Một học kỳ trôi qua thật sự nhanh, sắp phải nghỉ đông.
Tối đêm giao thừa, Nghê Dung đến nhà Nghê Phỉ Vọng ăn cơm.
Bốn người ngồi trên bàn cơm ăn tất niên, người lớn nói chuyện trời đất còn Nghê Phỉ Vọng chỉ lo cúi đầu ăn.
Nghê Dung cầm bình rượu uống đến hai má hồng hồng, ba Nghê khuyên đừng uống nữa thì Nghê Dung phẩy tay bảo không cần lo, cô sẽ không say.
Nửa giờ sau, Nghê Dung gục ngã trên bàn ăn.
Ba Nghê còn đang quở trách: “Mấy tuổi rồi mà y hệt như mấy đứa nhỏ, Phỉ Vọng còn chín chắn hơn em đấy.”
Nghê Phỉ Vọng cười gật đầu, sau đó cùng mẹ đưa Nghê Dung về phòng.
Mẹ Nghê thấy Nghê Dung ngã trên giường Nghê Phỉ Vọng, cảm khái: “Không biết tại sao lại ly hôn nữa.” Nói chính là Nghê Dung và Chử Thiệu Bách.
“Mẹ… đừng nói nữa, lỡ như cô nghe thấy.” Nghê Phỉ Vọng kéo mẹ đi ra ngoài.
Trở về phòng khách dọn dẹp với mẹ, ba cô cho cô một bao lì xì.
Nghê Phỉ Vọng sờ sờ, rất dày.

Cô vui vẻ nhận lấy, ngọt ngào chúc năm mới.
Ba Nghê cười lớn, mẹ Nghê thì vừa cười vừa lắc đầu.
Lát sau, ba Nghê hỏi cô: “Có bạn trai chưa con?”

Nghê Phỉ Vọng sửng sốt, cứ tưởng Nghê Dung đã nói chuyện của cô và Chử Hàng cho ba biết.

Nhưng thấy anh mắt của ông, cô biết đây chỉ là dò hỏi thử thôi.
Cô chỉ nói: “Có thích một người ạ.”
Tuy rằng không biết sau khi hai người biết đó là Chử Hàng thì sẽ phản ứng thế nào, nhưng cô cũng không muốn giấu diếm.
Ba mẹ nghe thấy thì dừng tay nhìn cô.
Nghê Phỉ Vọng bị nhìn đến mức mất tự nhiên, nhún vai hỏi: “Sao ạ?”
Ba Nghê mới tỉnh táo lại, cười: “Không sao cả.

Bình thường mà.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong giọng lại thấy mất mát.
Cô ngẩng đầu nhìn ba mình, bất tri bất giác, nếp nhăn trên mặt ông như đậm hơn, đôi mắt vẩn đục nhưng vẫn nồng nàn tình thương.
“Ba, anh ấy đối xử với con rất tốt.” Chử Hàng đối với cô rất tốt.
“Hơn nữa, cũng rất thích con.

Khi con ở bên anh ấy con thấy rất hạnh phúc.” Lúc cô nói những lời này, trong đầu liền không tự giác mà hiện ra những lần Chử Hàng đối xử với cô, trong mắt toàn sự dịu dàng.
Mẹ Nghê ở bên cạnh không nhịn được cười: “Biết rồi, cô sinh viên ạ.

Mới năm nhất mà đã có bạn trai rồi, trông con ngốc vậy mà cũng có phúc được người như thế thích sao?”
“Có mà!” Nghê Phỉ Vọng phản bác.

Thậm chí trong lòng còn nghĩ – “Đâu phải năm nhất đâu, hai người yêu nhau năm cấp 3 rồi cơ.”
Tóm lại Nghê Phỉ Vọng thú tội yêu đương với ba mẹ vô cùng thuận lợi.

Nhà của Chử Hàng chỉ có anh và Chử Thiệu Bách, Nghê Phỉ Vọng hơi đau lòng.

Cô đột nhiên nhớ đến người mẹ đã qua đời của Chử Hàng, đau trong lòng ngực, chắc bây giờ Chử Hàng nhớ mẹ lắm.

Cô gọi điện cho anh, hỏi anh đang làm gì.
Chử Hàng nói Chử Thiệu Bách ăn cơm xong liền về phòng, một mình xem chương trình Xuân.
Hai người im lặng, Nghê Phỉ Vọng có thể nghe thấy tiếng TV.
Trong đầu hiện ra cảnh Chử Hàng cô đơn lúc này, lại đau lòng không thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Anh nhìn bầu trời kìa, rộng lớn quá.”
Xuyên qua điện thoại, cô nghe Chử Hàng cười nhẹ, sai đó là tiếng mở cửa, anh đi ra ngoài nhìn bầu trời.
“Ừ… rất rộng lớn.” Anh nói.
“Có em ngắm nhìn bầu trời với anh như vậy thì anh sẽ không thấy cô đơn nữa đúng không?” Nghê Phỉ Vọng nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mềm mại, còn nhu hòa hơn cả bầu trời đầy sao.
“Ừ.” Chử Hàng trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng đáp.
Đêm giao thừa mấy năm trước còn có Nghê Dung ở đây, anh đặt tâm tư trong lòng không đụng tới.

Năm nay chỉ còn lại 2 ba con, những năm tháng quạnh quẽ ấy lại trở về rồi.
Anh biết ba mình vẫn luôn nhớ mẹ, nhất là những lúc đoàn viên như thế này.
Ba anh muốn yên tĩnh nên anh sẽ không làm phiền, chỉ có thể tự mình gặm nhấm những cảm xúc tiềm tàng ấy trong lòng.

Nhưng Nghê Phỉ Vọng đã nói ra từ đó –
“Cô đơn.”
Đúng là anh cô đơn, nhưng trước giờ không chịu thừa nhận.

Vừa rồi anh đã thừa nhận trước Nghê Phỉ Vọng, thừa nhận chính mình cô đơn.

Anh nếm trải cảm xúc của chính mình, phát hiện trong vị đắng ấy cũng có ngọt, là Nghê Phỉ Vọng mang đến cho anh.

Anh cũng không cô đơn như vậy nữa, đúng không.
“Em đã nói chuyện yêu đương với ba mẹ rồi.

Tuy rằng chưa nói đó là anh nhưng sang năm, em sẽ tranh thủ đưa anh về nhà ăn tết được không?” Nghê Phỉ Vọng nói lải nhải bên kia, đột nhiên nhớ ra, cô phiền não nói: “Nhưng mà, chú Chử sẽ lại gặp mặt cô em, hơi khó…”
“Phỉ Vọng…” Chử Hàng cắt ngang cô.
“Hửm?”
“Anh yêu em.”
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời rộng lớn lập lòe ánh sao, điểm xuyết trên bầu trời, vô cùng bắt mắt.
Là trời đầy sao.
Anh bắt đầu hoài ghi, bầu trời hôm nay được thắp sáng lên nhờ những ngôi sao ấy.
Tựa như cô.
Chiếu sáng cả vùng trời của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play