Đinh Thiến chớp chớp mắt: “Ý cậu là gì?”

“Tức là mình sẽ tự cho bản thân mình một lời giải thích.” Tô Dương đứng lên, “Mình đi hút thuốc đây, trông nom mọi chuyện giúp mình nhé.”

Đinh Thiến: “Cậu đi hút thật hả?”

Tô Dương lắc lắc điếu thuốc trong tay, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lừa cậu thôi.” Đoạn cầm di động bước về một góc hẻo lánh ở khu vực hút thuốc.

Cô bấm một dãy số, thật lâu sau bên kia mới bắt máy, “Dương Dương, hôm nay cháu không bận à?”

Tô Dương cười nói: “Bận chứ ạ, bận tới mức sắp mắc bệnh tim rồi. Thím tư, thím có đang rảnh không?”

“Hôm nay thím không cần ngồi chẩn mạch, cũng không có ca giải phẫu nào, cứ coi như là rảnh đi.”

Tô Dương đi đến khu vực hút thuốc, tựa vào bàn gỗ ở bên cạnh, phía sau bàn gỗ là một cánh rừng trúc xanh mượt. Cô rút điếu thuốc ra nhưng không châm lửa, chỉ đặt ở đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng vân vê, nói với di động: “Thím tư, lát nữa con sẽ qua gặp thím.”

“Thím tưởng con bận tới mức chân không chạm đất mà, có thời gian để đến thăm thím sao?”

Tô Dương: “Hôm nay nhờ phúc của một kẻ tiểu nhân nên con mới có thể đến gặp thím, chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, cô ném điếu thuốc đã bị vân vê tới biến dạng vào thùng rác, xoay người định rời đi, song còn chưa kịp cất bước thì lại lui về phía sau. Vẻ giận giữ bao hàm ở hai đầu lông mày, nhưng khóe miệng cô lại cong cong, cười như không cười: “Thì ra Cố ảnh đế còn có sở thích nghe lén.”

Hai tay Cố Hằng đút vào túi, thản nhiên nói: “Tôi chỉ qua nghe xem cậu có đang nói bậy bạ gì sau lưng tôi không thôi.”

Anh nói chuyện chẳng hề lưu tình. Tuy bình thường anh kiệm lời nhưng lúc nào cũng mang vẻ lạnh nhạt khó gần chứ chưa bao giờ có giọng điệu gần như cay nghiệt giống như hôm nay.

Tô Dương nhìn Cố Hằng, anh cũng mặt không đổi sắc nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ chất vấn vô hình. Ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của Tô Dương cũng chẳng hề nhượng bộ, cô nheo mắt, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi lại bình tĩnh thu tầm mắt về.

Hôm nay Cố Hằng mặc trang phục mùa xuân kiểu mới của L&D, âu phục cùng áo sơ mi đơn giản toát lên vẻ xa hoa khi được khoác trên người anh.

Trước năm 17 tuổi, Tô Dương cảm thấy Cố Hằng là người đàn ông đẹp trai thứ hai trong mắt cô, người thứ nhất tự nhiên là Lục Duật Thành.

Nhưng sau năm 17 tuổi, kể từ khi gặp được Tưởng Bách Xuyên, cô tin rằng có một số câu chính là chân lý, “Núi cao còn có núi cao hơn”.

Thấy ánh mắt cô thẫn thờ, Cố Hằng biết hồn vía của cô lại lên mây, anh rất không thích cô thất thần nghĩ về chuyện khác khi đang đứng ở trước mặt anh.

Thế nên, anh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Xem ra cậu quả thực đang nói bậy về tôi nhỉ.”

Tô Dương hoàn hồn, đăm chiêu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên: “Lưỡi tôi đâu có dài đến thế, mắc mớ gì phải nói bậy?” Cô cố ý ngừng lại, đoạn tiếp tục châm chọc: “Tôi chỉ toàn nói sự thật thôi.”

Cố Hằng: “…”

Dù sao nhiều năm cũng đã trôi qua, Tô Dương cảm thấy khúc mắc trong lòng anh đại khái sẽ không tháo gỡ được, mà dường như cũng chẳng cần phải tháo gỡ.

Cô không lưu lại mà cất bước rời đi, lúc lướt qua anh, cô nhét hộp thuốc lá vào trong ngực anh, “Mọi người đều nói cắn người miệng mềm, chốc nữa chụp ảnh nhớ biểu hiện cho tốt nhé.” Nói xong, cô vỗ vỗ vai anh.

Cố Hằng nhìn hộp thuốc lá, là loại mấy đồng một hộp, bên trong chỉ còn đúng một điếu.

Anh nắm chặt chiếc hộp, vậy tức là… Cô đã hút hết mười chín điếu thuốc kia sao?

***

Khi Tô Dương đang hướng về phòng trang điểm, Duy Y, Kiều Cẩn cùng Lisa, người đại diện của cô ta cũng bước vào từ cửa, vừa cười nói vừa đi về phía này.

Đối với việc bản thân trễ hẹn 3 tiếng, họ hoàn toàn chẳng hề quan tâm.

Kiều Cẩn thản nhiên quét mắt qua Tô Dương, không có ý định chào hỏi, còn Tô Dương thì ngay cả nhìn cô ta cũng lười, chỉ lễ độ gật đầu với Duy Y.

Đinh Thiến bước tới, “Thật đúng là phải thiên hô vạn hoán mới xuất hiện nha.”

Khóe môi Duy Y nhếch lên một nụ cười chuyên nghiệp, “Xe của tôi bị thủng lốp ở giữa đường nên mới nhờ xe chuyên dụng của Kiều Cẩn đi đường vòng qua đón, thật xin lỗi vì đã đến muộn như vậy.”

Cô ta ôm đồm toàn bộ nguyên nhân Kiều Cẩn đi trễ lên người mình.

Không đợi Đinh Thiến phản ứng, Duy Y đã quay đầu hỏi trợ lý ở sau lưng: “Cố Hằng đã đến chưa nhỉ, tôi phải xin lỗi cả cậu ấy nữa.”

Trợ lý trả lời: “Anh ấy đang ở phòng trang điểm số 1 ạ.”

Duy Y gật đầu, đi thẳng về phía phòng trang điểm số 1, mới đi hai bước thì quay đầu nói với Kiều Cẩn: “Hình như em với Cố Hằng không quá thân quen phải không?”

Kiều Cẩn: “Tụi em chỉ gặp qua vài lần khi thực hiện các hoạt động thôi chứ chưa trò chuyện mấy chị ạ.”

Duy Y: “Đi nào, để chị giới thiệu hai người với nhau nhé.” Đoạn cả nhóm cùng rời đi.

Đinh Thiến thở hổn hển: “Nổ lốp xe? Đi đường vòng đưa đón? Chuyện nghìn lẻ một đêm ở đâu ra mà lắm thế! Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Không dành thời gian trang điểm mà còn muốn đi tằng tịu với Cố Hằng cái nỗi gì!”

Tô Dương bật cười vì hai chữ “tằng tịu”: “Thiến Nhi à, đừng tự tổn hại mình như vậy.”

Đinh Thiến trừng cô: “Chỉ có cậu mới tốt tính thế thôi, cậu không thấy mấy kẻ đó đã bắt nạt đến trên đầu chúng ta rồi sao? Thật đúng là kiêu ngạo quá thể đáng!”

“Đây đâu phải ngày đầu tiên mình lăn lộn trong giới, làm gì có chuyện nhìn không thấu chứ?” Tô Dương vòng tay ôm cổ cô, “Về sau chị đây sẽ không để cậu phải ngột ngạt nữa, chị đây đã nghĩ thông rồi.”

Đinh Thiến hỏi: “Nghĩ thông cái gì?”

Tô Dương: “Rất nhiều chuyện.”

Đinh Thiến: “…”

Mãi cho tới 12 giờ trưa, Kiều Cẩn mới trang điểm xong. Cô ta vênh váo bước ra, bố thí cho Tô Dương vài chữ: “Cô có thể bắt đầu rồi đấy.”

Cố Hằng bình tĩnh nhìn Kiều Cẩn rồi lại nhìn Tô Dương, anh biết, với tính cách của Tô Dương, cô sẽ không để bản thân chịu thiệt. Dù gì cô cũng từng được nuông chiều đến mức coi trời bằng vung, thậm chí là ngang ngược bá đạo, một chút ấm ức cũng chịu không nổi…

Anh xoay người vào khu chụp ảnh.

Tô Dương cười nhạt, tầm mắt xẹt qua bóng lưng anh, cuối cùng dừng trên khuôn mặt Kiều Cẩn, lên tiếng sau giây phút trầm mặc: “Tôi chỉ sợ mình không chụp nổi.”

Cố Hằng hơi ngừng bước, anh quay lại nhìn Tô Dương.

Kiều Cẩn khẽ biến sắc, “Nhiếp ảnh Tô thật biết nói đùa.”

Tô Dương ôm ngực, quay đầu bảo Đinh Thiến: “Thiến Nhi, mau đưa mình tới bệnh viện.”

Đinh Thiến cũng biến sắc, “Làm sao thế?”

“Có lẽ là do nhìn thấy vật gì đó chướng mắt quá nên tim cũng bắt đầu kháng nghị.” Tô Dương khoác lên vai Đinh Thiến, đặt phần lớn thể trọng trên người cô bạn, khiến cô thiếu chút nữa đứng không vững.

Tuy còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô biết đêm qua Tô Dương đã phải đi truyền dịch. Cô nói: “Bây giờ mình đưa cậu đi ngay đây.”

Lisa ngăn bọn họ: “Nếu hai người đi rồi thì chụp thế nào bây giờ?”

Tô Dương bâng quơ: “Vậy thì đành phải chờ thôi.”

Ánh mắt mãnh liệt của Kiều Cẩn găm chặt lấy Tô Dương: “Cô để nhiều người như vậy chờ một mình cô sao?”

Tô Dương cười nhạt: “Nếu cô không muốn đợi thì thay tôi lái xe đến bệnh viện đi.”

“…” Sắc mặt tức giận của Kiều Cẩn lạnh thấu xương, nghiến răng nghiến lợi nói đủ nhỏ cho mấy người phụ nữ nghe: “Tô Dương, cô có biết mình đang nói gì không!”

Tô Dương giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật xin lỗi, tôi vừa quên mất rồi. Khi nói chuyện với người râu ria thì bình thường tôi đều không để ở trong lòng.”

“Cô!!” Kiều Cẩn không thể ngờ sẽ có ngày Tô Dương lãnh đạm trong quá khứ vung móng vuốt sắc bén cào người.

Lisa kéo cô ta, đánh mắt ra hiệu cho cô ta biết Cố Hằng còn đang đứng cách đó không xa, chớ nên để mất phong độ. Kiều Cẩn hít sâu thở đều rồi giễu cợt: “Tô Dương, cô có bộ dáng của người bị bệnh sao? Muốn giả vờ cũng nên giả vờ giống một chút!”

Tô Dương: “Tôi không có bệnh, tại sao lại phải giả vờ? Nhưng trong ngực tôi lại thực sự khó chịu, vì lý do an toàn, tôi cảm thấy mình vẫn nên tìm bác sĩ để kiểm tra một chút.”

Cô không muốn lảm nhảm nhiều thêm một câu với Kiều Cẩn, vỗ vai Đinh Thiến: “Đi thôi, tim mình hình như càng ngày càng loạn nhịp rồi, không biết có phải do đói bụng không. Hình như giao lộ ở đằng trước có bán khoai lang nướng đấy.”

Đinh Thiến: “…” Giờ phút này cô mới nhận ra Tô Dương đang giả bộ bị bệnh để cố ý chọc giận Kiều Cẩn.

Khi Duy Y hoàn thành công việc của mình và qua đây, cô không thấy Tô Dương đâu mà chỉ thấy Kiều Cẩn đang nghiêm mặt uống cà phê, tạp chí vốn đặt trên bàn trà đã bị ném xuống đất.

Nghe được tiếng bước chân, Kiều Cẩn cũng chẳng thèm ngước mắt.

Lisa ngồi ở cạnh cũng xem Duy Y như không khí.

Trên mặt Duy Y có chút tức giận khó nén, xoay người vào phòng trang điểm số 1, hỏi người đại diện của Cố Hằng về chuyện đã xảy ra. Người đại diện nhún vai, “Tôi cũng không rõ nữa.”

“Tô Dương đâu rồi?” Duy Y lại hỏi.

Cố Hằng cất di động, tiếp lời: “Thân thể cô ấy khó chịu nên đã đi bệnh viện rồi.”

Duy Y áp chế cơn giận của mình, gắng sức giải thích với Cố Hằng: “Thật xin lỗi vì hôm nay đã làm mất thì giờ của em như vậy. Hôm nào em rảnh thì cho phép chị Duy mời em ăn cơm để nhận lỗi với em nhé.”

“Chị nói quá lời rồi.” Cố Hằng nhàn nhạt đáp.

Duy Y biết rõ vị Cố ảnh đế này đang tức giận, cô ta xoa bóp ấn đường, nhưng giữa Cố Hằng cùng Kiều Cẩn, cô ta chỉ có thể lựa chọn làm mất lòng vị ảnh đế này. Dù sao quyền thế của nhà họ Kiều vẫn còn đó, cô ta đắc tội không nổi.

Duy Y hàn huyên cùng Cố Hằng vài câu, lại đi an ủi Kiều Cẩn: “Chỉ có thể phiền em đợi một chút thôi, kế hoạch chụp ảnh hôm nay đã lên báo rồi, tổng giám đốc nói nhất định phải thấy ảnh chụp trong tối nay.”

Sắc mặt Kiều Cẩn rất thối, “Tạp chí thời trang hàng đầu thế giới của các chị không có nhà nhiếp ảnh khác à? Nếu thật sự không được, tôi có thể dùng nhà nhiếp ảnh riêng của tôi.”

Duy Y ngượng ngùng nói: “Đây là quyết định của cấp trên ở công ty, cá nhân chị không thể làm chủ được. Hiện tại, để kỷ niệm số đặc biệt tròn một năm tuổi, L&D đã đầu tư một khoản tiền quảng cáo rất lớn. Chị nghe nói người phụ trách tuyên truyền của nhãn hiệu L&D tại khu vực Trung Quốc có quan hệ rất tốt với Tô Dương. Người nọ quy định, chỉ cần trên trang bìa có người mặc quần áo và trang sức thuộc nhãn hiệu của bọn họ thì đều phải do Tô Dương chụp ảnh.”

Kiều Cẩn cắn môi tới mức trắng bệch, cô ta không lên tiếng nữa mà lấy di động ra gửi một tin nhắn: [Tra giúp tôi bối cảnh của người phụ trách tuyên truyền cho nhãn hiệu L&D tại khu vực Trung Quốc.]

Sau khi Tô Dương rời khỏi phòng chụp ảnh, Đinh Thiến hỏi cô muốn đi đâu. Tô Dương nói: “Đi bệnh viện chứ còn gì nữa.”

Đinh Thiến kinh ngạc: “Cậu thực sự khó chịu trong người à?” Nói xong liền tự tay sờ đầu cô, đúng là có chút nóng, “Vẫn chưa khỏi bệnh hả?”

Tô Dương “Ừ” một tiếng, đã nhiều năm cô chưa sốt cao không lùi như vậy. Tối hôm qua, sau khi Tưởng Bách Xuyên đưa cô tới bệnh viện truyền nước, cô còn tưởng hôm nay sẽ đỡ hơn một chút, nào ngờ bản thân lại tiếp tục phát sốt.

“Sốt cao dễ lặp đi lặp lại nhiều lần lắm, hay cậu tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện đi, xem những chỗ khác có bị viêm không. Cảm cúm thì không sao, nhưng lên cơn sốt thì nên chú ý nhiều một chút.” Đinh Thiến nhắc nhở.

Tô Dương nói: “Không cần kiểm tra đâu, mình làm gì có bệnh nặng.” Cô xoa xoa bụng, sáng nay cô ăn quá sớm, hiện tại đã đói tới mức bụng dán vào lưng, “Trước tiên, tìm một chỗ để lấp đầy bụng mới là chuyện đứng đắn.”

Đinh Thiến suy nghĩ: “Muốn ăn khoai lang nướng không? Hình như mình chưa ăn nhiều năm rồi.”

Tô Dương cũng suy nghĩ: “Còn có thể ăn đồ xiên nướng, mỳ chua cay, sau đó ăn một cốc Haagen-Dazs.” Hiện tại người cô nóng bừng bừng, rất muốn ăn chút đồ lạnh.

Hai người cùng có chung ý tưởng.

Vào khu vực nội thành, tuy họ tìm được nơi bán khoai lang nướng nhưng lại không có chỗ đỗ xe. Đinh Thiến nói với Tô Dương: “Cậu tới lái xe đi, để mình xuống mua khoai cho. Cậu chạy tới giao lộ ở phía trước rồi quẹo lại thì chắc mình cũng mua xong rồi.”

Tô Dương ngại phiền: “Để mình xuống mua cho.” Cô đeo khẩu trang, quấn kỹ khăn quàng cổ, cầm túi xách rồi đẩy cửa xuống xe.

Đinh Thiến hạ cửa kính, hô to ở phía sau: “Mua cho mình hai củ nhé, một củ không đủ ăn đâu. Đúng rồi, mình muốn cỡ lớn nhất!”

Tô Dương dừng lại, xoay người nhìn cô: “Sau đó còn muốn đi ăn đồ xiên nướng, ăn mỳ chua cay, cậu ăn hai củ không phải sẽ no sao?”

Đinh Thiến nở nụ cười sáng lạn: “Không vấn đề gì, không no được đâu, đợi tới lúc đồ xiên được nướng xong thì mình cũng tiêu hóa gần hết rồi.”

Tô Dương im lặng nhìn cô, nếu còn tiếp tục ăn như vậy thì sẽ không chen qua nổi cửa ô tô mất.

Khoai lang nướng được bán theo thứ tự, Tô Dương phải đợi vài phút mới mua được. Khi đang cầm ba củ khoai lang đứng ở ven đường chờ Đinh Thiến quay xe, đột nhiên có người hô: “Đồng Đồng!”

Tô Dương xoay người về phía sau, trông thấy xe của Tưởng Bách Xuyên đang chậm rãi tới gần.

Tưởng Bách Xuyên nhìn khoai lang cô cầm trong tay, lông mày cau lại, giọng điệu không tốt: “Em lên xe đi.”

Tô Dương không định tiến vào.

Tưởng Bách Xuyên có vẻ rất bất mãn đối với việc cô ăn khoai lang vào buổi trưa, cô sẽ không ngốc đến mức leo lên xe cho anh dạy dỗ, chỉ hắng giọng nói: “Em đang chờ Đinh Thiến, chiều nay em còn phải làm việc.”

Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên lãnh đạm, giọng điệu không có chút thương lượng nào: “Em gọi điện thoại cho Đinh Thiến đi, chiều nay anh sẽ đưa em về.”

Cuối cùng, vì không lay chuyển được Tưởng Bách Xuyên cố chấp, Tô Dương vẫn phải trèo lên xe. Cô trực tiếp thả khoai vào trong bọc, điềm nhiên như không hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh đang chuẩn bị tới phòng chụp ảnh để đón em đi tiêm nên đi ngang qua bên này.” Tưởng Bách Xuyên chỉ chỉ bọc khoai của cô: “Nếu đã mua rồi thì sao không ăn?”

Vẻ mặt Tô Dương bình tĩnh: “À, anh nói khoai lang ấy hả? Đây là khoai của Đinh Thiến, cô ấy nói đã nhiều năm chưa được ăn nên em mới mua vài củ cho cô ấy.”

Tưởng Bách Xuyên cũng lười vạch trần cô, anh để cô gọi điện thoại cho Đinh Thiến, sau lại hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?”

Tô Dương: “Đặc sản Hoài Dương!” Cô bỏ khẩu trang cùng khăn quàng xuống.

Tưởng Bách Xuyên thấy sắc mặt của cô ửng hồng, nâng tay đưa cô về phía mình, thử nhiệt độ cơ thể của cô: “Tô Dương, người đã nóng thành như vậy mà em thực sự không có cảm giác à?”

Tô Dương vòng tay qua eo anh, cơ thể không có chút sức lực tựa vào lòng anh, “Em biết mà, em vốn định ăn cơm xong sẽ chuẩn bị đi bệnh viện truyền nước biển đấy chứ.”

Tưởng Bách Xuyên luôn bó tay khi cô làm nũng, anh cầm áo khoác đắp lên người cô.

Nhắm mắt không quá hai phút, Tô Dương lại ngẩng đầu nói với anh: “Di động của anh rung kìa.” Mu bàn tay cô vừa khéo đặt trên túi áo khoác của anh.

Tô Dương ngồi dậy từ trong lòng Tưởng Bách Xuyên, đưa áo cho anh, lại dịch sang bên cạnh và cho anh đủ không gian riêng tư để xem tin nhắn theo thói quen.

Tưởng Bách Xuyên rút di động ra, là tin nhắn do mẹ Tưởng gửi tới: [Bách Xuyên này, lát nữa mẹ sẽ gọi cho con, con diễn kịch với mẹ thật thông minh vào nhé. Việc này có liên quan tới hạnh phúc tương lai của con và vợ đấy, lúc diễn nhớ thành tâm một chút cho mẹ!]

Tưởng Bách Xuyên mờ mịt đọc tin nhắn, vừa muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra thì mẹ Tưởng lại gửi tin nhắn đến: [Mẹ cảm thấy mình chính là ví dụ điển hình của một bà mẹ chồng tốt ở Trung Quốc thời nay, con mau mau khen mẹ đi ~]

Tưởng Bách Xuyên: […]

Anh không rõ vì sao mẹ Tưởng lại muốn diễn kịch, nhưng anh vẫn xem hiểu sự tự kỷ của mẹ Tưởng.

Không có thuốc nào chữa được bệnh tự kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play