……

Giang Lĩnh hỏi tên người đã bắt nạt cậu rồi đến trường giải quyết.

Rõ ràng cùng là học sinh trung học nhưng Khang Hoà lại hiểu chuyện như vậy, còn thằng kia trông rất hư hỏng, vênh váo tự đắc, bị người nhà Khang Hoà tìm đến nhưng không sợ hãi. Giang Lĩnh sầm mặt nhếch miệng cười, nói dăm ba câu dụ nó nói ra bố mẹ, trùng hợp lại là đối tác hợp tác của công ty con vừa rồi mới hợp tác.

Giang Lĩnh gọi điện thoại, cậu trai nhà giàu mãi sau mới phát hiện ra có gì đó sai sai rồi lúng túng nhận lỗi. Nhưng quá muộn, bố cậu ta phi đến trường tóm về nhà dã cho trận.

Sau khi trở về nhà, Giang Lĩnh đã đưa Khang Hoà đến bệnh viện để kiểm tra.

Phần trên cơ thể của cậu có rất nhiều vết bầm tím do bị gậy đánh, đầu gối cũng bị trầy xước. Cũng may bên kia chỉ là một đứa trẻ, không dám ra tay thật nặng, xương không bị tổn thương.

Giang Lĩnh hỏi cậu: “Có đau không?”

“Dạ? Không sao.” Khang Hoà làm như thể người bị bắt nạt không phải là mình, giọng điệu thờ ơ. Giang Lĩnh nhướng mắt ấn miệng vết thương, cậu trở tay không kịp rít lên một câu, lưng hơi co lại, sau đó lập tức nhận ra mà vươn vai trở lại.

Cậu hơi chột dạ mà liếc mắt sang chỗ khác.

Giọng điệu của Giang Lĩnh nguy hiểm: “Tôi cảnh cáo em, sau này nếu còn dám nói dối tôi thì tôi đây nhất định sẽ dạy dỗ em.” Anh nắm lấy cổ tay không bị thương của Khang Hoà, siết chặt lại, giọng nói càng trầm hơn, “Dám nói với tôi thêm hai chữ phiền toái lần nữa thì tôi cho em biết thế nào mới là phiền toái.”

Ban đầu Khang Hoà không để ý lắm, chỉ gật đầu đồng ý.

Vào ngày thứ hai sau khi trở lại trường học, thằng kia có lại chạy đến và thốt ra những lời cay nghiệt, nhưng không dám làm gì thêm. Còn cậu thì quen với những điều này lắm rồi nên chỉ phớt lờ nó như thể chưa bao giờ xảy ra.

Nhìn thấy thái độ của cậu, đối phương cũng không ngại chết mà ngày ngày khiêu khích.

Công việc của Giang Lĩnh có lúc bận  có lúc rảnh, lúc bận có thể mấy ngày không nói nổi được với cậu vài câu, lúc  rảnh thì buổi tối sẽ mang đồ ăn vặt cho cậu. Thứ năm tuần này, Giang Lĩnh hiếm khi về nhà sớm, một nữ đồng nghiệp đưa cho anh một phiếu mua hàng bánh tráng miệng cao cấp, khi đi ngang qua anh đã mua hai phần bánh mộc trấu.

Khang Hoà có một sở thích đặc biệt và thích ăn sầu riêng. Giang Lĩnh là một người thích ăn ngọt, không nhạy cảm với khẩu vị của mình.

Hai người cùng nhau ngồi trong phòng khách, Khang Hoà cầm chiếc bánh trông rất nghiêm túc và tỉ mỉ ăn. Giang Lĩnh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, anh tự cảm thấy mình rất kỳ quái, đành phải tìm chủ đề hỏi cậu: “Ở trường học thế nào rồi?”

Khang Hoà trả lời: “Tất cả đều khá tốt.”

Câu trả lời này là quá khuôn mẫu, Giang Lĩnh bị cậu lừa gạt một lần nên không tin tưởng.

Khang Hoà phải đi ngủ lúc mười hai giờ, tối nay vừa định đi ngủ, Giang Lĩnh đến gõ cửa phòng cậu.

Cậu hơi khó hiểu.

Giang Lĩnh bĩu môi, ánh mắt nét tránh liếc trái phải, Khang Hoà hỏi “làm sao ạ” anh mới nhìn lại, khô khan nói: “Cởi quần áo ra, tôi kiểm tra xem trên người em có vết thương không.”

Thiếu niên rõ ràng sửng sốt một chút, tai Giang Lĩnh lập tức đỏ.

Ý định ban đầu của anh thật sự chỉ có cái này, nhưng nghĩ lại thì anh thấy nó sao sao, ttong lòng hơi lo lắng bởi thì thấy đối phương sửng sốt, sợ trong lòng lại hiểu sai.

May mắn là Khang Hoà không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười rồi thực sự cởi cúc áo ngủ của mình.

Chuẩn bị đi ngủ nên trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh đèn hơi mờ ảo, ngực trắng nõn tuấn tú của thiếu dần hiện ra. Những vết thương trước đây về cơ bản đã lành, không để lại nhiều dấu vết, cũng không phát sinh thêm vết thương mới.

Xuống ngực là eo hẹp, đường eo uyển chuyển, sau lưng không thấy rõ ràng lắm, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp mơ hồ.

Khang Hoà cởi một bên tay áo của mình, còn quay lại để cho anh nhìn tấm lưng trần của mình. Cậu rất gầy, nhưng có những đường cong đẹp, mặt hơi quay ra sau, cổ thon, tóc đen dài đến đầu vai, vai hơi thu lại và xương bướm trên lưng nhô ra, nhìn trong bóng tối giống như một người được một họa sĩ thiên đặt bút vẽ, lưu loát mà mỹ diệu.

Không hiểu sao khoé miệng Giang Lĩnh khô khốc, rõ ràng đã xác nhận rồi nhưng không thể dời mắt đi chỗ khác.

Khang Hoà nói, “Được chứ ạ? Không có vấn đề gì đúng không?”

Anh như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng, cứng ngắc đáp “không” rồi nhìn đi chỗ khác. Thiếu niên khẽ mỉm cười rồi mặc đồ vào, xoay người gật đầu với anh: “Vậy thì tốt rồi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Giang Lĩnh quay trở lại phòng, anh thấy hơi chút bối rối. Khang Hoà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, đợi cho đến khi anh biến mất một lúc lâu rồi mới đóng cửa lại.

Sau ngày hôm qua, công việc của Giang Lĩnh lại trở nên bận rộn, tạm thời phải đi công tác, đã ba ngày rồi Khang Hoà không gặp anh.

Khi Giang Lĩnh về đến nhà, trông anh mệt mỏi rõ ràng, anh ngồi trên ghế sofa nhíu mày, giọng điệu cứng ngắc, theo nguyên tắc ngồi hỏi chuyện học tập gần đây của cậu, đôi mắt nhắm hờ sự khiêu khích.

Nửa phút sau, không nghe thấy câu trả lời của Khang Hoà, Giang Lĩnh bất mãn mở to mắt.

Cậu bé đứng trước mặt anh, biểu cảm bình thường, lại cởi quần áo. Hô hấp của Giang Lĩnh như ngừng lại: “Em làm gì vậy!”

“Em tưởng anh kiểm tra như lần trước, như thế tiện lợi và thuyết phục hơn.” Vẻ mặt Khang Hoà bình tĩnh, lời nói rất tự nhiên.

Biểu cảm của Giang Lĩnh thay đổi hai lần, cuối cùng đứng lên, hung hăng cài cúc áo cho cậu: “Em ý thức được không nói dối tôi là đủ rồi.” Anh ho khan nói thêm, “Lần trước là bởi vì em nói dối tôi nên tôi mới phải kiểm tra như vậy.”

Ngón tay vô tình chạm vào làn da của Khang Hoà, chạm vào nơi rất tinh xảo và mềm mại-Giang Lĩnh nhanh chóng khép tay lại, không ngờ đầu ngón tay lại bắt đầu bỏng rát.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play