Đột nhiên nhìn thấy cảnh Bạch Vi vừa tắm xong, hơn nữa còn là lần đầu tiên, vóc dáng của Bạch Vi nhất đúng là kiểu bốc lửa, tôi chỉ nhìn một lát đã cảm thấy khó chịu, nên vội vàng nhìn đi nơi khác.
Đúng lúc này Bạch Vi lại nói như vậy, tôi lập tức rời khỏi phòng, đợi ở bên ngoài.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra lần nữa, Bạch Vi đã thay xong quần áo đứng trước mặt tôi.
Bạch Vi hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Tôi đóng cửa phòng cô ấy lại, vừa đi xuống dưới tầng vừa nói: “Đi gặp mấy người bạn của anh”.
“Bạn á?”
Bạch Vi nghi ngờ nói: “Bạn của anh hầu như em đều biết cả rồi, sao ở Quế Lâm này vẫn còn nhiều vậy chứ?”
Tôi cười đáp: “Đương nhiên là em không biết rồi, một trong số đó là bạn thời cấp hai của anh, quan hệ cũng được, hiện tại đang làm ở cục cảnh sát. Ba người còn lại nghe nói bố mẹ anh xảy ra chuyện, nên từ Xiêng La đến đây giúp đỡ”.
Bạch Vi lập tức hiểu được ý của tôi, nhưng sắc mặt cô ấy không thoải mái như trước nữa: “Phương Dương, anh vẫn còn liên lạc với bọn họ à? Trước kia, không phải em đã nhắc nhở anh cố gắng đừng liên hệ quá nhiều với bọn họ rồi sao?”
Tôi biết những lời tiếp theo Bạch Vi muốn nói gì, mà tôi vừa nghĩ đến, cô ấy đã nói: “Em thật sự lo có một ngày anh sẽ xảy ra chuyện vì họ. Anh có biết lần trước anh nằm viện ở Xiêng La, em đã lo lắng nhiều đến thế nào không?”
Bạch Vi hơi nhíu mày, có vẻ không vui.
Mặc dù lời này của cô ấy chứa đầy ý quan tâm, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, tôi nói: “Nhưng bọn họ đều là bạn bè từng vào sinh ra tử với anh ở Xiêng La, nếu không có họ, có lẽ anh đã sớm bị chôn ở Xiêng La rồi. Huống hồ lần này là bố mẹ anh xảy ra chuyện, bọn họ chủ động qua đây giúp, về tình về lý, anh đều nên đi gặp họ”.
Bạch Vi không nói gì, tôi dừng bước, nắm lấy vai, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt như biết phát sáng của cô ấy: “Bạch Vi, em hãy tin anh, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu. Nếu phía người nhà em gây khó dễ, sớm muộn anh cũng sẽ chứng minh cho họ thấy”.
Thấy Bạch Vi vẫn không nói gì, tôi nói tiếp: “Chắc em cũng biết tình hình của bố mẹ anh bây giờ, nhà họ Cung bày kế bắt cóc họ, nếu không nhờ những người bạn bè anh em đó của anh, chỉ dựa vào người bạn làm ở đồn công an thì anh lấy gì mà tìm được bố mẹ nhanh như vậy? Càng không cần nói đến việc bảo đảm an toàn cho họ. Nếu vì anh mà họ xảy ra chuyện gì, anh sẽ áy náy suốt đời”.
Sau khi yên lặng một lát, Bạch Vi lên tiếng: “Phương Dương, em không muốn anh và hai cô chú phải chịu bất cứ tổn thương nào. Ngay từ đầu, em chỉ mong mọi người được bình yên. Cho nên, nếu anh nghĩ cho em…”
Bạch Vi còn chưa nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu ý trong lời nói của cô ấy. Chúng tôi đều đã có thể hiểu rõ ý của nhau mà không cần nói ra, nhưng càng như vậy, tôi càng buồn phiền.
Tôi hơi không vui, nói: “Bạch Vi, vậy em có từng nghĩ lần này bố mẹ anh bị bắt cóc, người nhà em không nói một lời, còn anh bị đám người Đỗ Minh Hào, cũng chính là phe thứ ba quấy nhiễu, không dứt ra được. Nếu không phải những người bạn đó đến Quế Lâm trước, có lẽ tới tận bây giờ, anh cũng không biết bất cứ tin tức nào về bố mẹ anh. Lẽ nào em không thể buông bỏ thành kiến hay sao? Bọn họ giống như chúng ta, cũng là con người bằng xương bằng thịt”.
Nói xong, tôi phát hiện gương mặt Bạch Vi đã trở nên trắng bệch, tôi không biết như thế có nghĩa là gì. Tôi buông tay, xoay người đi xuống lầu: “Nói thế nào, ít nhất họ cũng đã bảo đảm an toàn cho bố mẹ anh, cũng giúp anh có thời gian tóm được Đỗ Minh Hào ở Thịnh Hải”.
“Đợi đã!”
Khi tôi chuẩn bị đi ra ngoài, trêи cầu thang phía sau vang lên tiếng bước chân lẹt xẹt, tiếp đó đằng sau lưng tôi hơi trĩu nặng, Bạch Vi đột nhiên ôm chặt lấy tôi: “Phương Dương, em biết, những gì anh nói em đều biết, chỉ là em hi vọng khi nào anh giải quyết xong chuyện này, chúng ta có thể ở bên nhau mà không gặp trở ngại nữa. Em không muốn khiến bố mẹ em trở thành vật cản giữa chúng ta, càng không muốn những người bạn của anh trở thành chướng ngại giữa đôi mình”.
Cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ sau lưng, tôi bỗng mềm lòng, xoay người lại nói: “Được rồi, chúng ta đi gặp bạn anh trước đi”.
…
Khi chúng tôi đi đến khách sạn mà nhóm Bansha ở thì đã sắp mười hai giờ đêm. Mặc dù đã rất muộn, trời cũng hơi lạnh, nhưng lúc tôi nhìn thấy mấy người bạn cũ đã lâu không gặp này thì vẫn không kiềm được sự vui mừng.
Lúc tôi đi vào, ba người họ đang đánh bài Poker dưới sự chỉ dẫn của mấy người đàn em, vừa nói vừa mắng chửi, tôi cất tiếng: “Ba người các anh không ngủ mà lại ngồi đây đánh bài à?”
Mấy người ở đó đều ngây ra, ba người Bansha ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy là tôi, họ đều mỉm cười vui mừng: “Dương? Sao cậu lại đến đây?”
Tôi nói: “Tôi mà không đến thì bảo các anh đợi ở đây làm gì?”
Ốc Trắng và Roga không hề khách sáo bước lên ôm tôi, còn Bansha chỉ biết lúng túng gãi đầu: “Dương, hiện tại chúng tôi đã điều tra rõ ràng vị trí của bố mẹ cậu, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội tốt, cho nên chúng tôi chỉ có thể đợi ở đây. Có điều cậu yên tâm, người bạn tên Chu Hỉ Tài của cậu đã liên hệ với người của cục cảnh sát rồi. Họ đã phái người giám sát xung quanh hai mươi tư trêи bảy. Nếu có cơ hội, chúng tôi đều có thể chi viện kịp thời”.
Tôi gật đầu: “Lần này tôi đến là để xử lý chuyện này. Nếu mọi người đều lo lắng thì để tôi tự mình quyết định vậy. Ngoài ra, nơi mọi người ở cách chỗ bố mẹ tôi bị nhốt xa không?”
Lúc đến đây, tôi đã quan sát kĩ càng khách sạn này, nói là khách sạn nhưng thật ra nó khá giống nhà của nông dân. Có lẽ là chủ nhà tự mình sửa sang lại phòng ốc, sau đó treo biển hiệu.
Nhưng như vậy cũng tốt, chí ít là tiện cho chúng tôi liên lạc.
Ốc Trắng luôn rất kiệm lời, Roga đáp: “Chỗ bố mẹ cậu bị nhốt cách nơi này hai mươi phút đi đường. Nhưng Dương, anh yên tâm, chỉ cần chúng tôi nhận được tin tức, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đó ngay. Không chỉ có cảnh sát, chúng tôi cũng có anh em canh chừng ở bên đó”.
Tôi cười đáp: “Đương nhiên không phải tôi lo về chuyện này, mấy hôm nay cám ơn các anh nhiều lắm, đợi bố mẹ tôi an toàn rồi, tôi nhất định sẽ mời các anh một bữa”.
Tôi đang định nói tiếp, Bansha đột nhiên nháy mắt ra hiệu cho tôi. Tôi vừa định hỏi, Bansha đã lén lút ghé lại, nhỏ giọng hỏi: “Dương, người bên kia là bạn gái cậu à?”
Bạch Vi không hiểu tiếng Xiêng La, khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở một bên.
Lúc này, cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế ở trong sân, đang vô cùng buồn chán quan sát bài trí xung quanh, dường như cảm giác được có gì đó không đúng, nên cô ất đưa mắt nhìn về phía chúng tôi.
Tôi vội vàng mỉm cười với cô ấy, sau đó nói với Bansha: “Ông không cần thậm thụt như vậy, cô ấy không biết tiếng Xiêng La”.
Lúc đó, Bansha mới có vẻ thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, lộ ra nụ cười bỉ ổi, rồi dựng ngón cái lên bảo: “Dương, bạn gái cậu xinh thật đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT