Editor: Lam Phi Ngư

"Không thể nào, anh thật sự đóng giả NPC thành công hả?"

Trên đường xách gà đi tìm trưởng lão ăn mày, sau khi Long @ Ngạo Thiên nghe Khinh Nguyệt thuật lại, vẻ mặt cậu không thể tin nổi.

Lúc đầu Long @ Ngạo Thiên không đồng ý để Độc Cô Trác theo dõi tiểu đội che mặt là do cảm thấy dù tiểu đội che mặt cùng làm nhiệm vụ chính tuyến, thì bọn họ chỉ cần nhanh chân hơn đối phương là có thể dẫn đầu hoàn thành nhiệm vụ. Trong thời điểm giành giật từng giây, nào có ai không làm nhiệm vụ mà lại đi theo dõi người khác?

Ai ngờ Độc Cô Trác thật sự theo dõi thành công, còn lừa được tiểu đội che mặt đi quấy rối nha môn.

"Kì lạ thật, sao bọn họ lại nhầm anh thành NPC phát nhiệm vụ được nhỉ?" Ngạo Thiên khó hiểu nói, "Thường thì khi NPC phát nhiệm vụ, dù đồng đội không ở hiện trường thì cũng sẽ được hệ thống nhắc nhở, người chơi ở hiện trường dù không nghe thấy âm thanh nhắc nhở nhưng trên quyển trục nhiệm vụ cũng sẽ hiển thị chứ. Bọn họ không thấy nhắc nhở mà vẫn đi nha môn quấy rối, có phải quá ngu rồi không?"

Diệp Chu: "Quyển trục phải mở ra mới nhìn được, dù ở thời đại bàn phím, nếu chúng ta không mở danh sách nhiệm vụ ra thì cũng không nhớ kĩ được tất cả nhiệm vụ."

"Cũng đúng.." Ngạo Thiên vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Vậy anh giấu NPC phát nhiệm vụ bản gốc đi đâu rồi?"

"Bọn họ chưa gặp được NPC thì đã xem tôi là NPC nhiệm vụ rồi." Độc Cô Trác nói qua loa.

Việc lừa người này quả thật có thể thực hiện trong game thực tế ảo, dù sao cũng không thể phân biệt rõ điểm khác biệt giữa người chơi và NPC, thấy được một người có dáng vẻ hoàn toàn không giống người chơi thì có xác xuất rất lớn sẽ xem người đó thành NPC.

Mèo Đen sờ ria mép: "Tôi còn tưởng nhiệm vụ của đám người đó giống với chúng ta, nào ngờ vậy mà lại rót âm khí vào đậu hủ, việc này cũng xem như là hạ độc nhỉ? Nhiệm vụ của chúng ta đúng là hai hướng thật kìa."

Ngạo Thiên: "Việc này còn phải hỏi à? Độc là cho lão hòa thượng dùng đó, lão hòa thượng bảo chúng ta đi mua đậu hủ, chúng ta mua đậu hủ chứa độc về, đến lúc đó chắc chắn phải đánh nhau rồi, tôi phải đi mua thêm nhiều dược mới được."

Nhiệm vụ chính tuyến bình thường ngoại trừ tìm đồ, truyền tin thì đã định trước còn có khâu đánh nhau, Ngạo Thiên vẫn luôn suy nghĩ khi nào thì mới đánh, xem ra lần này là lần đầu tiên rồi.

"Chưa cần đâu." Độc Cô Trác nhớ tới lời nói của người coi miếu, "Hoàn thành nhiệm vụ kiếm máu của thuần dương đồng tử trước đã."

Đám người Độc Cô Trác chạy đi tìm gã ăn mày làm gà ăn mày. Trưởng lão ăn mày nướng mười con gà, gã giữ lại ba con cho bản thân, đưa cho mỗi người họ một con bỏ vào bên trong pháp bảo trữ vật, còn dư lại hai con thì dùng để nộp nhiệm vụ cho thầy bói.

Gà ăn mày có công hiệu bổ sung thể lực và khí huyết, ăn rất ngon. Khinh Nguyệt nghe đồn trong trò chơi ăn gì cũng không mập còn giúp đỡ thèm nên cô dự định cơm trưa sẽ ăn con gà ăn mày này.

Bọn họ nhận được khá nhiều kinh nghiệm từ chỗ trưởng lão ăn mày, sau khi mang gà ăn mày đi tìm thầy bói, thầy bói lại cho bọn họ thêm chút kinh nghiệm và ngân lượng. Sau khi làm xong đoạn nhiệm vụ này, Diệp Chu và Độc Cô Trác cùng nhau lên cấp 12.

Ăn gà ăn mày xong, thầy bói vuốt chòm râu dài, bấm ngón tay tính toán nói: "Con trai nhà người phụ nữ giặt đồ thành Đông."

Đám người lại lên đường đi tìm người phụ nữ giặt đồ, Khinh Nguyệt cau mày nói: "Lấy máu đầu tim chẳng lẽ là muốn chúng ta giết đứa bé nam kia sao? Nhiệm vụ này có phải hơi tàn nhẫn không?"

"Vừa nghe là biết cậu không thích xem tiểu thuyết tu chân rồi," Ngạo Thiên nói, "Cái gọi là máu đầu tim, thật ra chính là máu ở đầu ngón tay, tay đứt ruột xót, lúc lấy máu sẽ rất đau, chứ không phải bắt cậu giết người đâu."

Khinh Nguyệt thở phào: "Hóa ra là vậy, game thực tế ảo cảm giác chân thật quá mạnh, dù biết chỉ là trò chơi nhưng tôi vẫn không thể nào làm được."

Diệp Chu nói: "Yên tâm đi, nếu trong trò chơi thật sự sắp đặt nội dung cốt truyện như vậy thì nhất định không thể nào thông qua xét duyệt đâu. 《Cửu Trọng Thiên》đã có thể ra mắt thì nhất định đã điều chỉnh lại rồi. Cho dù chúng ta đánh Boss thì tôi đoán Boss không phải người, hoặc nếu là người thì chỉ thu phục chứ không cần giết chết."

Họ vừa nói vừa đi tới thành đông, dọc đường tìm hiểu tin tức, cuối cùng đã tìm được người phụ nữ giặt đồ đang giặt quần áo bên bờ sông.

Đó là một người phụ nữ ăn mặc như đàn bà đã có chồng, vẻ mặt sầu khổ, có thể nhìn ra cô nàng mới chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu, gương mặt rất đẹp, có trang điểm, trông còn đẹp hơn cả Dương quả phụ.

Người phụ nữ giặt đồ ngồi xổm ở bờ sông, khó khăn giặt từng món đồ, nước đầu xuân vẫn còn rất lạnh, tay cô nàng đông cứng đỏ bừng.

Ngạo Thiên định tiến lên hỏi thăm lại nghe thấy Độc Cô Trác nói: "Chuyển chức đội trưởng cho tôi đi."

Quả thực Độc Cô Trác thích hợp làm đội trưởng hơn bọn họ, Ngạo Thiên không chút ý kiến chuyển quyền đội trưởng qua cho Độc Cô Trác. Họ chỉ thấy Độc Cô Trác đi tới, ngồi bên cạnh cô nàng giặt đồ, tự mình cầm lấy quần áo trong tay cô nàng thấp giọng nói: "Để tôi giặt giúp cô."

Cô nàng giặt đồ sửng sốt một lát, cô quơ quơ đôi tay rét đến nứt da nói: "Đây là việc của hạ nhân, không dám làm phiền thiếu hiệp."

"Cô không phải hạ nhân." Độc Cô Trác nói.

Lực tay của Độc Cô Trác rất lớn, cô nàng giặt đồ sợ hắn kéo rách quần áo nên chỉ có thể tùy ý để Độc Cô Trác giặt.

Mọi người không ngờ Độc Cô Trác lại đột nhiên giúp đỡ NPC làm việc, Mèo Đen nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào cần phải đạt đủ độ thiện cảm của NPC mới có thể hoàn thành nhiệm vụ hả?"

"Ai biết được? Trực giác của tôi mách bảo nghe anh ấy không sai đâu." Khinh Nguyệt nói.

Do thực lực và năng lực phân tích xuất sắc của Độc Cô Trác biểu hiện dọc đường đã khiến mọi người vô cùng tín nhiệm. Họ hoàn toàn tin tưởng lựa chọn đột nhiên đi giặt quần áo của Độc Cô Trác.

Diệp Chu thấy bên cạnh cô nàng giặt đồ chất một núi quần áo bèn nói với đồng đội: "Quần áo quá nhiều, một mình anh ấy giặt thì không biết khi nào mới xong, chúng ta cũng qua hỗ trợ đi."

Thế là cả tiểu đội cùng nhau dùng phương pháp nguyên thủy nhất để giặt quần áo. Người hiện đại đã sớm có thói quen dùng máy giặt, đám bọn họ chưa từng dùng tay giặt quần áo ở bờ sông thế này, thế mà hôm nay lại trải qua một phen ức khổ tư điềm*.

(*Ức khổ tư điềm: Thành ngữ, ý chỉ hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại)

Giá trị thể lực của người chơi dồi dào, lại ẩn đi cảm giác đau nên không cảm nhận được cái lạnh của nước, tốc độ giặt quần áo của bọn họ vô cùng nhanh.

Tuy Diệp Chu đã mở ra 50% cảm giác đau nhưng cũng không cảm thấy quá lạnh, anh chỉ thấy nước lành lạnh, ngâm tay xuống rất thoải mái.

Mèo Đen chưa thể hóa hình nên không thể giặt quần áo, cậu nhìn mọi người bận rộn mà bản thân lại không giúp được gì nên cảm thấy hơi ngượng bèn dứt khoát nhảy lên người cô nàng giặt đồ, kiêu ngạo nói với cô: "Dùng tay ôm tôi."

Cô nàng giặt đồ ôm Mèo Đen, Mèo Đen cuộn tròn thân thể, dùng thân mèo ấm áp mềm mại giúp ủ ấm đôi tay lạnh như băng của cô nàng giặt đồ, cậu ngẩng đầu nói: "Tôi đáng yêu thế này, NPC cô được lời rồi đó."

Đám người Khinh Nguyệt: "..."

Tính tính con mèo này không đáng yêu gì hết, cứ tự tin về vẻ bề ngoài của mình hết nói nổi, đây là thú vui khi biến thành mèo hả?

Mọi người dùng quyển trục gia tốc, chưa đến nửa giờ bốn người đã giặt xong đống quần áo chất thành núi. Độc Cô Trác vắt khô từng món rồi xếp vào giỏ tre của cô nàng giặt đồ, còn xách lên giúp cô.

"Việc này.. đa tạ năm vị thiếu hiệp ra tay giúp đỡ," Cô nàng giặt đồ đặt mèo xuống đất, luống cuống nói, "Đại ân đại đức không thể báo đáp, ta.."

Cô nàng túm làn váy, thật sự không biết nên cảm tạ mấy người như thế nào.

"Đại thần, nhiệm vụ, nhiệm vụ!" Ngạo Thiên thấy Độc Cô Trác nhìn chằm chằm vào cô nàng giặt đồ cả buổi không nói lời nào, cậu nhịn không nổi chọt chọt sau lưng hắn nhắc nhở.

Lúc này Độc Cô Trác mới lên tiếng: "Hiện tại có thể báo đáp, chúng tôi cần một giọt máu ở đầu ngón tay của con cô."

Cô nàng giặt đồ lộ rõ vẻ mặt đau lòng, Độc Cô Trác giải thích đơn giản tình huống cụ thể, cô nàng giặt đồ nghe thấy là để cứu đứa trẻ liền nói: "Vậy đương nhiên phải giúp đỡ các vị rồi, hi vọng lúc lấy máu các vị thiếu hiệp ra tay nhẹ một chút, Tiểu Bảo nhà ta sợ đau."

"Thế mà không nói yêu cầu nào khác kìa, cô ấy trực tiếp đồng ý luôn rồi!" Ngạo Thiên bị nhiệm vụ tìm đồ giày vò nhức cả đầu kích động nói, "Khó trách đại thần lại dẫn chúng ta đi giặt quần áo, cứ ban ân cho NPC trước thì bọn họ sẽ không yêu cầu thêm nữa, cách này giảm bớt không ít việc đó."

"Chúng tôi sẽ mua kẹo hồ lô cho đứa bé, bé thích ăn không?" Độc Cô Trác nói.

"Thích ăn, nếu có kẹo hồ lô thì Tiểu Bảo nhất định sẽ đồng ý." Cô nàng giặt đồ thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người nghe vậy bèn mở quyển trục nhiệm vụ của mình ra thấy đã nhận được nhiệm vụ mua kẹo hồ lô.

"Việc này.. Đại thần có phải là người thiết kế trò chơi không, sao anh ấy còn giúp trước khi NPC phát nhiệm vụ luôn vậy?" Khinh Nguyệt khó hiểu hỏi Diệp Chu.

Khinh Nguyệt cảm thấy Nhất Diệp Biển Chu và đại thần có vẻ có quan hệ rất tốt, hẳn đã biết nhau lâu rồi, anh nhất định biết rõ chuyện về đại thần.

"Tôi cũng không biết." Diệp Chu lắc đầu.

Nếu Độc Cô Trác là người thiết kế trò chơi vậy người làm sư phụ được hệ thống nhận định là anh thì chuyện gì đang xảy ra?

"Không cần đi mua kẹo hồ lô gấp đâu, chúng tôi giúp cô mang quần áo về nhà trước đã." Độc Cô Trác lại chủ động nhắc tới việc giúp đỡ.

Cô nàng giặt đồ lại muốn từ chối nhưng không chịu nổi sự cứng rắn của Độc Cô Trác, đành phải dẫn mấy người vào trong túp lều nhỏ vừa dột vừa lọt gió.

Trấn Chúc Long rất giàu có, nhà cô nàng giặt đồ lại chỉ có bốn bức tường, nghèo đến mức không có một hạt gạo, trên giường trải đầy rơm rạ chỉ có một cái chăn, thế đã là giường.

Mọi người thấy nhà nghèo đến vậy đều im lặng.

Cô nàng giặt đồ cũng lúng túng nói: "Trong nhà không có ghế, để ta cuộn đồ thành cái đệm, mọi người ngồi đỡ chút nhé."

"Không cần đâu." Độc Cô Trác đi đến trước bếp lò, hắn thấy trên bếp lò đặt một mâm đậu hủ mới làm.

"Ồ? Đậu hủ này đâu ra ấy nhỉ?" Cô nàng giặt đồ thấy đậu hủ cũng cảm thấy kì lạ nói, "Chắc là Tiểu Bảo mua? Gần đây Tiểu Bảo giúp Dương quả phụ xay sữa đậu này, có lẽ là cô ấy cho Tiểu Bảo."

Cô nàng giặt đồ thấy đậu hủ đang tỏa ra mùi thơm, ánh mắt đột nhiên mơ màng, trong tầm mắt cô không còn thấy đám người Độc Cô Trác, bưng khay lên nói: "Đậu hủ này nhìn có vẻ rất ngon, ta vẫn chưa ăn sáng đấy."

Vừa dứt lời cô nàng đã định ăn đậu hủ ngay, cô bị Độc Cô Trác cản lại nói: "Không thể ăn đậu hủ này, tôi mời cô ăn gà ăn mày."

Hắn cầm khay đậu hủ lên, lấy gà ăn mày trưởng lão ăn mày đưa trong pháp bảo trữ vật ra, mùi thơm lập tức tỏa khắp phòng.

Nào ngờ cô nàng giặt đồ lại như không thấy được gà ăn mày, cô ta nhất quyết nhào vào đậu hủ, cô tiến lên muốn giành đậu hủ với Độc Cô Trác.

"Không phải chứ, tình trạng này không đúng lắm, sao có người không muốn ăn gà ăn mày mà chỉ muốn ăn đậu hủ hả?" Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào con gà của Độc Cô Trác nuốt nước miếng.

Diệp Chu thấy Độc Cô Trác một tay cầm đậu hủ một tay cầm gà không ứng phó nổi, anh lách người đi tới phía sau Độc Cô Trác, cầm đậu hủ nhét vào trong pháp bảo trữ vật, không cho người phụ nữ giặt đồ chạm vào đậu hủ.

Khi đậu hủ biến mất khỏi tầm mắt thì người phụ nữ giặt đồ mới khôi phục lí trí, dường như cô đã quên chuyện đã xảy ra lúc nãy, vui vẻ nhận lấy gà ăn mày nói cảm ơn: "Đa tạ thiếu hiệp, các vị không cần mua kẹo hồ lô nữa đâu, chỉ cần có thịt thì đừng nói là lấy máu một đầu ngón tay, có lấy máu mười ngón thì Tiểu Bảo nhà ta cũng sẽ không than đau đâu."

Mọi người liếc nhau, trong lòng đều hiểu rõ.

Đậu hủ trong khay chắc hẳn là đậu hủ đã bị tiểu đội che mặt rót âm khí vào.

Hết chương 19.

Vài lời từ editor: Khi Độc Cô Trác xưng hô với NPC trước mặt đồng đội thì mình sẽ edit theo hiện đại, còn không có đồng đội thì edit theo cổ đại. Lời của NPC sẽ là cổ đại.

Mn có góp ý nào thì cmt vào link thảo luận giúp mình nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play