Gã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống, không ngừng thét gào, đau đớn lăn lộn trêи mặt đất.

Quán bar trở nên yên tĩnh, nhóm khách vừa rồi còn phấn khởi hô hào muốn xem náo nhiệt, nhưng hiện tại có vẻ như bọn họ không thể phấn khích.

Trêи băng ghế dài, đám Hoàng Lễ Thành trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía tôi và Imo đang lăn lộn trêи mặt đất.

Tôi xoay người, bình tĩnh nhìn đến chỗ Song.

Song miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh Dương, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Tôi không biết anh là bạn của ông Suchat, tôi xin lỗi anh, tôi không nên vô lễ với anh, xin lỗi.”

Tôi mỉm cười lạnh nhạt: “Muộn rồi, tôi đã nhắc anh, nhưng anh không nghe, bây giờ xin lỗi thì đã muộn rồi. Anh yên tâm, tôi không lấy mạng anh đâu, chỉ cần anh đánh với tôi một trận mà thôi.”

“Tôi… Anh Dương, anh biết đấy, tôi không phải là đối thủ của anh, tha cho tôi đi.”

Tôi chẳng buồn để ý tới hắn, quay người đi đến bên cạnh băng ghế sofa, nói với Ôn Hân: “Tôi đã nói sẽ không để bất cứ ai làm hại cậu. Bây giờ không sao rồi, các cậu về trước đi, tôi xuống sàn đấu ngầm đánh một trận đã, lát nữa sẽ gọi các cậu đi ăn đêm sau.”

Nói xong, tôi mỉm cười với nhóm Ôn Hân và Từ Triết.

“Bansha, ông sắp xếp một vài người đưa bạn tôi về khách sạn. Bangsue, làm phiền ông đưa tôi xuống sàn đấu của Song nhé, dẫn cả hắn theo nữa.”

“Tôi không muốn về khách sạn, tôi muốn đi xem cậu đấu, có được không?” Ôn Hân đột nhiên đứng dậy nói.

Tôi vội vàng lắc đầu: “Nơi đó có hơi hỗn loạn, các cậu nên về trước thì hơn.”

Ôn Hân cắn môi: “Tôi không sợ, tôi biết cậu sẽ không để bất cứ ai làm hại tôi.”

Tôi ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.

Sở dĩ tôi nói câu đó là muốn an ủi Ôn Hân, để cô ấy không bị căng thẳng, nhưng bây giờ…

Bây giờ nhớ lại, câu nói đó hình như có lực sát thương không nhỏ đối với con gái. Nếu trước kia Ôn Hân đã có ý với tôi thì khi nghe thấy câu nói này sẽ càng này kia hơn rồi.

Nhưng dự tính ban đầu của tôi không phải như vậy mà.

Hơn nữa, tôi không có ý gì đặc biệt với Ôn Hân cả.

Cô ấy rất xinh đẹp, không kém Bạch Vi là bao, có thể nói là mỗi người một vẻ, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ gì với cô ấy cả.



Có rất nhiều cô gái đẹp trêи đời này, tôi cũng đã từng gặp không ít, nhưng đâu thể nào gặp người nào là yêu người nấy như ngựa đực được.

Chỉ có thể nói người như Ôn Hân có tâm địa tốt, tính cách cũng cởi mở thoải mái hơn trước kia, nên làm bạn cũng được.

Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không nên nói câu đó.

“Để tôi đi với cậu đi.”

Trong lúc tôi đang ảo não, Ôn Hân lại lên tiếng.

“Tôi cũng muốn đi, cho chúng tôi đi theo với.” Từ Triết cũng đứng lên.

Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.

Ôn Hân tỏ ra rất vui vẻ, vội vàng cầm túi xách đi ra khỏi dãy ghế sofa, sau đó đến đứng bên cạnh tôi.

Cô ấy đứng cách tôi rất gần, có lẽ cảm thấy đứng cạnh tôi như vậy mới có cảm giác an toàn.

Tôi thậm chí còn nhìn thấy cô ấy nhấc tay lên được một nửa rồi lại hạ xuống, hình như là muốn khoác tay tôi. Có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy không phù hợp lắm nên cuối cùng đành thôi.

Thấy Ôn Hân bước ra, Từ Triết kéo Lâm Tĩnh đi theo. Lưu San San và các bạn học khác thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau rồi cũng xách túi và balo của mình rời khỏi băng ghế, đứng hết bên cạnh tôi.

Sau cùng là Hoàng Lễ Thành, sắc mặt cậu ta rất phức tạp, cũng rất khó coi, có lẽ là không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này. Vừa rồi, cậu ta còn lớn tiếng chửi mắng tôi, nhưng nháy mắt sau đã tránh được một kiếp nạn nhờ tôi.

Sau vài giây bối rối, cuối cùng cậu ta vẫn đi ra, đứng bên cạnh tôi giống như những người khác, trêи mặt nở nụ cười lúng túng mà nịnh nọt: “Phương Dương, lần này đúng là nhờ có cậu, nếu không bọn tôi thật không biết phải làm thế nào.”

Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ nói với Song vẫn đang tái mặt: “Anh Song, mời dẫn đường đến sàn đấu ngầm của anh.”

Song liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Bangsue đang có vẻ mặt lạnh lùng ở bên cạnh, sau đó cười trừ nói “Được, anh Dương, xin mời đi bên này.”

Nói xong, hắn dẫn đầu đi đến góc cầu thang.

“Bọn mày đợi ở đây, không đứa nào được đi theo đâu đấy.” Lúc đi ngang qua mấy người đàn em, hắn không quên dặn dò một tiếng.

Hiển nhiên hắn sợ bọn đàn em của mình đi theo làm hỏng chuyện, không cẩn thận chọc giận Bangsue, hoặc là chọc cho tôi và mấy người bạn của tôi không vui thì hắn thảm ngay.

Trước kia, Bansha từng nói với tôi, người quyết định mọi chuyện của thế giới ngầm ở Chiêng May là Suchat, không ai có thể chống lại ông ta, những người khác đều chỉ là con chó con mèo, hoặc là những người làm việc giúp Suchat mà thôi.



Không biết tên Song này làm việc cho Suchat hay là con chó con mèo, tôi chỉ biết hắn xui xẻo rồi.

Thấy Song cất bước đi đến góc cầu thang, đám đàn em của Bangsue đuổi theo, theo sát bên cạnh hắn.

“Bansha, để lại vài anh em trông chừng bạn tôi là được rồi, còn đâu cho những người khác về đi.”

Tôi nói với Bansha, sau đó đi theo Song.

Ôn Hân theo sát bên phải tôi, Bangsue đi bên trái, một đàn em còn lại của ông ấy đi phía sau, nối tiếp là đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh, Lưu San San.

Bansha dặn dò mấy câu với người của ông ta, sau đó dẫn năm, sáu anh em đi theo phía sau đám người Từ Triết.

Đàn em của Song không ai động đậy, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn chúng tôi xuống lầu.

Xuống đến tầng một, Song đưa chúng tôi đi vào một hành lang có ánh đèn mờ. Đi xuống một cầu thang nữa, Song bảo người canh cửa mở một cánh cửa sắt ra, cảnh vật trước mắt chúng đã bừng sáng.

Sàn đấu ngầm này rộng ít nhất năm sáu trăm mét vuông, rất lớn. Ở giữa là một sân đấu quyền, xung quanh xếp đầy ghế ngồi, còn có đến mấy điểm đặt cược, quầy bar cung cấp rượu và thức ăn.

Quán bar này của hắn là một kiến trúc độc lập, bên cạnh có một thảm cỏ. Có lẽ sàn đấu ngầm này là được đào thẳng từ quán bar xuống bên dưới thảm cỏ. Xây nên một nơi lớn như vậy chắc chắn đã tốn không ít tiền và tâm huyết.

Giờ phút này, trêи sàn đấu ở chính giữa có một cặp võ sĩ đang thi đấu, họ đang đấu Muay. Hai bên đều không đeo găng tay, chỉ quấn băng vải, tay ai nấy đều đã nhuốm máu loang lổ.

Bên dưới sàn đấu có không ít khán giả đứng quanh, họ đang vẫy vé cược trong tay hào hứng hét gào hoặc chửi mắng.

Thấy chúng tôi tiến vào sàn đấu, vài người đi tới, nghi ngờ hỏi Song có chuyện gì.

Song không dám nói rõ, chỉ nói là bạn của ông Suchat muốn đến đấu quyền.

Nghe đến hai chữ Suchat, mặt mấy người kia biến sắc, một trong số đó vội vàng chạy nhanh vào một căn phòng.

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy ốm khoảng năm mươi tuổi đi ra từ căn phòng đó, bước nhanh về phía chúng tôi.

Người đàn ông trung niên này rõ ràng có quen biết Bangsue, từ xa đã chắp hai tay chào ông ấy.

“Anh Bangsue hạ cố đến thăm, Willen tôi không kịp nghênh đón từ xa, mong anh đừng trách tội.”

Bangsue chào lại, thờ ơ đáp: “Willen, đối tác của ông Suchat dẫn theo vài người bạn đến chỗ ông chơi, thằng con trai ngoan của ông là Song lại vô lễ với cậu ấy, muốn bắt chẹt cậu ấy ấy, thậm chí còn muốn cướp bạn gái của người ta, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play