Bansha dẫn họ vào là để chào đại ca, cả đám người đứng nghiêm chỉnh, đồng loạt chắp tay trước ngực khom lưng với tôi.

Điều này khiến tôi thấy hơi lúng túng, nhưng lại không thể từ chối, vì như vậy sẽ khiến họ cảm thấy khó xử.

Lão Bansha này thật ra rất thông minh, biết sau khi móc nối quan hệ được với tôi, ông ta chẳng những có thể giữ được mạng, mà còn có thể làm quen được với Suchat.

Đợi sau khi đám tay chân đó đi ra ngoài, Bansha lại chạy đến uống rượu với tôi. Tôi ngồi khoảng nửa tiếng, vừa định chào để đi về thì điện thoại chợt đổ chuông.

Tôi cầm lên xem thì thấy là Bạch Vi gọi.

Tôi có vẻ hơi nghi hoặc nghe máy, sau khi chào hỏi, Bạch Vi ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Phương Dương, anh vẫn đang ở ngoài à?”

“Ừ, sao thế?”

“Không sao, tự nhiên tôi thấy hơi đói, anh có thể mang chút đồ ăn đêm về cho tôi được không?”

Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó mỉm cười: “Được, cô muốn ăn gì?”

“Ừm… Mỳ Tom Yum đi.”

“Được, lát tôi sẽ mua về cho cô.”

“Cảm ơn.”

Cúp máy của Bạch Vi, tôi đứng dậy nói: “Bansha, tôi phải về rồi. Đến giờ hành động ngày mai, tôi sẽ gọi lại cho ông.”

“Được cậu Dương, tôi tiễn cậu nhé.”

“Thôi, ông lấy ít sốt cà chua cho tôi, chúng ta vẫn phải diễn một màn kịch mà.”

Bansha ngây ra: “Diễn kịch?”

“Ừ, tôi phải diễn là bị đánh một trận ở chỗ ông, để người khác biết tôi cũng là người bị hại.”

Sắc mặt Bansha hơi căng thẳng: “Cậu Dương, nếu… Ông Suchat biết chuyện này…”

“Yên tâm, tôi sẽ nói với ông ấy chỉ là diễn kịch thôi, ông mau đi lấy tương cà đi. Lát nữa, tôi đi rồi, ông hãy dẫn người đến quán bar đồng tính lấy đoạn camera, sau đó đi điều tra chỗ ở của Alava, tối nay bắt buộc phải làm xong.”

“Vâng, tôi sẽ làm như cậu dặn.”

Bansha chạy đi tìm một lọ tương cà, tôi bôi một ít tương cà màu đỏ lên khóe miệng, sau đó lại bảo Bansha sai lũ đàn em chửi bới ầm ĩ một lúc ngoài đại sảnh, còn đập vài chai rượu nữa.

Bấy giờ, tôi mới vừa chạy ra ngoài quán bar, vừa ngoảnh lại chửi bới vào bên trong. Bansha dẫn người hùng hùng hổ hổ xông ra, sau đó tôi chạy mất dép.



Người Xiêng La đã quen với cuộc sống về đêm, trêи phố vẫn còn rất đông người, rất nhiều người đã trông thấy cảnh tượng này, có thể trong đó có người mà Cung Chính Văn sắp xếp đi theo dõi tôi, cũng có thể có nhân viên của BTT ra phố ăn đêm.

Vì Chiêng May chỉ là một thành phố nhỏ, nên đồn một chuyện gì đó đi rất dễ dàng.

Rời khỏi quán bar Cara, tôi không đi xa, mà chờ Bansha dẫn người của ông ta đi ra khỏi quán bar, chờ họ phóng chiếc xe máy đỗ ở bên ngoài về phía quán bar đồng tính rồi mới rời đi.

Nước Xiêng La có rất nhiều băng đảng đua xe về đêm, họ không đua xe hơi, mà là xe máy. Giống như băng đảng xe máy đường phố từng thịnh hành một thời ở thập niên bảy, tám mươi của Hoa Quốc, người Xiêng La cũng rất thích trò này. Đêm đến, cả đám người cởi trần hoặc chít khăn cưỡi trêи những chiếc xe máy được cải tiến hò hét phóng vù vù trêи đường phố.

Là một tên côn đồ nhỏ bé có chút danh tiếng ở Chiêng May, Bansha cũng rất thích trò này.

Nhưng mục tiêu của ông ta không phải là đua xe, mà là đi lấy đoạn clip camera, dùng cách đe dọa hay thậm chí là vũ lực để bắt quán bar đồng tính phải giao nộp đoạn clip đó.

Tôi sẽ khiến Alava phải tuyên bố phủ định chuyện nhận hối lộ, chỉ ra từng bị Tào Văn Hoài hẹn đến quán bar đồng tính, ông ta đi đến cuộc hẹn theo phép lịch sự, nhưng sau khi nghe thấy lời yêu cầu mà Tào Văn Hoài đưa ra, ông ấy đã lập tức bỏ đi.

Tôi không quay cảnh Alava bỏ đi nhưng quán bar đó thì có. Bansha lấy được đoạn ghi hình ấy, chờ đến thời cơ, ông ta sẽ công khai đoạn clip Alava bỏ đi với vẻ bực tức là được.

Đây chỉ là một khâu trong kế hoạch mà thôi, những bước khác cũng không thể xảy ra sai lầm.

Tôi vòng qua hai con phố, tìm được một quán bán đồ ăn đêm ven đường khá nổi tiếng, mua một xuất mỳ Tom Yum, sau đó nhận được điện thoại của Bansha, ông ta nói đã lấy được đoạn clip.

Về đến khách sạn, tôi lau sạch vệt sốt cà chua trêи khóe miệng, rồi sang gõ cửa phòng Bạch Vi.

Một lát sau, cửa được mở hé, lộ ra gương mặt và nửa bờ vai trắng nõn của Bạch Vi.

“Mỳ Tom Yum đây.” Tôi giơ hộp đồ ăn trong tay lên nói.

“Cảm ơn.”

Bạch Vi mở cửa to ra một chút, nhận lấy hộp đồ ăn, rồi đột nhiên hít mũi, như đang ngửi mùi gì đó.

Tôi hỏi: “Quán mỳ Tom Yum này khá nổi, có phải thơm lắm không?”

Bạch Vi nhìn tôi một cách sâu xa, sau đó lại chỉ vào cổ tôi: “Trêи người anh có mùi nước hoa phụ nữ, cổ vẫn còn dính sợi tóc kia kìa.”

Tôi ngây ra, hơi ngượng ngập cúi xuống sờ cổ, quả nhiên sờ thấy một sợi tóc dài.

Không chờ tôi giải thích, Bạch Vi đã bình tĩnh hỏi: “Xuất mỳ này bao nhiêu tiền? Lát nữa tôi chuyển qua WeChat cho anh.”

Tôi mỉm cười gượng gạo: “Không cần, coi như tôi mời cô.”

“Cảm ơn, không còn việc gì nữa thì đi nghỉ sơm đi.” Nói rồi, Bạch Vi định đóng cửa.



“Ừm, cô cũng đi nghỉ sớm đi.”

Tôi vẫy tay với cô ta, sau đó quay người bỏ đi.

Mẹ kiếp, mùi nước hoa của cô nàng bốc lửa ban nãy rất nồng, cô ta còn cọ xát vào người tôi nữa. Nếu biết tóc cô ra rụng ghê thế này, tôi đã bảo cô ta tránh xa ra rồi.

Nhưng thế thì có làm sao?

Bạch Vi đã nói rõ là không thích tôi theo đuổi cô ta nữa, tôi cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ rồi, thế thì tôi ra ngoài chơi với mấy em gái có liên quan gì đến cô ta?

Về phòng mình, tôi đi tắm, hẹn đồng hồ báo thức vào sáu giờ sáng ngày mau, sau đó lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức, tôi cầm lấy điện thoại, đọc tin nhắn mà Bansha gửi đến lúc nửa đêm, ông ta đã điều tra chỗ ở của Alava cả đêm.

Tôi vội vàng xuống giường rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó phóng thẳng tới địa chỉ mà Bansha đã gửi.

Alava sống ở một khu biệt thự nhỏ cách trung tâm thành phố khá xa, tôi phải đút cho bảo vệ hai nghìn bath, dùng hộ chiếu và visa đăng ký thăm hỏi thương vụ thì mới được vào.

Sau khi ấn chuông không bao lâu trước cửa nhà Alava, một người phụ nữ trung tuổi mở cửa.

Tôi lịch sự chắp tay trước ngực, nói: “Xin chào, xin hỏi ông Alava có nhà không ạ?”

“Chào cậu, xin hỏi cậu tìm ông ấy có việc gì?”

“Công việc ạ, phiền bà thông báo với ông ấy một tiếng được không?”

“Được, cậu chờ một chút.”

Người phụ nữ trung tuổi đó quay người gọi vào trong vài câu, tôi cảm kϊƈɦ gật đầu với bà ấy, sau đó đứng bên ngoài chờ đợi.

Không bao lâu sau, Alava vừa thắt cà vạt vừa đi ra cửa, nhìn thấy tôi, mặt ông ta biến sắc.

Hiển nhiên ông ta đã biết đoạn clip đó là tôi quay, cũng hiểu lầm là tôi đăng lên mạng.

Tôi lịch sự chắp tay trước ngực: “Xin chào, ông Alava.”

Alava có vẻ tức giận: “Cậu đến đây làm gì? Nhà tôi không chào đón cậu.”

Tôi bình tĩnh đáp: “Ông Alava, tôi đến để giúp ông giải quyết khó khăn trước mắt.”

“Tôi không cần cậu giúp.” Alava vung tay định đóng cửa.

Tôi vội vàng dùng tay chặn cánh cửa lại, nói: “Ông Alava, tôi có thể thề với phật tổ rằng đoạn clip đó không phải do tôi đăng lên mạng. Tôi cũng là người bị hại giống ông, tôi lại đến Chiêng May là để giải quyết chuyện này. Vả lại, tôi đã nghĩ ra cách rồi, có thể giảm tổn hại xuống mức thấp nhất mà chuyện này gây ra cho ông. Xin ông cho tôi năm phút, chờ tôi nói xong, nếu ông vẫn muốn từ chối lời yêu cầu của tôi, tôi sẽ đi ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play