Nghe nam nhân trẻ tuổi nói, sắc mặt Tiết Văn Hãn cũng thay đổi.

Tra công tuy rằng không thường ở trong thôn, nhưng hắn vẫn biết khe Tam Xóa của núi Tam Xóa.

Núi Tam Xóa là một ngọn núi rất quan trọng đối với Bạch Dương Câu, là nữa bộ phận trung gian của hình chữ Y, là ngọ núi lớn duy nhất nối liền Bạch Dương Câu với núi tây Đông Pha và ngọn núi lớn sau thôn Nam Mộc.

Núi Tam Xóa thiên về phía thôn Đông Pha một chỗ nhỏ trong núi Tam Xóa như bị người một kiếm chém đứt, nứt ra một khe núi cực lớn, khe nứt kéo dài vào sau trong núi lớn, chỗ sau chừng mười mấy mét, nông cũng ba bốn mét.

Là nơi nguy hiểm nhất Bạch Dương Câu.

Nhưng bởi vì địa chất nơi này quá tốt, thích hợp cây nông nghiệp sinh trưởng, trên núi tất cả đều là ruộng canh tác.

Có một ít ruộng của người dân bị cắt ra, cho nên mọi người liền chọn chỗ hẹp nhất trên vết nứt ở núi Tam Xóa, cũng chính là khe Tam Xóa xây một cây cầu gỗ.

Cây cầu gỗ tạo thành giao lộ hình chữ Đinh (丁), phía dưới là một con đường, chia làm hai hướng về phía hai bên khe Tam Xóa. ( dễ hiểu là một cái ngã ba hình chữ T, thân chữ T [ I ] là cây cầu bắt qua, còn con đường là đầu chữ T [ -- ] á, hiểu chưa? (~‾▿‾)~.)

Mấy năm nay có không ít người ngã xuống khe Tam Xóa, người được cứu lên không chết cũng tàn phế. Đối với nông dân dựa vào sức lực kiếm cơm mà nói việc này còn đáng sợ hơn chết.

Nghĩ đến đây, Tiết Văn Hãn nhíu mày càng chặt, dưới chân nện bước càng nhanh.

Chờ mấy người kia phản ứng lại, Tiết Văn Hãn đã biến mất trước mặt bọn họ, mấy người kia sợ tưới mức tưởng mình gặp quỷ.

Lúc gần đến khe Tam Xóa, Tiết Văn Hãn nghe mọi người ríu rít nói chuyện.

Vội vàng ôm Tô Đậu Tử khóc không ra tiếng bắt đầu nấc đi tới, sau đó liền nhìn thấy mấy chục người vây quanh ở một chỗ, ríu rít nói chuyện, trong lúc đó còn có người hô to: “Mọi người cẩn thận chút, lui ra sau đi, đừng để ngã, nơi này quá nguy hiểm, ngã xuống làm sao bây giờ? Lùi ra sau, có nghe thấy không, lùi ra sau....…”

“An ca nhi, ngươi cố chịu đựng một chút.”

“Đúng vậy, bọn Đại Xuyên tới nhanh thôi, tới kéo ngươi lên.”

Cũng không biết bọn họ nói gì, lại một âm thanh lớn tuổi trầm ổn hô: “Đúng vậy, ngươi còn có Đậu Tử, ngàn vạn lần không thể từ bỏ, bọn Đại Xuyên sắp tới rồi, đến lúc đó bọn họ kéo ngươi, đứa trẻ ngoan ngươi cố lên, đại bá sẽ không để ngươi có chuyện.”

“Đại gia gia.” Tô Đậu Tử hiển nhiên cũng nghe được âm thanh kia, cách xa còn mang theo tiếng khóc

“Ta như thế nào nghe được tiếng của Tiểu Đậu Tử?!”

“Ta cũng nghe được.”

“Đại gia gia, con ở chỗ này.” Tô Đậu Tử hô một tiếng. Nghe được âm thanh của Tô Đậu Tử mọi người sôi nổi xoay người lại, sau đó liền thấy Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử.

Phần lớn mọi người còn chưa biết chuyện Tiết Văn Hãn “Biến hảo”, nhìn đến Tiết Văn Hãn sắc mặt đều thay đổi, sợ tới mức gấp rút lui về phía sau, thiếu chút nữa đẩy người phía sau ngã xuống khe núi.

Lại một trận binh hoang mã loạn.

Bất quá trận binh hoang mã loạn này cũng không ảnh hưởng đến Tiết Văn Hãn, Tiết Văn Hãn đi tới con đường mọi người tránh ra, đi đến đại gia gia trong miệng Tô Đậu Tử, lí chính Bạch Dương Câu —— Tô Thế Bình.

“Đậu Tử, sao con lại tới đây?!” Nhìn thấy Tô Đậu Tử, Tô Thế Bình sắc mặt biến đổi, tên sát tinh kia ôm Đậu Tử. Ai u, Đậu Tử thương của ông, tại sao lại đi cùng tên sát tinh này?! Nhìn thấy Tiết Văn Hãn, sắc mặt Tô Thế Bình càng khó nhìn, nhưng ký ức lúc trước tra công giáo huấn ông còn khắc quá sâu, Tô Thế Bình cũng không dám nói cái gì, chỉ đối với với Tô Đậu Tử nói: “Đậu Tử, qua đây với đại gia gia.”

“Đại gia… Hức… Gia, con…..Hức… con muốn xem A Mỗ.” Tô Đậu Tử khóc đánh cái nấc, trong miệng không ngừng nói “A Mỗ.” Kêu tớ người nghe xong trong lòng khó chịu.

Nghe hắn khóc một đường Tiết Văn Hãn cũng không nói nữa, an ủi nó một câu: “Đậu Tử đừng khóc, cha hiện tại liền đi cứu A Mỗ, đem A Mỗ cứu lên, đừng khóc, ngoan.” Nói, còn lau nước mắt nước mũi cho Tô Đậu Tử, đem Tô Đậu Tử đưa cho Tô Thế Bình: “Phiền toái ngài nhìn nó một chút, đừng để nó đi qua."

Hình tượng khốn nạn của Tiết Văn Hãn khắc sâu cực kỳ, hành động bất thình lình trực tiếp dọa Tô Thế Bình phát ngốc, không chỉ có Tô Thế Bình, người khác cũng vậy, còn có chút hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.

Không thể hiểu được.

Tiết Văn Hãn cũng không định giải thích cho bọn họ, cùng Tô Thế Bình nói một câu liền đem Tô Đậu Tử đưa qua, không màng Tô Đậu Tử ồn ào cũng phải nhìn A Mỗ, dặn dò một câu: “Trông chừng nó, đừng để nó tớ gần vách núi."

Sau đó liền đi tới vách núi mọi người nhường ra đường cho hắn đi.

Tiết Văn Hãn cúi đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc phát hiện…… Tô Nhật An không có rớt tới đáy vực, mà bị cái sọt trên lưng sọt móc lại ở độ sâu ba bốn mét.

Mà ở dưới chân y vừa vặn có một bật thang với không tới, khó trách những người đó muốn bắt thang, Tiết Văn Hãn hiểu rõ gật gật đầu. Sau đó liền nghe Tô Nhật An nói: “Là Đậu Tử tới sao?” Âm thanh Tô Nhật An nghe có chút gian nan, có chút nghẹn ngào, còn hơi suy yếu.

Bất quá bộ dạng bị treo lơ lửng như thế đại khái cũng có thể hiểu được.

Tiết Văn Hãn trở về y một câu: “Ừ.” Nói xong lại nói: “Ta cũng tới.”

Nghe được âm thanh Tiết Văn Hãn, Tô Nhật An theo bản năng ngẩng đầu, nhưng bởi vì tư thế hạn chế phạm vi hoạt động, y không thể thấy Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn nhìn ra ý đồ của y, vội vàng ngăn cản: “Đừng nhúc nhích.” Nói xong lại nói: “Ngươi lại kiên trì một chú, ta xuống dưới cứu ngươi lên ngay đây.”

“Ngươi đừng xuống!” Nghe Tiết Văn Hãn nói, cái mũi Tô Nhật An đau xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Trong lòng cũng có chút gấp.

Tiết Văn Hãn lợi hại hơn người khác một chút, nhưng nơi này…… Quá nguy hiểm, còn có rắn, không phải muốn xuống là xuống, nếu như bị rắn cắn…… Tô Nhật An theo bản năng giật giật đùi phải, phát hiện đã mất không tri giác.

Trong lòng có chút gấp, lại không nhịn xuống nói một câu: “Ta không sao, ngươi đừng xuống.”

“Yên tâm, ta nói xuống dưới đương nhiên là có nắm chắc, đừng lo lắng.” Tiết Văn Hãn cúi đầu hướng đáy vực nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy dưới đó có vật gì, nhưng bởi vì quá sâu, xem không rõ lắm, Tiết Văn Hãn cũng không để ở trong lòng.

Tốt xấu gì cũng đi lính mấy năm, hơn nữa thân thể tra công không tồi, trước kia cũng không thiếu trải qua nguy hiểm, cho nên…… Chút khoảng cách này với hắn mà nói thật đúng là không phải chuyện lớn.

Khó chính là làm sao an toàn đem Tô Nhật An từ cái sọt ra ngoài.

Lại xem xét vài lần, xác định phương án đại khái, Tiết Văn Hãn xuống dưới.

Tiết Văn Hãn vừa đi, vách núi an tĩnh nửa ngày tức khắc nổ tung.

Mọi người đều kinh ngạc há to miệng.

Khi nào Tiết Văn Hãn đau lòng Tô Nhật An như vậy, mấy hôm trước không phải hận không thể đánh chết Tô Nhật An sao?

Như thế nào……?

____________

Hãn said: " Đây là cách anh cua vợ đấy. Liệu mà học hỏi". (¬‿¬)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play