Chỉ mới xa cách ba mẹ chưa tới một năm, cuối cùng không ngờ vừa chớp mắt đã 5 năm trôi qua.
5 năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô không hề tra được thông tin cơ bản nào của nước B, còn nhà họ Dạ cũng biến mất như nước B, cô chẳng hề biết tin tức gì về nhà họ Dạ hết.
“Cô Lạc Ương, cô đang nghĩ gì thế?” Dáng vẻ nhanh chóng thu nước mắt lại của Dạ Ương làm dì Thu có chút không hiểu sao, vừa rồi còn khóc như mưa, sao bây giờ lại như đang nghĩ tới chuyện khác thế.
Dạ Ương hoàn hồn, cô lắc lắc đầu: “Dì Thu, cháu không sao đâu, dì đi ra ngoài trước đi, cháu muốn nghỉ ngơi!”
“Ai? Còn chăn nữa...” Dì Thu còn chưa nói xong đã bị Dạ Ương đẩy ra ngoài.
Dạ Ương nhìn trang web trống rỗng, cô tắt máy tính rồi tiếp tục ngồi trước bàn trang điểm. Cô giơ vuốt ve khuôn mặt mình, cô gái trong mặt hơi ửng đỏ, vừa khuynh thành vừa tuyệt diễm, đôi mắt đẹp đầy sương mù giống như câu mất hồn phách con người, đôi môi no đủ lộ vẻ lóng lánh dưới ánh mặt trời, chiếc mũi cao thẳng tinh xảo, ngũ quan hoàn mỹ đến mức gần như dằn tất cả mọi thứ xung quanh xuống.
Cô đã nhìn khuôn mặt này rất nhiều năm, chỉ tiếc gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này lại quá non nớt. Cô vốn cho rằng mình thật sự sẽ chết trên bàn phẫu thuật như thế, không ngờ cuối cùng trọng sinh lên cơ thể giống mình như đúc.
Nếu hiện tại cơ thể này thuộc về cô, hơn nữa muốn ra ngoài chơi cũng không cần lén lén lút lút như trước nữa. Thậm chí giờ cô muốn làm gì cũng không còn người nào quản thúc, Tô Lạc ương sao, tôi sẽ thay cô sống thật tốt!
Cô sẽ từ từ điều tra thông tin về nước B và nhà họ Dạ, cô có dự cảm, một ngày nào đó mình nhất định có thể gặp lại ba mẹ.
Còn hai đứa bé nữa, mẹ xin lỗi các con, là mẹ không bảo vệ các con thật tốt, mẹ nhất định sẽ báo thù cho hai đứa!
Tô Lạc Ương thoáng nhìn hoa viên như tiên cảnh trước mặt, nhưng hiện tại cô không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.
Tô Lạc Ương ngồi xuống ghế, hai ngày nay cô không nhìn thấy Kỳ Mặc Trần, hơn nữa Kỳ Mặc Trần cũng không phái người đi theo cô, lúc này cũng biết được đại khái tình hình của mình.
Hai ngày sau…
Hai ngày nay Tô Lạc Ương luôn ở trong phòng tiếp nhận những ký ức không thuộc về mình.
Kỳ Mặc Trần cũng không biết đang làm chuyện gì, từ ngày đó, Tô Lạc Ương vẫn không nhìn thấy anh.
Hai hôm nay cô ngoan ngoãn ở trong Kỳ Trạch, chuyện đơn giản thế này nên Kỳ Mặc Trần không hạn chế tự do của cô.
Cô muốn đi đâu thì đến chỗ đó.
Hoa viên đằng sau đại trạch của nhà họ Kỳ.
“Dì Thu, dì đừng đi theo con nữa, con chỉ muốn đi dạo trong hoa viên một chút thôi!” Tuy Kỳ Mặc Trần không hạn chế tự do của cô, nhưng không có nghĩa sẽ không ai đi theo mình.
Mỗi lần Tô Lạc Ương oán giận đều sẽ nhận được câu trả lời máy móc như: “Cô Lạc Ương, chăm sóc cô là trách nhiệm của tôi!”
Cuối cùng Tô Lạc Ương cũng không nhịn được nữa, tuy cô có thể tùy ý đi lại, thậm chí có thể rời khỏi Kỳ Trạch, nhưng lại luôn có người kè kè theo sau. Kiếp trước mẹ cũng sắp xếp không ít người bên cạnh để bảo vệ cô, hiện tại sống lại một đời, cô không muốn để mệnh của mình nằm trong tay người khác nữa.
Tô Lạc Ương đứng thẳng trước hồ sen bên hoa viên, cô hơi đưa mắt, trong con ngươi thanh triệt lập tức bắn ra vô số tia sáng: “Dì đừng đi theo tôi nữa, nếu không, bây giờ tôi sẽ lập tức nhảy xuống đấy.”
Đối diện với con ngươi của Tô Lạc Ương, vậy mà dì Thu lại cảm giác vô hình trung có một cỗ áp bức, bà ấy chỉ cảm nhận được loại cảm giác này trên người chủ tử thôi.
Cô Lạc Ương thoạt nhìn có vẻ khiến mọi người cảm thấy nhu nhược dễ bị ức hiếp, sau đó muốn yêu thương bảo vệ trong lòng, sao bây giờ đột nhiên như thay đổi thành một người khác thế?
“Vâng, cô Lạc Ương!” Dì Thu đưa áo choàng cho Tô Lạc Ương mới vội vàng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT