Cố Sênh Ca nhanh chóng cúi người xé rách chiếc chân váy bút chì, sau đó buông xõa tóc, cố ý khiến tóc mình trông hơi rối.

Cô còn cởi nơ áo ra.

Cô đi tới trước cửa, lén lút mở ra.

Sau đó, cô đi tới nhà tắm.

Trương tổng thấy dáng vẻ đó của cô, quả thực là quá quyến rũ.

Ông ta với áo choàng tắm trên người lập tức định ôm Cố Sênh Ca vào trong ngực.

"Bảo bối, cưng làm anh nhớ chết mất!"

Ngay khi ông ta ôm lấy cô, tiếng màn trập với ánh đèn flash máy ảnh đồng thời vang lên.

Cố Sênh Ca nhanh chóng nép vào trong ngực Trương tổng, vờ như cực kỳ hoảng sợ: "Trương tổng, đây là có chuyện gì thế! Người ta sợ quá!"

Trương tổng cũng chưa từng gặp phải loại chuyện này bao giờ, thấy một đứa con gái đang giơ máy ảnh ở chỗ cửa phòng tắm, trên cổ có đeo thẻ phóng viên.

"Cô là ai?"

Kỳ Vi Vi hất cằm, tiếp tục chụp hai người bọn họ thêm một tấm nữa, sau đó lắc lư chiếc máy ảnh trong tay, nói: "Tôi là ai không quan trọng, nhưng ảnh chụp thì rất quan trọng nha. Nếu không muốn ảnh này bị tung lên mạng thì lập tức ngoan ngoãn ký tên cho tôi!"

Nghe Kỳ Vi Vi nói như vậy, Trương tổng mới phát hiện mình còn chưa buộc dây của áo choàng tắm lại.

***

Trương tổng với đôi tay run run ký lên hợp đồng.

Ông ta tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, không ngờ lại bị cô ả Cố Sênh Ca chơi một vố đau!

Cố Sênh Ca lấy được hợp đồng, kiểm tra một lượt rồi mới đứng lên, vỗ nhẹ lên phần lưng béo núc ních của ông ta, chỉ vào hai cô gái đang đứng ở cửa rồi nói:

"Trương tổng ạ, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng! Tôi không quấy rầy các vị!"

Dứt lời, cô cất hợp đồng vào trong túi, rồi cùng Kỳ Vi Vi rời đi.

Cố Sênh Ca đi tới thang máy, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy như có người đang nhìn chòng chọc hai người từ phía sau.

Cô theo bản năng quay đầu lại.

Nào có ai.

Kỳ Vi Vi cũng ngoái đầu nhìn theo: "Sao? Cậu đây là? Vẫn còn sợ ông ta đuổi theo hử?"

Cố Sênh Ca lắc đầu: "Ông ta có đuổi theo cũng không phải sợ, dù sao đã ký hợp đồng rồi."

Dứt lời, cô dời mắt đi.

Trong lòng thầm nghĩ, hẳn là mấy ngày trước nhìn thấy máu nhiều quá, bị dọa sợ nên mới nghi thần nghi quỷ thế này.

Sau khi nhìn hai cô gái đi vào trong thang máy, Đường Cẩn Viêm mới bước ra khỏi khúc quanh.

Anh nhớ tới cuộc đối thoại của hai cô, sửa sang lại thì mới hiểu là hai người chơi trò lừa đảo tống tiền!

Cô gái này đúng thật sự là rất thú vị.

Là vợ của Hạ Mặc Thần nhưng lại chơi trò này, dùng nhan sắc dụ dỗ người ta, còn ép người ta ký hợp đồng.

Chẳng lẽ Hạ Mặc Thần không quan tâm? Hay là, anh ta hoàn toàn chẳng để ý vợ mình thích ra ngoài chơi thế nào? Thậm chí là lấy thân thể đổi hợp tác?

Khang Vũ nói hai vợ chồng bọn họ xưa nay vốn mạnh ai nấy chơi, xem ra là thật.

Sau khi về phòng, Đường Cẩn Viêm bấm gọi số của Tần Xuyên.

"Điều tra một người phụ nữ, tư liệu càng chi tiết càng tốt."

Tần Xuyên còn đang nghi ngờ rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Có thể khiến sếp của mình nửa đêm nửa hôm rồi mà vẫn còn nhớ tới.

Nhưng chờ khi anh ta nghe thấy "vợ của Hạ Mặc Thần, tổng giám đốc Hạ Thị", lập tức tỉnh hẳn ngủ.

"Sếp? Sao sếp lại muốn điều tra người phụ nữ này? Về cô ta ấy, chẳng cần phải điều tra gì đâu, sếp ở Thụy Sĩ nhiều năm hẳn không biết, thanh danh của cô ta tệ lắm, lên mạng tìm kiếm có mà ra cả đống phốt."

"Tôi cần tư liệu khác biệt với những gì có trên mạng!" Đường Cẩn Viêm nói với ngữ khí cực kỳ lạnh lùng.

"Rõ!" Tần Xuyên không dám nói gì thêm, dù sao tính tình của sếp nhà mình xưa nay không phải là quá tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play