Vừa sáng sớm, Tô Lạc Ương còn chưa thèm ăn sáng đã vội kéo va ly rời khỏi đại trạch nhà họ Kỳ.
Cô đứng trước cổng lớn Kỳ Trạch nhìn qua nhìn lại một lượt, mấy ngày ở đây, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn tòa nhà một cách kỹ càng. Kỳ Trạch là chỗ Kỳ Mặc Trần sống cho tới nay, thỉnh thoảng dì Thu sẽ nói cho cô một ít chuyện về Kỳ Mặc Trần, theo lời của dì Thu, tất cả những thứ này đều do một tay anh tự mình thiết kế.
Cô có thể nhìn ra tòa nhà hoa lệ này không thua gì cung điện hoàng thất ở nước B, tên Kỳ Mặc Trần này đúng là biết cách hưởng thụ.
Dì Thu cầm những hành lý khác trong tay đưa cho tài xế bên cạnh, lúc chạm đến con ngươi của Tô Lạc Ương thì lại như muốn nói lại thôi.
Tô Lạc Ương cũng biết bà ấy có chuyện muốn nói, sau khi nghĩ đến chuyện thật ra mấy ngày ngày dì Thu cũng chăm sóc mình rất tốt, nói: “Dì Thu, dì có chuyện muốn nói sao ạ?”
Dứt lời, dì Thu vội giữ chặt tay Tô Lạc Ương, vẻ mặt khẩn cầu: “Cô Lạc Ương, tôi hy vọng lúc nào cô có thời gian thì về thăm chủ tử một chút, đôi khi cậu ấy ở một mình thật sự rất cô độc, hơn nữa cậu ấy uống máu cô là bởi vì.....”
Sắc mặt Tô Lạc Ương lập tức tối sầm lại, dì Thu quả nhiên biết chuyện Kỳ Mặc Trần uống máu cô, cô vội rút tay mình lại, nói tiếp: “Vì sao chứ? Uống máu người mà cũng có nguyên nhân sao? Sau này đừng nói chuyện này trước mặt tôi nữa!”
Anh ta thì cô độc con mẹ gì, nếu cô thường xuyên về đây chẳng phải sẽ bị anh ép khô máu à, một tháng có thể đến hai lần đã không tệ rồi!
Dì Thu còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Lạc Ương trực tiếp chui vào Bugatti, không khách sáo nói với tài xế đằng trước: “Đưa tôi đến nhà họ Tô!”
Chõ gác mái của Kỳ Trạch, lúc này có một người đàn ông đang đứng sững, đằng sau người đó là Diêm Lâm cực kỳ tiểu tùy. Mà người đàn ông này cũng không hề đặt ánh mắt lên người anh ta, con ngươi ngăm đen thâm thúy chỉ tập trung nhìn về phía chiếc xe Bugatti màu trắng càng ngày càng xa phía dưới.
“Phân phó xuống dưới, nói người mang chút gì đó đi theo Lạc Ương, không thể để cô ấy chịu bất cứ uất ức nào!”
Diêm Lâm cúi đầu đáp: “Vâng!”
Mới đầu anh ta định cáo với Kỳ Mặc Trần mình đã phục hình xong, kết quả chủ tử căn bản không liếc mình một cái, chủ tử chưa bao giờ đối xử với người phụ nào như vậy, rốt cuộc trên người cô Lạc Ương có mị lực gì mà có thể khiến anh điên đảo đến mức độ nào.
Nhà họ Tô Đế Kinh.
Chiếc Bugatti màu trắng Bugatti dừng lại gần cửa nhà họ Tô, là Tô Lạc Ương bảo tài xế dừng nhà họ Tô xa một chút.
Mấy tháng trước Tô Lạc Ương bị Kỳ Mặc Trần dẫn về Kỳ Trạch, anh cũng không chào hỏi gì nhà họ Tô, hiện tại người nhà họ Tô đều cho rằng cô chủ nhỏ nhất trong nhà đã biến mất rồi.
Vốn Tô Lạc Ương đã không có địa vị gì trong nhà họ Tô, mới đầu nhà họ Tô còn giả vờ loáy hoáy tìm người, ờ chỉ sợ bọn họ đã từ bỏ chuyện tìm kiếm cô từ lâu. Nếu bây giờ cô đột nhiên ngồi trên con Bugatti mấy ngàn vạn xuất hiện trong tầm nhìn nhà họ Tô, không biết đám người kia sẽ nghĩ sao nữa!
Tô Lạc Ương cầm va ly của mình xuống xe, sau đó chậm rãi đi đến trước cửa lớn nhà họ Tô. Cô cũng không phát hiện sau khi mình rời đi, bên cạnh chiếc Bugatti màu trắng có thêm một chiếc xe hơi màu đen.
Tô Lạc Ương kéo rương hành lý bước chỗ vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi này, nhưng “Tô Lạc Ương” thì không phải!
Từng chỗ Tô Lạc Ương đi qua, lúc này sẽ nhớ tới một số ký ức của nguyên chủ khi ở đây.
Tô Lạc Ương nghĩ đến nguyên chủ đứng hàng thứ tư ở nhà họ Tô, cô mê mang xoay người muốn xem ai gọi mình, vừa quay lại đã thấy một bà cụ nhìn qua đã hơn sáu mươi chống quải trượng đứng đằng sau mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT