Hôm sau, vẫn như bình thường, Tô Lạc Ương và Lâm Tiêu Vũ cùng nhau đi học. Lúc hai người cùng đi đến trước cửa phòng học, bước chân cô đột nhiên dừng lại, dùng một tay kéo Lâm Tiêu Vũ về phía sau.
Lâm Tiêu Vũ không rõ nguyên do nhìn cô: “Sao, sao thế?”
Tô Lạc Ương nhìn cánh cửa khép hờ kia, trên đỉnh có một thừng sắt màu bạc chói lọi, là thùng rác ngày thường bọn họ hay bỏ.
Môi đỏ của Tô Lạc Ương hơi mấp máy, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo thoáng chốc. Mấy người này, nghĩ đến chuyện còn trẻ không nên lãng phí tinh lực trên người bọn họ, cô đã hảo tâm buông tha, vậy mà những người này lại không muốn buông tha cho cô.
Tô Lạc Ương để Lâm Tiêu Vũ lùi ra xa một chút, còn cô lại lập tức tiến lên hai bước, “Phanh” một tiếng, cửa bị đá văng ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vọt sang một bên.
Mực màu đen đổ đầy cánh cửa của lớp học, Tô Lạc Ương hơi hơi nhíu mày, chắc lần này không vào được rồi.
Lâm Tiêu Vũ cũng nhìn ra có người cố ý chỉnh bọn mình, khuôn mặt luôn vâng vâng dạ dạ cũng hiếm khi xuất hiện vẻ tức giận. Nhìn mực nước đổ đầy sàn, nhưng cửa lại không vào được: “Lạc Ương, chúng ta vào kiểu gì đây?”
“Chúng ta trèo cửa sổ!” Tô Lạc Ương kéo tay Lâm Tiêu Vũ đi đến cửa sổ bên cạnh.
Nhìn thấy cửa sổ rất cao, Lâm Tiêu Vũ lập tức khươ khươ tay: “Cái này hơi cao chút, tớ, tớ không nhảy vào được!”
“Tôi vào trước, lát nữa sẽ kéo cậu!” Dứt lời, Tô Lạc Ương không để Lâm Tiêu Vũ ngăn cản, một tay chống trên bệ cửa sổ, cẳng chân nhún một cái rồi trực tiếp nhảy đến cái bàn gần cửa sổ nhất!
Cũng không biết bàn bên cửa sổ là của ai, một tay Tô Lạc Ương duỗi tay muốn kéo Lâm Tiêu Vũ, lại vội vàng nói với chủ nhân dưới chân mình: “Mượn bàn chút nhé, cảm ơn!”
Có người thấy Tô Lạc Ương dẫm lên bàn thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tiện nhân này mà cũng dám giẫm lên bàn Hạ Dục Phong, không muốn sống nữa sao?”
Tô Lạc Ương vừa kéo được Lâm Tiêu Vũ vào, đột nhiên, nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói ôn nhuận như biển làm người ta vô cùng thoải mái: “Không cần khách sáo!”
Tô Lạc Ương xoay người, kết quả đối diện với đôi mắt xanh biếc, sắc mặt anh tuấn lạnh nhạt, nhưng bên khóe môi lại nở một nụ cười ôn nhuận, làm mọi người không khỏi buông hết đề phòng: “Ách…”
Khoảnh khắc đó Tô Lạc Ương cũng không biết nên nói gì, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình đã nói cảm ơn nên trầm mặc kéo Lâm Tiêu Vũ nhảy xuống bàn. Trước khi rời đi cũng tùy tiện lau bàn một chút, sau đó lại cảm ơn Hạ Dục Phong một tiếng!
Chẳng qua cũng chỉ giẫm vài cái trên bàn thôi, nói tiếng cảm ơn là đủ!
Tô Lạc Ương mới kéo Lâm Tiêu Vũ trở lại chỗ ngồi, bên cạnh đã bắt đầu truyền đến tiếng xì xào nho nhỏ: “Hạ thiếu đẹp trai thật đấy, dịu dàng chết người, bị người ta giẫm lên bàn mà cũng không tức giận!”
“Bình thường Hạ thiếu chỉ ngủ, không ngờ người đầu tiên nhìn thấy lại là Tô Lạc Ương, hơn nữa đây là lần đầu tiên Hạ thiếu nói chuyện với nữa sinh đấy!”
“Hừ, Tô Lạc Ương may mắn thật, thế mà cũng có thể thoát được!” Không biết ai lạnh lùng hừ một tiếng.
Tô Lạc Ương nghe thấy thì lần theo giọng nói nhìn qua, cô cũng có chút ấn tượng với khuôn mặt kia, hình như là hoa khôi của trường thì phải, gọi là gì nhỉ, hình như là Bạch Liên Tuyết.
Cô lại cảm thấy gọi là Bạch Liên Hoa thì hay hơn.
Tô Lạc Ương vừa nằm sấp xuống ngủ, bên ngoài đã truyền đến giọng sư tử rống của Dương Lệ: “Ai biến cửa phòng học thành thế này hả, lăn ra đây cho tôi!”
Cánh cửa bị thùng mực nước làm đen thui một mảng, bây giờ vào không được, ra cũng không xong. Dương Lệ trực tiếp đi đến cửa sổ nhìn người bên trong, giận dữ hét, “Ai làm đây? Hiện tại ra chùi lại sạch sẽ cho tôi!”
Dương Lệ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vươn tay nhất trí chỉ về phía Tô Lạc Ương.
Tô Lạc Ương ghé vào trên bàn nên tất nhiên không nhìn thấy, mà Lâm Tiêu Vũ ngồi bên cạnh nhìn mấy người này cắn ngược thì tức giận đến mức mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: “Không, không phải Lạc Ương làm, cậu các cậu thật quá đáng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT