lý như người ta nói? Này còn không phải biết phân rõ phải trái sao? Hoàn toàn quên mết lúc nãy Tiết Văn Hãn nói gì với các lão nhân.

Tiểu hài tử vừa định, liền nghe Tiết Văn Hãn dùng ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Nhưng chúng ta không thể mù quáng tôn lão ái ấu, có người có thể tôn, nhưng có người ỷ mình lớn cậy già lên mặt……” Tiết Văn Hãn tuy rằng không nói hết, nhưng ý tứ hắn thực rõ ràng.

Mọi người đều nghe hiểu.

Cũng bởi vì nghe hiểu, đám người im thin thít trong nhắt mắt.

Im lặng qua đi, đó lại là nghị luận càng thêm kịch liệt.

Lời Tiết Văn Hãn nói có lực đánh quá lớn với bọn họ

Bọn họ sinh ra lớn lên ở nơi này, luôn tiếp thu giáo dục vô điều kiện nghe lệnh hiếu thuận phụ mẫu của mình, nghe theo an bài của trưởng lão trong tộc.

Cho dù bọn họ ăn nói vô lý.

Cũng phải nghe theo.

Nào được phép nghĩ nhiều như vậy.

Hiện tại nghe Tiết Văn Hãn nói, có người tâm tư bắt đầu lay động, đương nhiên…… Càng có nhiều người không tán đồng cách nói của Tiết Văn Hãn.

Mặc kệ bọn họ tán đồng hay không tán đồng, Tiết Văn Hãn cũng không để ý, chỉ cười lạnh đem ánh mắt chuyển từ trên người tiểu hài chuyển qua kia mấy lão nhân kia, bổ sung những lời chưa nói xong:

“Bằng không, có một số người ỷ mình lớn tuổi bối phận tăng lên một chút liền không biết trời cao đất dày, cho rằng mình là thiên hạ vô địch, động bất động liền thích khoa tay múa chân với người khác, nghĩ mình xứng sao?”

Mấy lão nhân đều bị Tiết Văn Hãn nói đến tức giận nghẹn đỏ mặt.

Nhưng Tiết Văn Hãn quá dữ, bọn họ ai cũng rén, không dám nói chuyện.

Tiết Văn Hãn nhìn bọn họ, trong lòng cười lạnh, còn không bằng một tiểu hài tử đâu. Nếu lúc này bọn họ dám đứng ra chỉ vào mũi hắn mắng hắn như mắng Tô Nhật An lúc nãy, nói không chừng còn là anh hùng đâu.

Loại người này……

Tiết Văn Hãn đáy mắt hiện lên khinh thường, cười lạnh một tiếng.

Sau đối tiểu hài tử nói “Về nhà đi.” Liền đi về hướng Tô Thế Bình.

“Nhưng mà……” Tuy rằng biểu tình Tiết Văn Hãn có hơi hung dữ, nhưng thấy Tiết Văn Hãn không mắng nó, cũng không đánh nó, lá gan tiểu hài tử lớn hơn chút mở miệng, thanh âm vẫn nho nhỏ như cũi: “Bọn họ dù sao cũng là……”

Tiết Văn Hãn dừng chân, không trực tiếp trả lời mà là hỏi nó: “Ngươi có cha mẹ huynh đệ tỷ muội không?” “Có.” Tiểu hài tử không rõ Tiết Văn Hãn tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Là một người bất luận trong bọn họ sao?”

“Không phải.” Tiểu hài tử lắc lắc đầu, vẫn không rõ Tiết Văn Hãn tại sao lại hỏi như vậy, đôi mắt ba ba nhìn chằm chằm Tiết Văn Hãn.

“Nếu không phải, vậy vừa rồi ngươi đứng ra nói chuyện có nghĩ tới bọn họ không?” Thấy tiểu hài tử vẻ mặt mộng bức, Tiết Văn Hãn lại nói: “Nếu lúc nãy ta tức giận ném ngươi xuống khe núi cho rắn ăn thì sao?…… Đến lúc đó ngươi cha mẹ phải làm sao bây giờ? Có nghĩ tới không?".

Tiểu hài tử há miệng thở dốc, lẻ loi đứng ở đó có vẻ thực đáng thương.

Tiết Văn Hãn mặc kệ, tiếp tục nói: “Ngươi dũng cảm là đáng khen, ta rất thưởng thức, nhưng về sau trước khi nói chuyện làm việc phải biết suy nghĩ, ngẫm lại xem lời ngươi nói việc ngươi làm sẽ đem lại hậu quả gì, ngươi có chấp nhận nổi không, nếu suy nghĩ rõ ràng mà vẫn muốn làm, vậy đó không phải dũng cảm đáng khen, mà là ngu xuẩn. Được rồi, không gì để xem, trở về hết đi.” Nói xong tầm mắt nhất nhất đảo qua đám quần chúng thôn dân ăn dưa tới há hốc mồm.(ʘᗩʘ’)

Trong lòng bất đắc dĩ cảm khái: Ai, tư tưởng của mình vẫn quá tiến bộ.

Tiểu hài tử nghe Tiết Văn Hãn nói, ấp úng “Dạ" một tiếng, lại không có đi.

Người khác cũng vậy, vẫn đứng bất động tại chỗ.

Tiết Văn Hãn không biết bọn họ muốn làm gì.

Cũng lười quản bọn họ muốn làm gì, đi qua ôm Tô Đậu Tử bị dọa ngốc trong lòng Tô Thế Bình, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nó: “Choáng váng?”

“Cha.” Tô Đậu Tử vội vàng ôm lấy cổ Tiết Văn Hãn, trộm tiến đến bên tai Tiết Văn Hãn nói: “Ngươi vừa rồi quá lợi hại, lão nhân kia tức giận đến mặt đều……”

Tô Đậu Tử tự cho là mình nói nhỏ lắm, nhưng kỳ thật nó nói rất lớn.

Người chung quan đều nghe được.

Tô Thế Bình vội vàng duỗi tay bưng kín miệng Tô Đậu Tử, cảnh cáo hô một tiếng “Đậu Tử”

Tô Đậu Tử vô tội nhìn thoáng qua Tô Thế Bình, lại nhìn thoáng qua Tiết Văn Hãn, Tiết Văn Hãn cười một cái, không quản nó.

Tô Đậu Tử không cam lòng lột tay Tô Thế Bình ra hô một tiếng “Đại gia gia ~~~” âm cuối kéo đến thật dài.

Hiển nhiên là đang bán manh làm nũng.

Đám mập mạp cùng với mấy người khác khi dễ nó đều là tôn tử của lão nhân đó, lão thấy không những không nói mập mạp còn mắng nó.

Nó mang thù.

Hiện tại nó có cha, hơn nữa cha nó còn lợi hại như vậy, hung dữ như vậy.

Nó mới không sợ lão đâu.

Hừ.

Tô Đậu Tử dẩu cái miệng nhỏ hừ một tiếng, hừ Tô Thế Bình không thể hiểu được.

Hỏi nó: “Làm sao vậy?”

Mới vừa hỏi xong, Tô Đậu Tử còn chưa có trả lời, liền nghe được một lão nhân khác từ đầu tới giờ vẫn chưa lên tiếng nói: “Tiết tiểu tử, xin lỗi, chuyện này xác thật là bọn lão ngũ làm không đúng, nhưng Ngũ Ngưu tuy rằng lăn lộn chút nhưng rốt cuộc là tộc nhân chúng ta, nếu cứ mặc kệ hắn ngã xuống, trong lòng mọi người cũng cắn rứt, nếu có thể, ngươi hỗ trợ cứu hắn lên được không, đến lúc đó mọi người nhất định rất cảm kích ngươi.”

Nghe một cái lão nhân có thể hạ cái tôi xuống hướng một người tuổi trẻ nói “Xin lỗi” Tiết Văn Hãn còn xem trọng lão liếc mắt một cái.

Nhưng càng nghe Tiết Văn Hãn càng cảm thấy không đúng, cái gì gọi là “Mặc kệ hắn ngã xuống, trong lòng mọi cũng cắn rứt.”

Ta phi, nếu không phải Tô Ngũ Ngưu là tú tài duy nhất trong thôn, tú tài không không cần đánh thuế, mấy nhà bọn họ đều treo danh nghĩa Tô Ngũ Ngưu, nếu không bọn họ sẽ quản Tô Ngũ Ngưu xảy ra chuyện?

Làm như mình thanh cao lắm vậy. ( hứ 🙄)

Tiết Văn Hãn ghét nhất chính là loại người này.

Cười lạnh một tiếng, Tiết Văn Hãn giơ tay xoa xoa đầu lông xù của Tô Đậu Tử đang mắt trông mong nhìn hắn, nhìn lão nhân hỏi: “Bảo ta đi xuống động rắn cứu người?”

Có phải là động rắn hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là có rắn.

Thân thể này tuy rằng cường tráng hơn thôn dân bình thường một chút, nhưng nói thẳng ra hắn vẫn là người bình thường, bọn họ đi xuống nguy hiểm, chẳng lẽ hắn đi xuống sẽ không nguy hiểm?

Tính hay lắm.

Lão nhân nghe Tiết Văn Hãn nói, ngây ra một lúc, sau đó tốt tính nói: “Ta biết chuyện này có chút khó xử, nhưng trong thôn chúng ta không ai có thân thủ tốt đi xuống.”

Rất lâu trước có một hài tử bảy tám tuổi từ nơi này ngã xuống, bởi vì trong nhà chỉ có một mình nó là nam hài, cha nó không cam lòng đi xuống cứu người, cuối cùng chẳng ai có thể đi lên.

Tự đó về sau, người rớt xuống khe Tam Xóa, trừ bỏ địa phương tương đối gần trên vách núi, người trong nhà sẽ đi xuống cứu người, ngã chỗ khác căn bản là không ai cứu.

Mọi người đều rõ ràng này đó, trừ phi là muốn đi chịu chết, tự nhiên sẽ không có người nguyện ý đi xuống.

Nhưng Tiết Văn Hãn không biết, Tiết Văn Hãn mới đến trong thôn, lại thường xuyên không trở về, cho dù trở về, cũng không giao lưu cùng bọn họ, hắn cơ bản là chương mắt.

Cho nên lão nhân mới có thể cổ động hắn đi.

Có thể đem người cứu lên thì tốt, cứu không được chết dưới đó cũng coi như là vì thôn trừ hại.

Nghĩ nghĩ, lão nhân tức khắc liền đúng lý hợp tình lên, há mồm đem Tô Thế Bình kéo vào: “Chuyện này lí chính có thể làm chứng, ta cũng không lừa gạt ngươi.”

Tô Thế Bình đối với con trai độc nhất của nhị đệ ông Tô Nhật An có bao nhiêu yêu thương, người trong thôn đều là rõ như ban ngày. Lúc trước cũng là vì Tiết Văn Hãn đối với Tô Nhật An không tốt, nói vài lần không nghe, mới tìm người uy hiếp Tiết Văn Hãn.

Cuối cùng bị đánh nằm trên giường nhiều ngày không nói, còn mất mặt.

Lão nhân nhĩ, cho dù bây giờ Tô Thế Bình đứng chung với Tiết Văn Hãn, trong lòng tất nhiên cũng hận Tiết Văn Hãn.

Cho nên, lão mới nói như vậy.

Lão tin tưởng Tô Thế Bình sẽ nói ra lời lão muốn nghe.

________

Editor: tra công trước kia bị đối xử như vậy tui thấy đáng lắm. Nhưng mà Hãn ca lại không phải tra công mà kệ mấy lão già đó có biết hay không. Tui biết là được, tui chỉ muốn đẩy mấy lão rớt xuống luôn cho đỡ rách việc.(°ㅂ°╬)

( Nói chứ, có mặt ở đó thật cùng lắm đạp mấy cái thôi chứ tui hiền lành nào giờ. Ai lại làm vậy phải hông. ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play