Tưởng Bách Xuyên xuống nhà mua thuốc lá, dọc đường khó nén ý cười bên môi.
Cảm giác này khác với lúc Tô Dương đồng ý ở bên anh.
Mua thuốc xong, trên đường trở về, cuối cùng anh dằn lòng không nổi mà nhắn tin cho mẹ Tưởng: [Mẹ con ta giao dịch được không? Con báo cho mẹ một tin tốt, mẹ trả album lại cho con.]
Mẹ Tưởng đã dậy từ sáng sớm, đang chuẩn bị tập thể dục thì điện thoại bỗng reo chuông. Đọc tin nhắn xong, bà cười không khép được miệng.
Tuy Tưởng Bách Xuyên chưa nói rõ, nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt mà còn nhắn tin cho bà thì chứng tỏ anh đang kích động đến mức không ngủ được.
Mẹ Tưởng nhìn chồng: “Ai da, ngày ông chịu tội sắp tới rồi đấy.”
Bố Tưởng liếc bà: “Chịu tội cái gì mà chịu tội?”
“Xưa ông không cho Tô Dương vào cửa, sau này mới đồng ý, thế không phải chịu tội thì là gì? Với tính tình của con trai ông, nếu ông không tự mời Tô Dương về nhà thì nó sẽ không đưa con bé đến đâu.”
Bố Tưởng “A” một tiếng, chẳng buồn đáp lời.
Mẹ Tưởng cười: “Ông thực sự không muốn biết à?”
“Tôi thèm vào.”
Ông có thể đoán đó là chuyện gì, hai ngày trước, vợ chồng Tiểu Tứ đến nhà ăn cơm, từng kể chuyện Tô Dương tới bệnh viện.
Mẹ Tưởng lại cố tình không cho phép ông tự dối lòng, cười bảo: “Nếu sau này ông muốn gặp cháu trai của mình thì chắc phải viết giấy xin phép ấy chứ, nhưng Bách Xuyên có duyệt hay không… thì đúng là khó nói.”
Khóe miệng bố Tưởng giần giật.
Lúc này, đoàn bí thư đã vào sân, ông mặc áo khoác rồi rời đi.
Mẹ Tưởng chợt nhớ mình còn chưa trả lời con trai. Bà nhắn lại: [Sau này con đừng nhắn tin cho mẹ nữa, bắt đầu từ hôm nay, mẹ sẽ bế quan tu luyện, một tháng sau mới xuất quan!]
Sau khi đọc tin, Tưởng Bách Xuyên câm lặng một hồi. Anh không bỏ buộc, tiếp tục cố gắng: [Mẹ còn chưa biết tin tốt là gì mà, mẹ thực sự không tò mò ạ?]
Vài phút sau, mẹ Tưởng trả lời: [Gửi tin nhắn không thành công! Lỗi: Không tìm thấy người nhận, người nhận đã bế quan tu luyện.]
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh lại nhắn: [Mẹ à, lần này con không đùa đâu, mẹ thật sự không định cân nhắc tí ti nào à?]
Sau khi gửi đi, tin nhắn tựa như đá chìm đáy biển, Tưởng Bách Xuyên đành cất di động.
Vừa đến bậc thềm khách sạn, có người gọi anh từ phía sau.
“Bách Xuyên?”
Tưởng Bách Xuyên chẳng cần quay đầu cũng biết đó là ai, song anh vẫn quay lại, lễ phép chào hỏi, có điều mặt mũi lạnh lùng, giọng cũng lạnh tanh: “Dì ạ.”
Vì ngày mai có chuyến bay nước, mẹ Kiều bèn chọn khách sạn này.
Nửa đêm phiền muộn, không thể vào giấc, cái đầu đau như búa bổ khiến bà phải đi mua thuốc chống chứng rối loạn do thay đổi múi giờ, không ngờ lại gặp được Tưởng Bách Xuyên.
Bà đã từng thử gọi cho Tưởng Bách Xuyên nhưng lại bị ngắt máy; sau, bà lại nhờ người hẹn anh, anh chỉ nói một câu, hãy xin lỗi Tô Dương trước, nếu Tô Dương tha thứ thì chuyện gì cũng dễ làm.
Tưởng Bách Xuyên nom chẳng hề tò mò vì sao bà lại xuất hiện ở đây, xem ra Tô Dương đã kể lại chuyện tối nay.
Trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ là ngầm hiểu chứ không nói toạc ra mà thôi.
Tưởng Bách Xuyên không hỏi, bà cũng không đáp.
Mẹ Kiều: “Cháu sang đây công tác à?”
Tưởng Bách Xuyên: “Vâng.”
Vào buổi tối, mẹ Kiều từng gọi cho Kiều Cẩn, hỏi bóng hỏi gió về chuyện xin lỗi Tô Dương. Vừa mới hỏi được một nửa, Kiều Cẩn lập tức xù lông, trực tiếp cúp điện thoại.
Hiện tại bà không biết phải làm gì.
Tô Dương không chấp nhận lời xin lỗi, vừa rồi bà còn đang rầu rĩ về việc xử lý sự việc, không ngờ lại gặp Tưởng Bách Xuyên khi đang hết đường xoay xở.
Lưỡng lự một hồi, mẹ Tưởng vẫn chủ động: “Bách Xuyên à, dì có thể thương lượng về chuyện của Tiểu Cẩn với cháu không?”
Mẹ Kiều: “Cháu cũng biết tính Kiều Cẩn rồi đấy, con bé bị chiều hư từ nhỏ, bảo nó đi xin lỗi chính là muốn mạng của nó. Hai đứa là thanh mai trúc mã, cháu có thể niệm tình cũ mà tha thứ cho nó được không, dì đảm bảo sau này nó sẽ không bao giờ làm bậy nữa.”
Tưởng Bách Xuyên chỉ thản nhiên “À” một tiếng, không muốn nói thêm một lời thừa thãi nào.
Anh xoay người định đi.
“Bách Xuyên!”
Mẹ Kiều tiến về phía trước hai bước, “Bách Xuyên à, việc này cũng không thể hoàn toàn trách Tiểu Cẩn được, nếu Tô Dương không bỏ theo dõi Weibo của Tiểu Cẩn trước, biến nó thành trò cười của cư dân mạng, sau lại khó xử con bé trong lúc chụp bìa tạp chí trước mặt nhiều người như vậy, khiến con bé bẽ mặt, Tiểu Cẩn đã không xúc động như thế.”
Tưởng Bách Xuyên thờ ơ nhìn mẹ Kiều, anh không lên tiếng, nhưng sắc mặt càng thêm u ám.
Mẹ Kiều cũng nhận ra cơn giận của anh, đành phải nói quanh co: “Xem như nể tình ông nội của Tiểu Cẩn, cháu đừng chĩa mũi nhọn vào nhà dì Kiều được không? Nếu cháu không muốn tha thứ cho Tiểu Cẩn thì chờ khi nào tâm trạng con bé khá hơn, dì sẽ từ từ thuyết phục nó đi xin lỗi Tô Dương, cháu thấy như thế có được không?”
Tưởng Bách Xuyên cười lạnh một tiếng,
Rất nhẹ.
Không phải anh không muốn tha thứ, mà là dì của Kiều Cẩn cùng mẹ cô ta đều không hiểu rõ chính mình.
Con nhà mình làm sai rành rành, họ vẫn có thể đào ra cả trăm lý do để đổ cho người khác, chưa bao giờ tự kiểm điểm bản thân.
Thực sự cho là anh không thể làm gì bọn họ khi bọn họ ngầm giữ gìn quan hệ với những cổ đông khác của Đông Xuyên chắc.
Sở dĩ anh không làm đến cùng là vì ông nội từng dạy: Làm gì thì làm, nhưng đừng quá tuyệt tình, để lại đường lui cho người khác cũng là để lại đường lui cho chính bản thân mình.
Thế nhưng đến giờ phút này, anh vẫn không thấy mẹ và dì của Kiều Cẩn thành tâm hối lỗi ở chỗ nào. Anh biết hôm nay bà đã xin lỗi Tô Dương, nhưng đó là vì bà buộc phải làm thế chứ chẳng hề ý thức được cái sai của Kiều Cẩn, vẫn còn đang oán trách người khác.
Lúc này, di động rung lên, có tin nhắn từ Chu tổng của KING, hỏi anh có tiện nghe điện thoại hay không.
Anh không trả lời, cất di động đi, thản nhiên nhìn mẹ Kiều: “Chờ tâm trạng khá hơn? Chờ bao lâu? Mười năm hay là hai mươi năm?”
Mẹ Kiều nghẹn họng, không nói nên lời.
Tưởng Bách Xuyên: “Nếu Kiều Cẩn không muốn xin lỗi thì cháu sẽ không làm khó cô ta. Dì về nói cho cô ta biết, cô ta đã từng đối xử với Tô Dương thế nào thì cháu sẽ trả lại cho cô ta gấp bội.”
Có một số việc, anh khinh thường làm, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không làm.
Nói xong, anh lùi về phía sau, xoay người rời đi, mặc cho mẹ Kiều gọi thế nào cũng không quay đầu.
Tưởng Bách Xuyên vào khu vực hút thuốc của khách sạn, châm một điếu thuốc, khói trắng vương vấn.
Anh đã ném chuyện vô tình gặp mẹ Kiều ở sau đầu, đối với người dưng việc lạ, anh sẽ không lãng phí thời gian mà để tâm.
Tùy ý tựa lên bệ cửa sổ, anh chưa bao giờ thả lỏng như lúc này.
Ngoài cửa sổ là thị trấn về đêm vô cùng yên tĩnh.
Mấy ngày nay, tuy không ngừng bôn ba vì dự án hợp tác giữa LACA cùng Phương Vinh, anh vẫn không gặt hái được chút tiến triển nào.
Tới Thượng Hải, anh không gặp được chủ tịch Dung, ông đã qua Tokyo.
Anh lại chạy đến Tokyo, nhưng vẫn bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.
Không thể phủ nhận, trước đó tâm trạng anh rất sa sút.
Ai ngờ, con đường đang chông gai trùng trùng bỗng trở nên bằng phẳng, tràn đầy ánh nắng.
Sau đó, tin vui đến.
Anh sắp được làm cha.
Cho dù hoàn thành mười dự án hợp tác cũng không thể mang lại cảm giác kích động này.
Hút xong một điếu, ấn đầu thuốc lên gạt tàn, anh lại châm một điếu khác.
Trong thời gian cai thuốc, không phải anh không nghiện thuốc lá. Ban đêm tăng ca cũng rất thèm, nhưng cứ nghĩ đến lời cấm của Tô Dương là anh lại nhịn xuống.
Đêm nay thì khác, anh có thể buông thả một lần.
Chợt nghĩ đến tin nhắn Chu tổng vừa gửi, anh tìm số ông, trực tiếp gọi qua.
Điện thoại nhanh chóng chuyển máy, anh hỏi: “Chu tổng có gì muốn chỉ bảo?”
Lời nói nhuốm vẻ sung sướng khó nén cùng thoải mái.
Chu tổng cũng nghe ra, cười: “Xem ra tâm trạng không tồi.”
Tưởng Bách Xuyên hít một hơi thuốc, từ từ nhả khói: “Cũng tàm tạm.”
Chu tổng đi thẳng vào vấn đề: “Thế thì tôi không lòng vòng nữa, KING có ý mời cậu đảm nhiệm chức vụ giám đốc tài chính, vẫn quy tắc cũ, điều kiện do cậu quyết định.”
Chu tổng trêu ghẹo: “Chỉ sợ cậu không chịu mở miệng thôi.”
Ông biết một điều ở Tưởng Bách Xuyên, nếu anh lấy một phần tiền thì sẽ làm ra gấp đôi.
Tưởng Bách Xuyên lại nhìn thị trấn nhỏ, gió lạnh thấu xương thổi đến, nhưng trong anh là sự ấm áp không nói thành lời.
Yên lặng một lát, anh ra điều kiện: “Tôi không thiếu tiền, cũng không có hứng thú với cổ phần công ty, tôi chỉ muốn toàn bộ tài nguyên thời trang trong tay Chu tổng.”
KING đã trở thành nhà cung cấp trang sức hàng đầu thế giới, có quan hệ hợp tác lâu dài với những thương hiệu trang sức cao cấp lớn và là nhà tài trợ cho những tuần lễ thời trang trọng đại.
Chu tổng đương nhiên sở hữu nguồn tài nguyên thời trang mà người ngoài không có.
Anh ngầm đạt thành hợp tác cùng Chu tổng, cụ thể, Chu tổng nói mấy ngày nữa ông cũng cần qua New York, đến lúc đó sẽ nói chuyện sau.
Bọn họ tiếp tục thảo luận xem có nên đầu tư vào ngành giải trí trong tương lai hay không.
Sau cùng, bên Chu tổng có điện thoại, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Tưởng Bách Xuyên hút hết ba điếu thuốc rồi mới về phòng.
Anh không trực tiếp vào phòng ngủ mà tắm qua trong phòng vệ sinh ở ngoài, xác nhận trên người không có mùi thuốc lá rồi mới vào phòng.
Anh đẩy cửa ra, chỉ thấy Tô Dương đang nằm cúi đầu vẽ tranh trên giường.
Nghe được động tĩnh, Tô Dương nghiêng đầu, “Anh về rồi à, sao đi lâu thế?”
Tưởng Bách Xuyên đóng cửa: “Anh nhận điện thoại công việc.”
Tới ngồi bên mép giường, anh thò lại gần xem cô đang vẽ gì.
Sau đó, Tưởng Bách Xuyên cúi đầu, cọ cằm lên đỉnh đầu cô, “Vẫn còn nhớ anh trông thế nào khi hút thuốc sao?”
Tô Dương: “Nhớ chứ, muốn quên dáng vẻ đẹp trai như vậy cũng khó.”
Tưởng Bách Xuyên cười, lẳng lặng nhìn cô tinh tế phác họa thần thái lười biếng khi đứng hút thuốc bên cửa sổ của anh trên giấy.
Lúc tranh được vẽ xong, Tưởng Bách Xuyên xem đi xem lại, cuối cùng còn chụp một tấm ảnh.
Đặt di động cùng tranh lên tủ đầu giường, anh bắt đầu hôn cô.
Khi hôn đến bụng, anh dịu dàng đến cực điểm, lưu luyến quên về.
Tô Dương động tình, lại nghĩ đến việc không thể sinh hoạt vợ chồng trong mấy tháng đầu mang thai, cô bèn vỗ vỗ lưng anh, thuật lại lời dặn của bác sĩ.
Tưởng Bách Xuyên rất phối hợp, anh không tiếp tục lộn xộn nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô.
Sau khi tắt đèn, bọn họ lại hàn huyên một hồi. Thấy Tô Dương buồn ngủ, Tưởng Bách Xuyên bắt đầu kể câu chuyện bằng tiếng Đức, Tô Dương phát hiện, câu chuyện lần này có thêm hai câu mới.
Cô tò mò không biết anh đã thêm cái gì.
Có liên quan tới đứa bé sao?
Tuy rất muốn hỏi rõ, nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Tưởng Bách Xuyên kể chuyện năm lần, Tô Dương mới chìm vào giấc ngủ sau.
Anh nhẹ nhàng chuyển đầu Tô Dương lên gối, duỗi tay lấy di động, đăng nhập vào Facebook cá nhân, tải bức phác họa lên và viết lời đề: By my first love.
***
Quảng cáo được quay vào hai ngày sau, cuối cùng thị trấn cũng được đón một ngày nắng đẹp.
Tuyết đọng trên nóc nhà thờ còn chưa tan, nom có phần thơ mộng khi xuất hiện trong ống kính.
Quảng cáo lấy cảnh ở nhà thờ, chia làm hai phần khác nhau.
Phần đầu tiên là cảnh Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên gặp nhau lần đầu, phải ăn mặc trẻ trung, hồn nhiên để phù hợp với hình tượng mối tình đầu cách đây 11 năm.
Phần thứ hai, 11 năm sau, hai người lại ghé thăm nhà thờ ở thị trấn nhỏ, trang phục phải trưởng thành, chững chạc.
Tô Dương chọn áo măng tô cùng áo gió cho Tưởng Bách Xuyên.
Lần đầu gặp mặt thì mặc áo gió, mười một năm sau thì mặc áo măng tô màu xanh đen.
Khi thay áo gió mới cho anh, Tô Dương cười nói: “Ai da, không tồi không tồi, chú già trung niên lập tức chen chân vào hàng ngũ tiểu thịt tươi rồi!”
Tưởng Bách Xuyên bất mãn xoa đầu cô.
Tô Dương chuẩn bị rất nhiều trang phục cho mình, có tới năm bộ cho lần đầu gặp mặt với phong cách khác nhau.
Cô nhờ trợ lý chụp ảnh từng trang phục để xem bộ nào đem lại hiệu quả tốt nhất.
Tô Dương mà bận thì sẽ quên hết mọi chuyện, ngoài ống kính ra, không ai có thể lọt vào mắt cô.
Tưởng Bách Xuyên cứ thế ra rìa.
Gió lạnh thấu xương thổi đến, nhưng anh không vào xe ngồi.
Anh tựa lên ghế, nhìn cô bận rộn.
Cơn nghiện thuốc lại xuất hiện, anh rút một điếu, ngón tay nhẹ nhàng vân vê nhưng không hút.
Nhìn Tô Dương chuyên tâm vào xe thay từng bộ mà không ngại phiền, anh nhớ đến lần thứ ba mình nhìn thấy cô.
Khi ấy, chắc cô cũng nghiêm túc và kén chọn với từng tấm ảnh cô tự chụp như vậy.
Thời đó, máy chụp hình tự động đang rất thịnh hành.
Chiều thứ sáu, anh đi đón con gái chú hai tan học.
Em họ học chung một trường với Tô Dương, cùng khối khác lớp.
Nghĩ đến việc có thể vô tình gặp được Tô Dương, anh bèn nói với thím hai, chiều nay anh rảnh rỗi, sẽ đi đón em họ.
Sau khi đón người, em họ hò hét đòi vào tiệm chụp hình tự động rồi mới bằng lòng về nhà.
Không lay chuyển được em họ bướng bỉnh, anh chỉ có thể cùng đi với cô bé.
Cửa tiệm làm ăn rất phát đạt, khách đến còn phải xếp hàng. Học sinh nữ đi theo nhóm, cũng có học sinh nam nhưng thường là theo bạn gái đến.
Trong số học sinh nam ít ỏi, anh nhìn thấy Lục Duật Thành cùng Cố Hằng. Bọn họ không biết anh, nhưng anh lại có ấn tượng sâu sắc với bọn họ.
Tại Disneyland Hồng Kông, họ chính là người đứng cạnh Tô Dương. Anh không chắc có phải bọn họ đang đứng chờ Tô Dương hay không, nhưng tám chín phần là đúng.
Trong tiệm có mười mấy cái máy chụp ảnh, mỗi cái đều tương đối kín đáo, không thể nhìn người bên trong.
Em họ chờ hơn 20 phút mới đến lượt. Anh cầm cặp thay em họ, đứng chờ trong khu nghỉ ngơi.
Lại mười mấy phút trôi qua, chỉ nghe Lục Duật Thành hô lên với máy chụp gần nhất: “Tô Dương, chuẩn bị ăn Tết ở trong đó à? Cậu mà không ra là bọn tớ đi đây!”
Sau đó, một giọng nói mất kiên nhẫn truyền đến, “Đúng rồi, tớ muốn ăn Tết ở trong này đấy!”
Lục Duật Thành cùng Cố Hằng nghẹn họng, không còn gì để nói.
Cố Hằng rút tiền đưa cho chủ tiệm: “Chắc cô ấy còn phải chụp một lúc nữa, để cháu trả thêm cho phần của một người ạ.”
Đối với chủ tiệm, thời gian chính là tiền bạc, thời gian Tô Dương chậm trễ cũng đủ để người xếp hàng phía sau chụp xong một bộ.
Tuy nhiên, chủ tiệm không nhận: “Đến lớp quảng cáo giúp cửa hàng của chú nhiều một chút là được.”
Mười phút sau, cuối cùng Tô Dương cũng ra ngoài. Chuyện đầu tiên cô làm là đạp mỗi cậu bạn của mình một cước.
“Mấy cậu phiền chết đi được, tớ vốn đã nghĩ ra dáng đẹp hơn rồi, bị mấy cậu kêu một cái, linh cảm chạy mất tiêu luôn!”
Lục Duật Thành: “Nếu cậu dùng một phần mười tâm tư chụp ảnh cho việc học tập, cậu sẽ không chỉ thi được 52 điểm vật lý thôi đâu.”
Tô Dương trừng Lục Duật Thành: “Là 53 điểm chứ!”
Sau đó, cô quay đầu nói với chủ tiệm: “Ông chủ, máy số một xong rồi, in cho cháu ba tấm với ạ.”
Sau khi in ảnh, bọn họ rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh.
Càng ngày càng có nhiều học sinh đến, cả tiệm vô cùng huyên náo. Chủ tiệm nói: “Ai chụp xong thì mau qua đây in nhé.”
Thấy em họ còn chưa ra, anh do dự thật lâu mới nói với chủ tiệm: “In cho cháu một tấm từ máy 1 với ạ.”
Ông chủ mở thư mục sao lưu của máy số 1 trên máy tính, hỏi anh in ảnh của người nào, anh chỉ ảnh của Tô Dương. Chủ tiệm có ấn tượng với tấm ảnh này, ông ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Chú tưởng vừa in mấy tấm rồi mà?”
Anh đáp: “Vì trễ nải nhiều thời gian của cửa hàng nên cháu muốn in thêm tấm nữa để ủng hộ ạ.”
Chủ tiệm bận đến váng đầu, không phân rõ ai là người vừa muốn trả thêm tiền cho ông, chỉ nhớ là có chuyện như vậy nên in giúp anh một tấm.
Sau khi cầm ảnh, anh nhìn kỹ từng tấm.
Đó là lần đầu tiên anh biết ảnh chụp tự động trông thế nào, kỳ thực, nó cũng giống như phần mềm làm đẹp ngày nay.
Dựa theo những chủ đề cùng khung ảnh, Tô Dương sẽ thay đổi tư thế cùng kiểu tóc, mỗi tấm mang biểu cảm và ánh mắt khác. Cô chụp rất nhiều, nhưng không tấm nào giống tấm nào.
“Tưởng Bách Xuyên, tới giúp em xem bộ nào đẹp.” Tô Dương đã chụp thử toàn bộ trang phục.
Tưởng Bách Xuyên lập tức hoàn hồn, “Đến đây.”
Anh ném điếu thuốc đã bị vò nát vào thùng rác, đứng dậy bước qua.
Sau khi chọn được trang phục, họ bắt đầu quay quảng cáo.
Tưởng Bách Xuyên cũng có chút kinh nghiệm đóng phim, mà video quảng cáo lần này chỉ yêu cầu anh lộ bóng lưng, không có lời thoại nào, còn Tô Dương đã sớm đến chọn cảnh và tập diễn một mình rất nhiều lần để tìm cảm giác, thế nên, lần quay quảng cáo này thuận lợi chưa từng có.
Chỉ phải cắt mấy lần, tất cả cảnh đều qua. Phần quay bên ngoài kết thúc, phần liên quan tới phòng lưu trữ máy ảnh của cô thì phải chờ đến lúc về nước.
Sau khi kết thúc công việc, Tưởng Bách Xuyên hỏi Tô Dương có muốn đi dạo không. Trước đó, anh từng hứa sẽ đi dạo cùng cô, nhưng vì cô phải về Hồng Kông sớm nên kế hoạch bị hủy.
May mà hôm nay trời trong nắng ấm.
Tô Dương mặc áo lông dày, kéo khóa lên rồi cười nói: “Ok, chúng ta vào nhà thờ một chút đi.”
Kỳ thực, trong nhà thờ chẳng có gì đẹp, cô đã tới đó rất nhiều lần, nhưng Tưởng Bách Xuyên không nghĩ nhiều, chỉ vào nhà thờ cùng cô.
Trong nhà thờ cực kỳ yên tĩnh, Tô Dương kéo tay Tưởng Bách Xuyên, rảo bước về phía trước.
Tưởng Bách Xuyên nhỏ giọng: “Em đi nhanh thế làm gì.”
Tô Dương quay đầu nhìn anh, mỉm cười không nói gì.
Khi đến vị trí trung tâm, Tô Dương đứng đối mặt với anh, chợt, cô buông tay anh ra, lùi về phía sau một bước. Cô quỳ một gối xuống đất, nhìn anh đầy thành kính. Thấy cô làm thế, trong lòng Tưởng Bách Xuyên run lên.
Tô Dương hít sâu một hơi ở dưới đáy lòng, cô từng tưởng là mình sẽ không căng thẳng, ai ngờ lúc này vẫn căng thẳng muốn chết.
Sau khi bình tĩnh lại, cô vừa cười vừa nói: “Hôm nay chị Đồng sẽ cầu hôn anh.”
Cả đời này, thời khắc thần thánh ấy chỉ có một lần, cho dù sau này họ kết hôn thì cũng không thể sánh bằng hiện tại.
Tô Dương cầm tay anh, siết chặt đôi tay ấy.
Cô nhìn vào mắt anh, đoạn nói: “Em cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này, ở độ tuổi ngây thơ, mơ mộng về tình yêu, em gặp được anh, yêu anh và cũng được anh đáp lại. Hai ta là người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau, suốt chặng đường mười mấy năm qua, chúng ta bầu bạn cùng nhau, cổ vũ cho nhau, chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay.”
Nói xong, chính cô cũng nghẹn ngào, nhưng vẫn khàn giọng nói tiếp: “Anh cho em một đời một kiếp, em cùng anh đầu bạc răng long. Tưởng Bách Xuyên, lấy em nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT