“Đại ca, hay là anh đổi cách trừng phạt khác đi được không? Tôi không muốn vào đồn, nhưng ở đây lại có đông anh em của tôi thế này, tôi mà tự vả vào mặt mình thì còn ra thể thống gì nữa?”
Tên đó như sắp khóc đến nơi, vẻ mặt thật sự rất rối bời. Thấy chúng tôi không có hành động gì, gã nói tiếp: “Hai anh chị ơi, chỉ cần hai người tha cho tôi lần này, tôi làm trâu làm ngựa cho anh chị cũng được!”
“Làm trâu làm ngựa?”
Tôi cười nói: “Cái đó thì khỏi, nhưng nếu cậu đã nói vậy thì tôi hỏi cậu một câu”.
“Được được, đại ca cứ hỏi, yên tâm, nhất định biết gì là tôi sẽ nói hết”.
Tên đó như được đại xá, vui mừng vỗ ngực bảo đảm.
Tôi hỏi: “Người sai các cậu đến gây sự với tôi trông như thế nào? Nói nghe coi”.
Tên đó ngẩn ra như đang phân vân, tôi vừa định nói tiếp để dọa gã, nhưng gã đã đáp: “Thế thì tôi nói cho anh vậy. Sáng nay, chúng tôi vừa dậy đã nhìn thấy một người đứng ở cửa quán bar của chúng tôi. Tôi còn chưa đi đến hỏi có chuyện gì, anh ra đã đi tới bảo với tôi là cho chúng tôi 5 nghìn, để chúng tôi đến phòng bệnh XX của bệnh viện số Một đánh một người tên là Phương Dương. Chúng tôi nghĩ thầm vụ làm ăn này cũng thực tế nên là nhận thôi, sau đó người kia đã đưa tiền thẳng cho chúng tôi”.
Nói rồi, mặt gã chợt có vẻ kϊƈɦ động: “Vốn dĩ vài tên đàn em của tôi nói dẫu sao chúng tôi cũng đã cầm tiền rồi, chi bằng đuổi người đó ra ngoài cho bớt việc, nhỡ đâu người tên Phương Dương này lại là một nhân vật lớn thì chúng tôi lại rước họa vào thân. Nhưng anh nghĩ mà xem, người làm nghề như chúng tôi mà không trọng chữ tín, một khi tin đồn ra ngoài thì sau này còn làm ăn gì nữa? Nên tôi nói với các anh em là nếu chúng ta đã đồng ý thì phải làm, vì thế chúng tôi mới chạy đến bệnh viện này…”
Gã vừa nói dứt câu, tôi đã thấy xoắn não, vội cắt ngang lời gã: “Dừng, cậu đang nói cái gì thế hả? Tôi chỉ muốn biết người sai cậu đến gây sự với tôi trông như thế nào thôi?”
Nói xong, tôi lườm gã một cái: “Nếu cậu định chơi trò kéo dài thời gian với tôi, người bạn đang nằm viện của tôi mà xảy ra chuyện gì, cậu cứ chuẩn bị sẵn tư tưởng vào tù bóc lịch vài năm vì tội đồng lõa trong vụ án bắt cóc đi”.
Nghe tôi uy hϊế͙p͙ xong, tên đó lập tức sợ tới mức tè ra quần, vội vàng nói: “Tôi nói tôi nói. Người đó trông chẳng có gì đặc biệt cả, dáng người tầm trung, hơi gầy, trông chẳng ra làm sao, mặt mũi trông cũng rất đại trà. Nhưng có một điểm, chính là chất giọng phổ thông của anh ta khá đặc biệt, không giống người Thịnh Hải chúng tôi”.
Tôi cau mày, lại mọc ra thêm một người khác nữa sao?
Tôi nhìn Tề Vũ Manh cũng đang có vẻ nghi hoặc ở bên cạnh, cô ấy cũng có vẻ mù mờ. Tôi suy nghĩ một lát, rồi lại nói với mấy tên lưu manh này: “Được rồi, mấy người lượn đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không tôi sẽ tống mấy người vào trại giam ăn cơm miễn phí mấy hôm đấy”.
Mấy tên đó vội vã chạy ngay, thậm chí tôi còn nghe thấy trước lúc đi, một tên trong số đó hỏi tên cầm đầu là có phải trả lại số tiền đã nhận kia không. Tên cầm đầu điên lên nói, mày bị ngu à, nó đưa tiền cho mình thì là của mình rồi, trả cái con khỉ. Đi, tối nay cả bọn đi đập phá!
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tôi không khỏi cười khổ, cảm thán nói: “Đây chỉ là mấy thằng nhóc mới lớn, kém tôi có vài ba tuổi mà đã đi trêи con đường này. Cảnh sát Tề này, xem ra trách nhiệm của các cô nặng nề thật đấy, việc phải làm sau này còn rất nhiều!”
Tề Vũ Manh liếc tôi: “Bớt phí lời đi, nếu chúng ta có thể thuyết phục giáo ɖu͙ƈ cho họ quay đầu thì Hoa Hạ đâu còn giới xã hội đen nữa”.
Vì đang là buổi sáng, nên chúng tôi tiện thể mua ít đồ ăn sáng về phòng bệnh. Mọi chuyện đều bình yên, chúng tôi thở phào một hơi. Thấy chúng tôi đã về, Triệu Thư Hằng cũng yên tâm phần nào, nhìn thấy túi lớn túi bé trong tay chúng tôi, mắt anh ta sáng lên: “Cả tối qua chưa ăn gì, tôi sắp chết đói rồi. Mau, đưa đây cho tôi”.
Vì buổi sáng quá ồn ào nên La Nhất Chính cũng đã tỉnh lại. Lúc này, thấy chúng tôi đang chia cháo cho nhau, cậu ta cũng thấy đói, ɭϊếʍ môi hỏi: “Dương Tử, hay anh hỏi bác sĩ thử xem em đã ăn cháo được chưa?”
“Tối qua, tôi vừa hỏi rồi, truyền nốt chai dịch tối qua xong, hôm nay cậu có thể ăn cháo rồi. Ngày mai là được xuất viện, không cậu nghĩ tôi mua bốn suất cháo làm gì?”
Tôi đặt suất cháo cuối cùng trước mặt La Nhất Chính, hai mắt cậu ta sáng lên, như một tên háo sắc bị cấm ɖu͙ƈ lâu ngày nhìn thấy một cô gái đẹp khỏa thân, cậu ta thổi phù phù vài cái rồi ăn hết luôn.
Tôi hơi mất tự nhiên nhìn cậu ta: “Xin lỗi người anh em. Nhưng cậu yên tâm, nhất định anh sẽ tra ra được người đứng phía sau, rồi trả thù cho cậu”.
La Nhất Chính mỉm cười: “Chuyện có gì đâu? Đời La Nhất Chính em có phong ba bão táp gì mà chưa trải qua chứ? Vả lại, em đã chết đâu, thế chẳng phải quá tốt rồi còn gì?”
Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau, không cần phải nói gì nữa.
Ăn sáng xong, tôi nói với Tề Vũ Manh: “Cảnh sát Tề, cô còn nhớ lời mà tên côn đồ đó vừa nói không?”
Tề Vũ Manh gật đầu đáp: “Đương nhiên là có. Ban nãy lúc về, tôi cũng đã hỏi đồng nghiệp giám sát ở đó rồi, họ nói người đó vẫn ở trong nhà, không đi ra ngoài nửa bước”.
Tôi cau mày nói: “Lạ nhỉ! Nếu không phải người đó, không lẽ tôi vẫn còn một kẻ thù từ nước ngoài về nữa? Hai người họ vừa khéo bắt tay với nhau sao?”
Nói đến đây, tôi đột nhiên nảy ra một ý, đứng bật dậy nói: “Cảnh sát Tề, hỏng rồi!”
Tề Vũ Manh như cũng ý thức ra điều gì đó: “Sao thế?”
Mặt tôi đen lại: “Nếu mấy tên lưu manh đó không lừa chúng ta thì người mà các cô đang giám sát trong căn nhà ấy vốn không phải là người đó, kẻ chủ mưu thật sự phía sau đã sớm chuồn đi trước khi các cô đến rồi. Còn Lương Thành là hắn cố tình dùng để đánh lạc hướng các cô, để các cô tưởng nơi đó là chỗ liên lạc của họ”.
Thấy tôi nói vậy, Tề Vũ Manh cũng lập tức hiểu ngay, rõ ràng cô ấy rất kinh ngạc: “Đúng là một thế thân hoàn hảo. Nếu vậy thì chứng tỏ…”
“Chứng tỏ trong số những người các cô cử đi hành động có nội gián!”
Tôi nói thẳng ra suy đoán của mình: “Tôi phải sớm nghĩ ra mới phải, cục phó Trương đã tác oai tác quái ở cục bao nhiêu năm, người của cục trưởng Lâm bị ông ấy mua chuộc cũng không phải chuyện gì lạ, mỗi tội là trước đó chúng ta không hề nghĩ tới chuyện này”.
“Nhưng nếu cục phó Trương có thể gài người vào đội của cục trưởng Lâm, có lẽ cục trưởng Lâm cũng đã có phương án chuẩn bị để đối phó với cục phó Trương. Dẫu sao hai người họ đều là lão hồ ly, tôi không tin là hai bên không ai chuẩn bị gì”.
Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, thầm thấy cực kỳ nghi hoặc: “Nếu kẻ chủ mưu phía sau dùng chiêu thế thân, tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa có hành động kế tiếp?”
Trầm mặc một lúc, tôi và Tề Vũ Manh không khỏi nhìn nhau, rồi phát hiện ra hàm ý trong mắt đối phương: “Nhà họ Cung!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT