Khi bố Tưởng gọi điện xong cũng là lúc mẹ Tưởng bước ra khỏi phòng bếp. Bà bước qua rót trà cho ông, đoạn hỏi: “Bách Xuyên nói thế nào?”
Bố Tưởng biết ý mà còn cố tình hỏi: “Nói thế nào là sao?”
Mẹ Tưởng đặt khay trà lên bàn, “Đương nhiên là về chuyện ảnh của thằng bé bị dùng làm áp phích tuyên truyền rồi.”
Không đợi bố Tưởng trả lời, bà đã đắc chí nói: “Đúng là con trai do tôi sinh ra có khác, dù ở nơi nào cũng là người đứng đầu!”
Bố Tưởng: “…”
Ông nhìn mẹ Tưởng bằng ánh mắt ghét bỏ.
Sau giây phút tự luyến, mẹ Tưởng lại hỏi bố Tưởng: “Ông nói đi, rốt cuộc Bách Xuyên đã bảo gì hả? Chẳng lẽ thằng bé có thần giao cách cảm với chúng ta, biết chúng ta đang sầu lo chưa biết ăn nói thế nào với ông cụ Kiều nên mới để tấm hình này trở thành áp phích tuyên truyền, tạm thời chặn miệng người nhà họ Kiều lại?”
Bố Tưởng bưng tách trà lên, đặt bên miệng rồi nhẹ nhàng thổi, thật lâu sau mới đáp: “Tôi thì thấy khả năng chó ngáp phải ruồi có vẻ lớn hơn một chút đấy. Cũng có thể là Tô Dương không muốn khiến quan hệ giữa chúng ta cùng nhà họ Kiều căng thẳng như vậy nên khi đăng tấm hình kia, con bé đã định để tấm hình ấy làm áp phích.”
Mẹ Tưởng suy tư gật đầu: “Dù hai đứa nó vô tình hay cố ý thì cũng đã tạm giúp chúng ta đưa cho nhà họ Kiều một câu trả lời, chí ít cũng không khiến bố phải mất mặt. Không biết ông Kiều cùng vợ nghĩ thế nào mà cứ khiêu khích tính nhẫn nại của Bách Xuyên thế nhỉ, bọn họ thực sự không sợ thằng bé trở mặt sao?”
Phải biết rằng, khi Tưởng Bách Xuyên trở mặt thì thực sự không phải là người tốt, mà mẹ Tưởng cực kỳ hiểu con trai mình.
Bố Tưởng cười lạnh: “Đây chính là nỗi khổ của việc không tự biết mình đấy, bọn họ luôn cảm thấy nhà họ Tưởng chúng ta thiếu nợ bọn họ!”
Năm đó, khi ông cụ Kiều còn khỏe mạnh, ông cụ quả thực đã giúp nhà bọn họ không ít chuyện, nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, chẳng phải những năm này, nhà họ Tưởng đã đền ơn đáp nghĩa gấp bội hay sao?
Người nhà họ Kiều lại chẳng biết suy nghĩ, chỉ luôn nhai đi nhai lại chuyện này, khiến nó càng ngày càng trở nên vô nghĩa.
Bố Tưởng nhẹ nhàng gõ dọc theo chiếc tách, “Giờ Bách Xuyên sẽ không để Kiều Cẩn làm xằng làm bậy nữa đâu.”
Mẹ Tưởng mờ mịt: “Ý ông là gì?”
Bố Tưởng: “Tôi thấy cậu con trai bảo bối của bà lại muốn tác quái ở trên mạng rồi đấy. Hôm qua nó đã tạt qua chỗ Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ lại không phải vật vô tri, hai đứa nó ở cùng nhau lâu như vậy thì có thể thương lượng chuyện tốt gì?”
Mẹ Tưởng: “… Có ai lại đi nói xấu người nhà như ông không!”
Bố Tưởng không tiếp lời, ánh mắt trầm xuống.
Ông nhẹ nhàng uống một ngụm trà: “Tôi chẳng hiểu lão Kiều đang nghĩ gì nữa, đã không tìm một nhà chồng tử tế cho con gái mình thì thôi, lại còn suốt ngày toan tính để tạo ra mấy cái tin vịt trong vòng giải trí!”
Mẹ Tưởng tiếp lời: “Có lẽ bọn họ hy vọng Bách Xuyên ly hôn cùng Tô Dương, sau đó hai nhà cho hai đứa trẻ kết hôn. Bà Kiều không chỉ dò ý tôi một lần thôi đâu, bà ấy hỏi khi nào Bách Xuyên chấm dứt với Tô Dương, rồi nói thằng bé nên tìm một nhà môn đăng hộ đối.”
Bố Tương “a” một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng: “Nghĩ vớ nghĩ vẩn! Chuyện ly hôn sẽ không xảy ra ở nhà họ Tưởng này đâu!”
Ông nhìn về phía mẹ Tưởng: “Lần sau bà ta còn nói thế thì bà trực tiếp xóa bỏ cái ý niệm ấy đi, chẳng hiểu những người này dành cả ngày để nghĩ gì nữa!”
Mẹ Tưởng đột nhiên trở nên hung dữ: “Còn không phải là tại ông không ủng hộ sao, thế nên nhà họ Kiều bọn họ mới tính tính toán toán như vậy đấy!”
Bố Tưởng: “Tôi không để con bé Tô Dương tiếp tục làm trong ngành giải trí cũng là vì suy nghĩ cho hai đứa nó! Đứa nào cũng đầu tắt mặt tối, vài tháng mới gặp một lần, cứ như đang đi thăm thân ấy, có cuộc hôn nhân nào chịu nổi sự giày vò như vậy? Chẳng nhẽ tôi lại phải trông chờ tình yêu dẫn lối cho chúng nó đi hết cuộc đời sao?”
“Tôi là người từng trải, tôi đã nhìn nhiều thấy nhiều rồi. Tôi sợ hai đứa nó sau này hối hận nên mới sớm tiêm một mũi dự phòng cho chúng nó, thế mà chẳng đứa nào thèm cảm kích, một tấm lòng vàng lại bị xem như lòng lang dạ thú!”
Nói xong, bố Tưởng không khỏi có chút kích động.
“Huống hồ, khi Tô Dương vẫn còn ở trong cái chảo nhuộm lớn kia, bên người Tưởng Bách Xuyên lại có vô số người có tâm tư với nó…. Ai có thể đảm bảo nó sẽ không bị người khác mê hoặc!?”
Mẹ Tưởng chen miệng: “Ông nói thế là sai rồi, Bách Xuyên không phải người như vậy, Tô Dương cũng không phải là một đứa bé xằng bậy.”
Bố Tưởng hừ lạnh: “Tôi chỉ nói tới đây thôi, nếu bọn nó còn tiếp tục cái trò mấy tháng mới gặp một lần thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra!”
Mẹ Tưởng ra hiệu cho ông ngừng lại: “Có ai lại nói thế về con nhà mình như ông không!”
Bố Tưởng nhấp mấy ngụm trà, điều tiết cảm xúc của bản thân.
“Có phải tôi mong chúng nó sống không tốt đâu? Tôi còn đang sợ chuyện không tốt đó sẽ xảy ra đấy!”
Dứt lời, ông không khỏi thở dài: “Bà nói xem, một cô gái đã kết hôn rồi thì cũng nên quan tâm tới chuyện trong nhà một chút, nên sinh con thì nên sinh con, dành thời gian bên cha mẹ già nhiều hơn. Trong nhà cũng đâu có thiếu tiền, nào có cần con bé phải ra ngoài liều mạng làm việc để gánh vác chi phí!”
Ngừng một chút, bố Tưởng lại nói: “Mà cũng đâu phải tôi không cho con bé làm việc, lúc trước tôi đã nói với Bách Xuyên rồi, đừng để Tô Dương tiếp tục ở trong giới giải trí, làm giáo viên đại học hay gì đó, ngày nghỉ nhiều, có thể thường xuyên qua New York, Bách Xuyên lại chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn! Tôi thực sự không hiểu suy nghĩ của đám thanh niên thời này nữa!”
Mẹ Tưởng lắc đầu đứng lên, vỗ mạnh lên vai bố Tưởng: “Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga!”[1] Dứt lời, bà tao nhã xoay người lên lầu.
[1] 燕雀安知鸿鹄之志哉 (Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai): Những kẻ nhỏ bé không thể thấu hiểu được tham vọng của những người vĩ đại.
Bố Tưởng: “…”
Ông nhìn tách trà còn đang tỏa ra hơi nóng lờ mờ, suy tính xem Tưởng Bách Xuyên sẽ trút giận lên nhà họ Kiều thế nào, mà nhà họ Kiều sẽ phản kích lại ra sao.
Ông xoa bóp ấn đường, thật đúng là không khiến người ta bớt lo mà!
Hết người này tới người khác thi nhau góp nên cái cục diện rối rắm này, xử lý thế nào cũng không xong!
Trước đó vài ngày, Tô Dương bỏ theo dõi Kiều Cẩn trên Weibo, sau đó Tưởng Bách Xuyên không chịu theo dõi lại. Vì không giành được câu trả lời từ chỗ ông, vợ chồng nhà họ Kiều bèn qua chỗ chú hai của Tưởng Bách Xuyên thêm mắm dặm muối.
Ngay đêm hôm đó, chú hai gọi điện cho ông với giọng bực tức, nói Tô Dương không có chừng mực, không màng đến mặt mũi của người lớn hai nhà.
Ông suýt nữa phát bệnh tim vì bực bội, song không thể không tạt qua chỗ chú hai ngay để giải thích rõ ràng giữa đêm hôm khuya khoắt.
Ông đã làm việc tốt không lưu danh thì chớ, kết quả còn bị mẹ Tưởng hiểu nhầm là muốn kết bè với chú hai của Bách Xuyên, chia rẽ hai vợ chồng son chúng nó…
Bố Tưởng uống thêm mấy ngụm trà, lắc đầu thở dài.
Nếu lần này Tưởng Bách Xuyên lại tác quái thì cụ Tưởng sẽ không dễ nói chuyện như vừa rồi. Tuy nhiên, Bách Xuyên là con trai của ông, ông không thể để con mình uất ức, mà cụ Tưởng lại là bố của ông, người làm con trai như ông không thể bất hiếu với cụ.
Vậy nên, việc này thực sự khiến ông buồn bực chết đi được.
Lúc này, ở bên kia câu lạc bộ tư nhân.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Chu Minh Khiêm đột nhiên nghĩ tới chuyện Lục Duật Thành từng dặn dò. Anh hỏi Tô Dương: “Cậu đã bao giờ nghĩ về việc phát triển theo hướng điện ảnh và truyền hình chưa?”
Tô Dương không phản ứng kịp: “Ý cậu là sao?”
Chu Minh Khiêm: “Ý tôi là cậu có muốn thử đóng phim không? Là phim tôi làm, nhân vật nữ chính làm nghề nhiếp ảnh như cậu. Muốn thử sức không?”
Tô Dương được cưng mà hãi, phải biết rằng không phải ai cũng có thể đóng phim do Chu Minh Khiêm đạo diễn. Anh chưa bao giờ cho phép ai đi cửa sau, chỉ có những diễn viên được anh coi trọng mới có cơ hội đóng phim của anh.
Cô mím môi, cười khẽ: “Nhưng ngoài việc biết chụp ảnh ra thì tôi chẳng biết tí kỹ xảo nào cả, sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu được.”
Chu Minh Khiêm cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu chính là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lòng tôi.”
Anh cho rằng những lời này có thể đổi lấy sự cảm động, thậm chí là sự cảm kích của Tô Dương.
Kết quả, cô: “Xì, cuối cùng cũng nói tiếng người rồi đấy.”
Chu Minh Khiêm: “…”
Sau cùng, Tô Dương không nói mình muốn đóng phim, nhưng cũng không từ chối.
Chu Minh Khiêm không định hỏi dai, sợ cô nhìn thấu mưu đồ bất chính của mình.
Ăn cơm xong, bọn họ chia tay ở cửa câu lạc bộ tư nhân.
Lục Duật Thành và Chu Minh Khiêm đến buổi họp báo, Diệp Đông quay lại công ty tăng ca.
Tô Dương lái xe thẳng tới studio, chiều nay cô còn phải sửa ảnh của An Ninh.
Có lẽ vì bọn họ quá tập trung vào cuộc nói chuyện nên không phát hiện có phóng viên đang chụp ảnh mình. Sau khi họ tách ra, phóng viên cũng chia nhau đuổi theo từng người.
Trên đường trở lại phòng làm việc có phần buồn chán, vì quá rảnh rỗi nên Tô Dương gọi cho Tưởng Bách Xuyên.
“Anh đang ở đâu thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh đang ở nhà.”
Tô Dương ồ một tiếng, vừa cười vừa mời mọc: “Chiều anh qua studio không?” Giọng cô hết sức mê hồn.
Tưởng Bách Xuyên: “Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của em chứ?”
Trong lời nói của Tô Dương lộ ra ý cười: “Ảnh hưởng thì ảnh hưởng thôi, chứ nếu em để anh ở nhà một mình thì anh sẽ chẳng khác nào một người vợ oán chồng cả, cứ nghĩ ngợi lung tung suốt thôi.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh bất đắc dĩ bật cười: “Em lại muốn ăn đòn phải không?”
Cô bỗng dịu giọng: “Tưởng Bách Xuyên.”
“Hửm?”
“Em nhớ anh lắm.”
“Một tiếng sau anh sẽ tới.”
“Vậy anh nhanh lên nhé.”
“Ừ.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tưởng Bách Xuyên đặt di động lên bồn rửa tay ở bên cạnh, tiếp tục giặt quần áo.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ bố Tưởng vào ban trưa, anh mất hứng nghỉ trưa nên quay về nhà từ tiệm Ông Nội Khoai Lang.
Vì mấy ngày nay anh ở nhà nên Tô Dương đã cho người giúp việc tạm nghỉ.
Về đến nhà, anh bắt đầu dọn vệ sinh.
Quét dọn vệ sinh xong, nghĩ tới số quần áo chưa được giặt mà hai vợ chồng họ thay tối hôm qua, anh thu dọn, phân loại chúng rồi bắt đầu giặt quần áo.
Khi cả hai rảnh rang ở nhà, phần lớn thời gian đều là Tô Dương giặt quần áo, còn anh lo việc lau nhà dọn vệ sinh.
Thỉnh thoảng, khi cô làm biếng, việc giặt giũ sẽ rơi vào tay anh, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
Khi quần áo đã được giặt sạch và phơi xong, Tưởng Bách Xuyên mới mặc áo ra ngoài.
Đi tới trước cửa, anh lại nghĩ tới một chuyện, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Mọi thứ đã được sắp xếp thỏa đáng chưa?]
Tưởng Bách Xuyên không có cách nào để nói chuyện tử tế với anh, nhưng nếu đã nhắc nhở chú năm như vậy thì chắc sẽ không xảy ra sai sót gì.
Trên đường tới phòng làm việc của Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên dừng xe trước một cửa hàng Starbucks, vào tiệm đóng gói hai mươi lăm cốc cà phê. Thanh toán xong, anh dặn người bán hàng: “Cô giao hàng sớm giúp tôi nhé, cảm ơn.”
Người bán hàng cười đồng ý.
Cô và Tưởng Bách Xuyên đã quen biết nhiều năm. Từ khi cô bắt đầu làm ở đây, cô biết cứ cách một đoạn thời gian, người đàn ông này sẽ tới mua cà phê cho nhân viên của văn phòng Hải Nạp.
Sau đó, cô cũng lờ mờ đoán được quan hệ giữa anh và nhà nhiếp ảnh Tô Dương, nhưng cô không buôn với những đồng nghiệp khác mà cứ vờ như không biết gì.
Mỗi khi qua đây, anh chỉ gọi cùng một loại cà phê, đưa tới cùng một địa chỉ.
Có điều số lượng đóng gói ngày càng gia tăng.
Có lẽ là do studio Hải Nạp có thêm nhiều nhân viên hơn.
Cô ngầm chú ý tới Weibo của Tô Dương và Tưởng Bách Xuyên, thấy bọn họ chẳng hề theo dõi nhau.
Nhưng ngân hàng đầu tư của Tưởng Bách Xuyên tên là Hải Nạp, mà studio của Tô Dương cũng đặt cái tên ấy.
Tuy trình độ văn hóa của cô không cao, nhưng cũng biết cụm từ “Hải nạp bách xuyên” (biển chứa trăm sông).
Ba năm bình lặng trôi qua.
Cô hẹn hò rồi kết hôn, trải qua cuộc sống bận rộn nhưng phong phú, cũng chứng kiến người đàn ông này vẫn tới gói cà phê gửi qua studio của Tô Dương xưa.
Có lần, Tưởng Bách Xuyên lại tới mua cà phê, sau khi thanh toán xong, anh nói: Cảm ơn cô.
Hẳn là lời cảm ơn cho việc cô đã thay anh giữ bí mật này.
Ra khỏi quán cà phê, Tưởng Bách Xuyên lại đi bộ tới một cửa hàng bán hoa gần đó.
Anh không mua hoa cho Tô Dương mà mua mấy chậu trầu bà vàng thủy sinh xanh mát, đặt chúng vào bình trong suốt.
Trước đây, anh thường tới chợ hoa mua trầu bà vàng để cô đặt trong văn phòng, nhưng khi anh tới đó vào lần tiếp theo, lá cây trầu bà vàng đã rất thưa thớt, trông chẳng hề xinh đẹp và có chút sự sống nào.
Anh hỏi cô có thường xuyên tưới nước không.
Cô trả lời rất nhanh: Tưới chứ, bình thường đều em đều tưới mà.
Anh lại hỏi cô có bón phân không.
Cô đáp càng trôi chảy: Bón chứ sao không.
Vậy nên… anh cực kỳ buồn bực, sao cô có thể nuôi loại thực vật có sức sống mạnh mẽ như trầu bà vàng trở thành như vậy…
***
Khi tới studio, vì không thấy Đinh Thiến đâu nên Tô Dương hỏi trợ lý đang uống cà phê: “Thiến Nhi đâu rồi?”
Trợ lý chỉ về phía nhà vệ sinh: “Cả trưa nay chị ấy ở lì trong đó soi gương đó chị.”
Soi gương?
Chẳng phải trước đây cô nàng sợ soi gương nhất sao?
Lại còn nói, cái gương là thứ khiến vị tiểu thiên tiên như cô trở thành người phụ nữ mập xấu xí nhất thế giới nữa chứ.
Tô Dương nhíu mày hỏi trợ lý: “Cô ấy làm sao thế? Đầu lại chập mạch à? Hay phòng vệ sinh mới có cái gương nào khiến người ta trông gầy đi?”
Trợ lý nhún vai: “Vẫn là cái gương cũ đấy chị, ai mà biết được chị ấy bị làm sao.”
Tô Dương nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ là thời kì hứng tình tới sớm đây mà.”
Trợ lý: “…”
Tô Dương khoát tay, ý bảo trợ lý đi làm việc, còn cô xoay người vào phòng vệ sinh.
Ở trước gương, Đinh Thiến không chỉ đang ấn mặt mình nhỏ lại, mà còn hóp chặt hai bên má. Dưới tình huống như vậy, gương mặt to to kia miễn cưỡng khôi phục lại đúng với tiêu chuẩn bình thường.
Tô Dương khoanh tay, tựa lên khung cửa, mặt mang vẻ chế nhạo: “Gương kia ngự ở trên tường, xin hỏi ai là người phụ nữ gầy nhất trên thế giới này? Gương rơi lệ đầy mặt nói: “Là Đinh Thiến!”
Đinh Thiến quay đầu, hung tợn nhìn Tô Dương: “Cái đồ miệng không phun được ngà voi!”
Tô Dương cười, giương cằm lên: “Ái chà, cậu thực sự phát xuân đấy à? Nói cho chị đây nghe xem, là chú mèo đực nhà ai đã nã viên đạn tình yêu tới cậu thế?”
Bên tai Đinh Thiến đỏ lên, khuôn mặt tà mị ngông cuồng của Chu Minh Khiêm được phóng đại tới vô hạn ở trong đầu cô. Cô nhanh chóng ngừng ảo tưởng, ra sức phủ nhận: “Làm gì có ai phát xuân chứ! Còn không phải là vì cậu đang phát triển trên con đường quốc tế nên người đại diện như mình mới phải gắn kết với trào lưu thế giới sao, mình không thể làm gánh nặng cho cậu được!”
Tô Dương không tin: “Cậu có tư tưởng giác ngộ cao như vậy từ lúc nào thế? Hửm?”
Đinh Thiến: “… Vừa mới đây thôi!”
Suy cho cùng, vì cô đang chột dạ nên sắp không chịu nổi màn ép hỏi qua qua lại lại của Tô Dương.
Tô Dương cũng không bám lấy vấn đề này nữa. Cô rất hiểu Đinh Thiến, không quá vài ngày, chính cô nàng sẽ không thể nhịn nổi mà chủ động khai báo với cô.
Cô đổi đề tài, nhắc tới chuyện công việc: “Đúng rồi, Chu Minh Khiêm muốn mình diễn vai nữ chính trong phim của cậu ta, cậu thấy mình có nên nhận không?”
Đinh Thiến trả lời chẳng chút do dự: “Nhận, nhất định phải nhận! Nhất định phải nhận!” Chỉ khi Tô Dương tham gia bộ phim này, cô mới có thể thường xuyên gặp Chu Minh Khiêm.
Đinh Thiến cảm thấy mình đã thất thố, cô ho khan hai tiếng, cố gắng che đậy: “Cậu cũng không phải không biết vị đạo diễn Chu này, có mấy diễn viên lọt được vào mắt xanh của anh ta đâu. Cậu cũng nên biết, có nhiều người nỗ lực cả đời mà chẳng được diễn vai nhân vật chính một lần nào đâu đấy.”
Nói đến đây, cảm giác không yên lòng trong Đinh Thiến dần dần tản đi, cô nói tiếp: “Hiện tại, nếu cậu đã có cơ hội thử một lần thì cớ gì không đi? Cũng không uổng phí một thời lăn lộn trong ngành giải trí của cậu.”
Tô Dương gật đầu: “Mình phải thương lượng với Tưởng Bách Xuyên xem anh ấy nghĩ thế nào đã. Thực ra mình cũng muốn thử sức một phen, mình vẫn luôn tò mò không biết cảm giác diễn kịch là thế nào.”
Nhưng, hẳn bố Tưởng sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối…
Lúc này, một trận huyên náo truyền tới từ trong phòng làm việc.
Chỉ nghe thấy bọn họ nói: “Chào sếp.”
“Sếp ơi, chúng tôi rất nhớ anh đấy.”
“Đúng vậy, nhớ tới mức cả ngày ăn không ngon ngủ không yên.”
“Mấy tháng không gặp anh, chúng tôi cứ mất ngủ suốt thôi.”
Tô Dương híp mắt, không cần nghĩ cũng biết là Tưởng Bách Xuyên tới. Đám nhóc kia đúng là biết nịnh hót, lại còn gọi “Sếp” hả?
Cô mới là sếp sòng nhé!
Đinh Thiến cũng đã nghe được động tĩnh, cô lập tức cầm di động đang đặt trên bồn rửa tay lên: “Ai da, chiều nay có thể nghỉ ngơi rồi!”
Đoạn, cô lách ra khỏi phòng vệ sinh như một cơn gió.
Tô Dương: “…”
Chỉ cần Tưởng Bách Xuyên tới đây, anh đều sẽ tự cho phép bọn họ nghỉ làm. Hơn nữa, nội trong ngày hôm đó, bọn họ có bao nhiêu hóa đơn thì anh sẽ thanh toán bấy nhiêu.
Vậy nên, những kẻ xấu xa kia đều mỏi mắt mong chờ sự có mặt của Tưởng Bách Xuyên.
Tô Dương bước tới trước gương để trang điểm, tô thêm son môi, chỉnh sửa quần áo một phen rồi mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô tới phòng làm việc để xem tình hình, a, nguyên một đám chạy nhanh vô cùng.
Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại mình Tưởng Bách Xuyên, anh đưa lưng về phía cô, đang tắt máy tính giúp nhân viên.
Tô Dương chống chân tựa lên bàn làm việc, nhìn Tưởng Bách Xuyên chăm chú lưu lại từng tập tin trên máy tính. Sau khi tắt máy xong, anh lại tiện tay sắp xếp những món đồ xốc xếch ở trên bàn.
Sau đó, anh chuyển qua một vị trí khác, lặp lại hành động vừa rồi.
Cô chăm chú dõi theo anh.
Sự ân cần của anh đã sớm trở thành một phần cuộc sống của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT