Khi Tưởng Bách Xuyên về đến nhà, Tô Dương đang nằm xem tivi trên sô pha.
“Anh về rồi à.”
“Ừ, lại đây ăn cơm đi.”
Tô Dương bò dậy, chậm rì rì bước qua.
Tưởng Bách Xuyên bày đồ, đưa đũa cho Tô Dương.
Tô Dương chỉ ăn theo bản năng, trong lòng vẫn còn lo cho kế hoạch thu mua của anh.
Trong buổi họp chiều nay, Cố Hằng từng nói chú Bàng sắp trở về.
Sau đó, khi cô đang nhàm chán xem tivi thì thấy tin chú Bàng hiện đã có mặt ở Thượng Hải. Dựa theo phân tích của giới truyền thông, lần này ông về là để hẹn gặp chủ tịch Dung – người bạn cũ của mình.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc khả năng dự án hợp tác của Tưởng Bách Xuyên bị hẫng càng thêm lớn.
Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, thấy anh đang chăm chú gỡ xương cá.
Tựa như có cảm ứng, Tưởng Bách Xuyên cũng ngẩng đầu.
Hai người nhìn nhau.
Anh hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Tô Dương cười: “Nhìn anh chứ còn gì, sắc đẹp thay cơm nha.”
Tưởng Bách Xuyên ra hiệu bảo cô mau ăn cơm.
Tô Dương cũng bắt đầu gỡ xương cá, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Vài phút trôi qua, cô vẫn chưa gỡ xong.
Tưởng Bách Xuyên kẹp thịt cá, vốn định ăn, thấy động tác của cô chậm như vậy, rõ ràng là nặng nề tâm sự.
Anh gắp thịt vào bát cô, “Quảng cáo có vấn đề gì à?”
Đây là chuyện có thể khiến cô phiền lòng duy nhất mà anh nghĩ đến.
Tô Dương hoàn hồn, “Không phải.”
Sau vẫn luôn nhìn anh, lựa từ mà nói.
“Tưởng Bách Xuyên, năm ngoái em từng tham dự cuộc thi ảnh ở Đức, cuối cùng không đoạt được giải thưởng, anh có nhớ mình đã nói gì lúc gọi cho em không?”
Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ, “Anh chỉ nhớ ý chính thôi.”
Còn lời cụ thể thì đã quên mất rồi.
Tô Dương nói: “Em vẫn còn nhớ đấy.”
Nhớ rõ từng chữ một.
Tưởng Bách Xuyên ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cô nói tiếp.
Tô Dương: “Khi ấy, anh an ủi em như thế này: Đồng Đồng, em chỉ mới 27 tuổi mà thôi, nếu em giành giải cao thì lớp tiền bối đã cầm máy gần một đời người chịu sao nổi? Ban giám khảo làm như vậy là rất sáng suốt.”
Tưởng Bách Xuyên lẳng lặng nhìn cô.
Tô Dương tiếp tục: “Anh nghĩ mà xem, khi anh còn chưa chào đời, chú Bàng đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở New York, lúc chú ấy thành lập Doãn Lâm, anh chỉ mới ba tuổi, lúc chú ấy viết nên thần thoại tài chính trên đường Wall, anh cũng chỉ mới học lớp năm… Anh nói anh muốn thắng chú ấy, mặt mũi chú ấy phải đặt ở đâu bây giờ, đúng không?”
Tưởng Bách Xuyên duỗi tay xoa đầu cô, “Anh biết rồi.”
Mười mấy năm nay, giữa bọn họ vẫn luôn là như thế.
Khi tâm trạng của cô không tốt, anh sẽ tìm cách để an ủi cô.
Mà khi anh gặp cản trở trong sự nghiệp, cô cũng học anh, giúp anh giải buồn.
Ăn cơm xong, vì không có việc gì làm nên hai người bắt đầu xem phim phóng sự.
Tô Dương lại nghĩ đến chuyện Bàng Lâm Bân sắp tới Bắc Kinh, còn muốn mời bọn họ ăn cơm.
Cô ngồi dậy từ trong lòng anh, “Hôm nay em họp với đám Lục Duật Thành để thảo luận về bộ phim đấy.”
Tưởng Bách Xuyên cầm điều khiển, giảm âm lượng tivi, “Vậy sao, thảo luận thế nào rồi?”
Tô Dương: “Cũng hòm hòm, phim sẽ lấy cảnh ở ba nơi khác nhau, một trong số đó là quốc lộ 66.”
“Quốc lộ 66?”
Tô Dương gật đầu: “Đúng vậy, Lục Duật Thành nói sẽ quay cả quốc lộ, chắc sẽ vui lắm đấy.
Ngừng một chút, cô khấp khởi nói: “Em nghĩ kỹ rồi, nếu tháng tư anh không có thời gian để đi với em, em sẽ đi chơi cùng tổ làm phim, có Nịnh Nịnh bầu bạn, anh không phải lo cho em đâu.”
Tưởng Bách Xuyên: “Chính bởi vì Tô Nịnh Nịnh cũng đi nên anh mới lo đấy.”
Tô Dương: “…”
Hai tay cô vòng qua cổ anh, “Anh đừng thành kiến sâu sắc với cô ấy như vậy chứ, Nịnh Nịnh tốt lắm, giờ đã vào khuôn phép hơn nhiều rồi.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô nhưng không lên tiếng.
Anh nghĩ, nếu anh thực sự không thể rút ra hai tuần, cô sẽ chu du cả quốc lộ 66 cùng người khác.
Tô Dương xua tay trước mặt anh: “Đang nghĩ gì thế?”
Tưởng Bách Xuyên đẩy tay cô: “Giữa tháng tư, anh sẽ dành ra mười ngày để đi chơi trên quốc lộ 66 cùng em.”
Tô Dương giạng chân ngồi trên đùi Tưởng Bách Xuyên, dính sát lấy anh, “Không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”
Tưởng Bách Xuyên: “Nếu có chuyện khẩn cấp thì anh sẽ xử lý ở trên đường, nếu không thì trở về rồi nói sau.”
Tô Dương cũng tính toán ở trong lòng, định bụng giảm một phần công việc của tháng tư để dành thời gian đi chơi.
Nói tới nói lui, cô mới phát hiện mình quên bàn chuyện quan trọng nhất.
Cô nhìn Tưởng Bách Xuyên: “Mấy ngày nữa chú Bàng sẽ về Bắc Kinh.”
Lại bổ sung một câu: “Cố Hằng nói cho em đấy.”
Tưởng Bách Xuyên đăm chiêu, “Lâu rồi em không đi ăn cùng Bàng Lâm Bân nhỉ?”
Tô Dương gật đầu: “Cũng sắp hai năm rồi.”
Hơn một năm trước, cô gặp ông tại ở New York, từng ăn chung một bữa cơm.
Khi cô còn bé, ông thường dẫn ba người bọn họ đi nấu cơm dã ngoại, còn đưa bọn họ tới nông thôn để trải nghiệm niềm vui của nhà nông.
Cô bắt đầu thích vẽ tranh từ lúc ấy.
Mỗi lần đến nông thôn, cô sẽ vẽ những cảnh sắc mà mình chưa thấy bao giờ.
Vào kỳ nghỉ chuyển cấp, Bàng Lâm Bân còn đưa bọn họ tới miền núi Vân Nam để trải nghiệm cuộc sống…
Ngón tay Tưởng Bách Xuyên quấn lấy tóc cô, nói: “Chờ ông ấy trở lại Bắc Kinh, em mời bọn họ một bữa đi, cũng không thể để bọn họ mời em mãi được.
Tô Dương đứng dậy, quỳ lên đùi anh, “Anh không để ý à?”
Tưởng Bách Xuyên: “Để ý cái gì? Chỉ là đối thủ cạnh tranh thôi mà.”
Anh ngừng lời, đoạn nói: “Em không thấy anh còn có thể ngồi uống cà phê cùng Bàng Việt Hy sao.”
Hô hấp của Tưởng Bách Xuyên bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô ngồi quỳ trên đùi anh, tay anh tiến vào váy ngủ của cô dọc theo bắp đùi.
Chạm đến nơi mẫn cảm, Tô Dương giật nảy một cái.
Đầu ngón tay anh lạnh lẽo mà khô ráo, thân thể cô lại ướt át nóng bỏng.
Không chịu nổi sự trêu chọc của anh, Tô Dương khép chặt hai chân, nhưng lại bị anh tách ra trong nháy mắt.
Sau đó, anh trực tiếp để cô ngồi giạng chân trên người mình.
Khi thân thể bị lấp đầy, Tô Dương cào lên lưng anh.
Tưởng Bách Xuyên đau tới mức hít một hơi.
“Tô Dương, em có khuynh hướng bạo hành gia đình đấy à?”
Tô Dương cười: “Đúng vậy, ngày nào em cũng muốn bạo hành anh.”
Tưởng Bách Xuyên: “Lại còn mạnh miệng!”
Một lát sau, Tô Dương không cười nổi nữa.
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp bị anh đâm ra ngoài, thân thể quá mẫn cảm, cô đã lên đỉnh hai lần mà anh vẫn còn chưa thỏa mãn, vẫn tiếp tục thay đổi cách thức để giày vò cô.
Tô Dương ôm cổ Tưởng Bách Xuyên, vùi mặt lên vai anh.
Giọng cô rầu rĩ: “Ông xã, em không chịu nổi nữa đâu.”
Mười phút trôi qua, vẫn không có dấu hiệu kết thúc.
Tô Dương cáu kỉnh nhìn Tưởng Bách Xuyên, biết anh lại bắt đầu hào hứng.
Cô liền mặc anh, thân thể thừa nhận cuộc yêu mà anh mang lại.
Sau, vì thực sự quá mệt mỏi, cô không nhịn nổi nữa.
Cô bắt đầu nói bừa: “Tưởng Bách Xuyên, nếu em mệt nhọc quá độ, tâm tình không tốt thế này rồi chẳng may có cục cưng thì cục cưng cũng sẽ nhăn nhó, không vui cả ngày…”
Tô Dương vốn không ngờ lời nãy sẽ hiệu quả như vậy, mồ hôi trên trán Tưởng Bách Xuyên rơi xuống ngực cô, giọng anh khàn khàn: “Xong ngay đây.”
Lần này, anh không nuốt lời nữa.
Tô Dương: “…”
Chiêu này hiệu nghiệm như vậy sao?
Hiện tại, bởi vì sinh con, anh đã hoàn toàn si ngốc.
Sau khi kết thúc, Tưởng Bách Xuyên gục trên người cô, hô hấp bất ổn.
Tô Dương cảm nhận trái tim đang đập thình thịch của anh.
Môi anh kề sát tai cô, nhỏ giọng nói: “Gần đây anh ra sức như vậy thì hẳn là có thể mang thai đấy.”
Tô Dương: “…”
*
Gặp mặt Bàng Lâm Bân đã là chuyện của ba ngày sau.
Kết thúc hành trình ở Thượng Hải, ông bay tới Bắc Kinh ngay trong đêm.
Họ vẫn hẹn ở câu lạc bộ tư nhân lúc trước.
Vì kẹt xe hơn hai tiếng, Tô Dương là người đến cuối cùng. Trong phòng chỉ có Bàng Lâm Bân, Cố Hằng cùng Lục Duật Thành, Chu Minh Khiêm vướng một bữa tiệc nên không thể có mặt.
Sau khi chào hỏi Bàng Lâm Bân, Tô Dương ngồi xuống bên cạnh ông.
Lúc đồ ăn được bưng lên, hơn nửa bàn là món Tô Dương thích.
Bàng Lâm Bân nói: “Đều là đồ chú gọi đấy, trí nhớ vẫn còn tốt đấy chứ nhỉ?”
Có những món đã được khắc vào đầu, mỗi lần dẫn bọn họ ra ngoài chơi, ông là người chịu trách nhiệm nấu ăn.
Mấy đứa trẻ đều ăn nồng nhiệt.
Khi ấy còn sầu não không biết lúc nào chúng mới trưởng thành và hiểu chuyện, không khiến ông phải nhọc lòng quan tâm nữa.
Nay nhìn đám trẻ trước mặt, thoáng cái đã trưởng thành.
Dường như đã qua mấy đời người.
Tô Dương: “Còn không phải là thế sao, đều là món con thích ăn hết.”
Lại hỏi: “Chú Bàng à, chờ xuân về, chú lại dắt bọn con đi nấu cơm dã ngoại được không?”
Bàng Lâm Bân tự cười giễu: “Cái này thì khó mà nói lắm, mấy đứa có bằng lòng đi cùng ông già này không?”
Tô Dương nuốt đồ ăn xuống, liên tục xua tay: “Chú à, chú tuyệt đối chẳng già chút nào, trong mắt con, chú vẫn đẹp trai như trước, mãi mãi tuổi 35.”
Ông cười ha ha, “Đồng Đồng chẳng khác khi còn bé tí nào, vẫn biết cách dỗ ngon dỗ ngọt như thế.”
Lục Duật Thành cùng Cố Hằng yên lặng ăn uống, trước đây, bọn họ cũng đóng vai trò như vậy, chỉ chịu trách nhiệm ăn chứ không chen lời vào.
Bàng Lâm Bân cũng chẳng chào đón bọn họ, đại khái là chê bọn họ quá nghịch ngợm.
Không tri kỷ bằng Tô Dương.
Ông vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng nguyện vọng còn chưa được thực hiện.
Khi ở cạnh bọn họ, ông sẽ rút đi sự sắc bén cùng lòng đề phòng của một người kinh doanh, thoải mái trò chuyện cùng bọn họ.
Nói đến nấu cơm dã ngoại, Bàng Lâm Bân không nhịn được mà bắt đầu hoài niệm, ông nói: “Lần đầu dẫn các con đi nấu cơm dã ngoại, mấy đứa vẫn còn bé tí, khi ấy Đồng Đồng… Mới tám tuổi rưỡi thôi nhỉ?”
Nói xong, ông khua tay múa chân, “Con chỉ cao chừng này.”
Lại cười nói: “Lúc ấy con nhất quyết muốn ăn cá nướng, Cố Hằng cùng Lục Duật Thành còn phải đến sông nhỏ để mò cá cho con.”
Đáy mắt Tô Dương nóng lên, đúng vậy, khi ấy cô chỉ mới tám tuổi rưỡi.
Chứ không phải chín tuổi.
Cô biết Cố Hằng cùng Lục Duật Thành vào năm đó.
Cho tới hiện tại, đã hơn hai mươi năm.
Tới tận mười một giờ rưỡi, bọn họ mới rời câu lạc bộ.
Lúc ra khỏi phòng, Bàng Lâm Bân hỏi Tô Dương: “Muộn quá rồi, để Cố Hằng đưa con về nhà nhé, con để xe ở đây đi, hôm nào rảnh thì tới lấy sau.”
Tô Dương: “Con không lái xe tới, là Tưởng Bách Xuyên đưa con đến đấy ạ, anh ấy đang chờ con ngoài cửa rồi.”
Bàng Lâm Bân gật đầu cười: “Vậy con mau ra đi, sau này có rảnh thì chúng ta lại cùng ăn cơm nhé.”
Tô Dương dùng tay ra hiệu OK.
Cô biết việc cạnh tranh giữa Bàng Lâm Bân cùng Tưởng Bách Xuyên sẽ không ngừng lại vì ai, chiến đấu vì quyền lợi là bản tính của người kinh doanh.
Ngồi trên xe của Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương không vội cài dây an toàn mà nửa đứng, hôn lên sườn mặt anh, “Chờ lâu rồi nhỉ? Cứ bắt đầu nói chuyện là quên cả thời gian luôn.”
Tưởng Bách Xuyên: “Không sao đâu, ở nơi nào mà anh chẳng làm việc, mới nãy cũng đọc e-mail suốt.”
Anh có mặt từ lúc 9 giờ, đã đợi hai tiếng rưỡi.
Tô Dương ngồi xuống, cài dây an toàn.
Tưởng Bách Xuyên khởi động xe.
Di động của Tô Dương không ngừng rung lên, cô bấm mở khóa.
Trong nhóm chat rất náo nhiệt.
Là nhóm chat của bốn người bọn họ.
Lục Duật Thành, Cố Hằng cùng Chu Minh Khiêm và người chẳng mấy khi nói chuyện, luôn luôn lặn mất tăm là cô.
Chu Minh Khiêm: [Ngày mai bố tôi sẽ tới Bắc Kinh, bảo tôi gọi mọi người cùng ăn trưa, có rảnh không?]
Lục Duật Thành: [Bây giờ đang thịnh hành trào lưu dắt thanh mai trúc mã đi ăn cơm cùng bố ruột đấy à? Tôi có nên học tập các cậu, dẫn các cậu đi ăn một bữa với bố tôi không?]
Chu Minh Khiêm: [Xin kiếu.]
Cố Hằng: [+1]
Tô Dương cũng đáp: [+2]
Lục Duật Thành: [Hay là ăn cơm với mẹ tôi nhé, mấy hôm trước bà ấy còn nói lâu rồi chưa tụ họp, bà vừa học được vài món, muốn tự xuống bếp.]
Chu Minh Khiêm: [Tiếp tục xin kiếu.]
Cố Hằng: [Tiếp tục +1]
Tô dương cười, hùa theo: [Tiếp tục +2]
Bố Lục Duật Thành là hiệu trưởng của một trường đại học, mỗi khi nhìn thấy bọn họ, ông sẽ bắt đầu giáo dục họ, giáo dục nhiều tới mức khiến bọn họ có bóng ma ở trong lòng.
Mà mẹ Lục lại từng giảng dạy tại một trường đại học thương mại, sau lại trở thành người phụ nữ hạ hải kinh thương[1], mạnh mẽ kiên cường, mỗi khi răn dạy bọn họ thì nghiêm khắc như đối xử với cấp dưới.
[1] Hạ hải kinh thương: “Hạ” (xuống), mang ý tứ chịu thiệt, ý chỉ rất nhiều người vốn nên làm nhân viên thuộc cơ quan nhà nước, nhưng lại vứt bỏ hệ thống đảm bảo công ăn việc làm mà tham gia thương trường đầy mạo hiểm. Cụm từ này cũng để chỉ một loại dũng khí.
Bọn họ sợ hãi vô cùng.
Hồi còn bé, nhà Lục Duật Thành là nơi bọn họ không dám đến nhất, nay đã trưởng thành, nỗi ám ảnh ở trong lòng chỉ có tăng chứ không có giảm.
Chu Minh Khiêm thì khá hơn một chút, chỉ mới giao lưu với bọn họ bảy, tám năm gần đây, tuy nhiên, ảnh hưởng về mặt tâm lý thì chẳng ít hơn bọn họ là bao.
Lục Duật Thành: [Mấy cậu có ý gì?]
Chu Minh Khiêm: [Lục Duật Thành, là cậu ép chúng tôi phải nói thật đấy nhé.]
Lục Duật Thành: [Thực ra tôi có muốn về đâu, cứ về là lại bị cằn nhằn, nhưng các cậu nhất định phải về nhà cùng tôi một chuyến trước Tết, mẹ tôi đang muốn bắt tôi để dò hỏi đây này.]
Không biết kẻ nhiều chuyện nào đã nói cho mẹ biết việc hắn thường xuyên đổi phụ nữ, hiện tại chỉ chờ hắn về là sẽ chịu tra tấn.
Cố Hằng nói: [Cũng không phải là không thể về cùng cậu, nhưng còn phải xem tiền lên sân khấu là bao nhiêu nữa.]
Chu Minh Khiêm: [+10086]
Tô Dương: [+Chứng minh thư.]
Lục Duật Thành tức ngực: […]
Chu Minh Khiêm nói: [Tô Dương, hôm trước Cố Hằng dẫn tôi đến tiệm Ông Nội Khoai Lang ăn ngô nướng, chú Tô còn khen tôi, bảo tôi hiểu chuyện hơn Cố Hằng cùng Lục Duật Thành đấy (Cười nhe răng)]
Rồi lập tức gửi thêm một câu: [Giữa trưa, dì gói sủi cảo tôm, tôi chưa bao giờ ăn sủi cảo nào ngon như vậy. Dì còn làm thêm mấy món khác nữa, tôi cũng ăn sạch bách luôn, bảo sao hai người kia cứ tới nhà cậu ăn chùa, sau này tôi cũng muốn thường xuyên tạt qua! (Cười nhe răng)]
Tuy chỉ mới đến nhà Tô Dương một lần, nhưng Chu Minh Khiêm đã nhớ mãi không quên tài nấu nướng của mẹ Tô.
Tô Dương: […]
Cô còn chưa bao giờ có đãi ngộ tốt như vậy.
Cố Hằng cùng Lục Duật Thành đều thích ăn sủi cảo tôm, nhưng bố mẹ hai người luôn bận rộn, không có thời gian để nấu nướng.
Đặc biệt là Cố Hằng, bố mẹ ly hôn từ sớm, mẹ lại bận làm việc, tuy chú Bàng luôn bay từ New York về hầu hết các dịp cuối tuần, nhưng điều này cũng không thể bù đắp sự thiếu hụt tình thân của anh.
Trước đây, Cố Hằng từng nói, sủi cảo mà người giúp việc nhà anh gói thiếu chút hương vị.
Tô Dương nhỏ tuổi không hiểu rốt cuộc là thiếu vị gì.
Cô còn cố thể hiện mà nói với Cố Hằng: Có thể là người giúp việc nhà cậu quên nêm hạt tiêu trong nhân bánh đấy, lần sau cậu nhắc bọn họ là được.
Khi ấy, cô nhận được ánh mắt ghét bỏ của Cố Hằng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Sau khi trưởng thành, cô mới hiểu hương vị mà anh nói là hương vị của gia đình cùng mẹ.
Cô và Lục Duật Thành thích đến nhà Cố Hằng chơi vào cuối tuần nhất, vì chú Bàng biết rất nhiều trò hay, cũng có kiên nhẫn dắt bọn họ đi chơi.
Nhưng trong kỳ nghỉ, bọn họ lại thích đến nhà cô để ăn cơm bố mẹ cô nấu.
Mấy đứa trẻ vây quanh bàn bếp, người đẩy kẻ đánh, chỉ ăn thôi cũng có thể náo nhiệt vô cùng.
Sau đó, quan hệ giữa bọn họ trở nên căng thẳng, gặp nhau chẳng nói chẳng rằng, không chế giễu thì cũng là châm chọc, nhưng cứ mỗi dịp trước Tết, hai người bọn họ vẫn qua nhà cô để gặp bố mẹ Tô và cùng ăn chung một bữa cơm.
Đương nhiên, đều thừa dịp cô không ở nhà mà đến.
Mà trong lễ mừng năm mới, cô cũng sẽ thăm hỏi bố mẹ của bọn họ.
Nhưng đôi bên vẫn thầm nhìn nhau sinh chán ghét như cũ.
Tình huống quái dị này đã được duy trì nhiều năm.
Cũng có lẽ, cả đời này sẽ không thay đổi.
Trong nhóm chat, cuộc trò chuyện vẫn còn đang tiếp tục.
Lục Duật Thành: [Cái gì? Các cậu đi lúc nào mà tôi không biết?]
Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng họ mới ngừng tranh cãi.
Tuy vẫn còn chưa phân thắng bại.
Đã nhiều năm nay, vẫn luôn là như thế.
Chu Minh Khiêm: [Đừng quên bữa cơm trưa mai nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ cho các cậu vào sáng mai.]
Lại nói với Tô Dương: [Anh Bố cũng tới đấy.]
Vừa nghĩ tới chú béc giê Đức từng hợp tác cùng mình, Tô Dương phát điên ở trong lòng, nếu có thể gặp nó ngay thì tốt biết mấy.
Cô lập tức trả lời: [Nhất định tôi sẽ đến đúng giờ.]
Chu Minh Khiêm: [… Bố tôi mà biết cậu tích cực đi ăn như vậy chỉ vì Anh Bố thì ông ấy chịu sao nổi? (Che mặt rơi lệ)]
Tô Dương: […]
Không có cách nào để tiếp tục nói chuyện với bọn họ, cô trực tiếp rời đi.
Tưởng Bách Xuyên cũng đoán là cô đang nói chuyện trên trời dưới đất với bọn họ nên không hỏi nhiều.
Tô Dương nói cho Tưởng Bách Xuyên biết chuyện ăn cơm cùng tổng giám đốc Chu vào ngày mai, còn nói Anh Bố cũng sẽ đến.
Đương lúc nói chuyện, di động có tin tức, là thông tin về chuyến bay mà Đinh Thiến gửi đến.
Sau khi xem xong, cô nói với Tưởng Bách Xuyên: “Trưa mai em có chuyến bay tới Berlin, Đinh Thiến đã đặt vé rồi, anh thì sao? Định ở nhà thêm hai ngày nữa hay về New York?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh sẽ qua New York.”
Anh chỉ ở New York một ngày, hôm sau còn phải bay về Thượng Hải. Chủ tịch Dung vẫn chưa cho anh câu trả lời thuyết phục về dự án hợp tác cùng LACA, anh nhất định phải đi thêm một chuyến.
Tô Dương gật đầu, vì anh đang lái xe nên cô không nói gì nữa.
Cô quay đầu nhìn về phía đêm đen như mực ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phải lạnh lòng.
Kỳ nghỉ vui vẻ trôi qua trong nháy mắt,bọn họ lại bắt đầu bận những ngày bận rộn của riêng mình.
Cô đang yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ không nỡ cùng sa sút viết ở trên mặt.
Tuy không rõ ràng, nhưng anh vẫn biết.
Mỗi khi bọn họ phải tách ra, anh đều sẽ thấy vẻ mặt này.
Tưởng Bách Xuyên duỗi tay xoa đầu cô, nói: “Trước khi về New York, anh phải qua Berlin trước.”
Cũng là chuyến bay vào xế chiều ngày mai.
Tô Dương bỗng quay đầu, nhìn anh với ánh mắt khó tin. Sự sa sút dưới dáy mắt biến thành kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ.
“Anh đi cùng chuyến với em sao?”
Tưởng Bách Xuyên nói dối: “Không, anh bay chuyến buổi tối.”
Đèn xanh sáng lên, Tưởng Bách Xuyên lái xe đi.
Sau khi bớt chút thời gian để liếc cô một cái, anh nghiêm trang nói rằng: “Nếu em bay vào buổi chiều thì anh sẽ đổi chuyến, ngày mai không chỉ có cơ hội ngồi chung xe với em để ra sân bay mà còn bớt được một nửa tiền xăng nữa. Hiện tại vật giá đang leo thang, lúc sinh hoạt ở nhà, có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm cái nấy.”
Tô Dương bật cười ha hả, bả vai không nhịn được mà run rẩy, Tưởng Bách Xuyên duỗi tay vuốt ve cổ cô.
Cô lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đêm đen như mực cũng trở nên xinh đẹp vô ngần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT