Nghe được câu này, trong lòng Giang Nhược chẳng dao động là mấy.

Vốn không phải vì cô máu lạnh, chỉ là chẳng thể nào vì sự sống chết của ba người chưa từng thấy mặt mà kích động phẫn nộ, nhiều lắm thì sẽ có tâm trạng tiếc nuối đối với sinh mệnh đã từ trần.

Cái chết của Trình Đống, mới làm cô có cảm giác đau lòng chân thật khi bố qua đời.

Cho dù là đến nay, cô bôn ba đến tận nơi thế này, truy tìm cái gọi là chân tướng tử vong, chẳng qua cũng xuất phát từ yêu cầu thực tại mà thôi.

Thậm chí khi tới đây cô còn nghĩ, nếu không có tai nạn xe năm đó, thì sẽ không có bao nhiêu chuyện như bây giờ.

Nhưng kết quả của một sự việc, luôn luôn là nguyên nhân của một sự kiện khác.

Giả sử không có vụ tai nạn xe kia, mẹ đẻ cô không biết khi nào mới nói ra sự tồn tại của cô, có khả năng cô vĩnh viễn sẽ không quay về nhà họ Giang, giống như đại đa số người trên thế gian, bình phàm gian nan lại mang trong lòng những hi vọng lúc có lúc không mà đi hết quãng đời này, ở phòng tiệc tại Hoa Quang Thập Sắc, Giang Cận cũng sẽ không nói với Lục Hoài Thâm: Xem kìa, cô thôn nữ nhỏ vừa đến nhà bọn tôi.

Sau đó, Lục Hoài Thâm nhìn thấy cô, cô giữ chặt sự hoảng loạn trong lòng, cố vờ như không có gì mà lén lút rời khỏi tầm mắt anh.

Không phải là nói quay về nhà họ Giang tốt hơn, nhà họ Trình khi ấy đã cùng đường, Giang Khải Ứng cho một nhà bốn người bọn họ tìm được đường sống trong lúc nguy nan nhất, mà hiện tại là cô đang trả nợ.

Cho dù không cam lòng, dù có mệt không chịu nổi, ngẫm lại chuyện đã từng, cô cũng sẽ không oán hận quá nhiều.

Lần đầu tiên Chương Dao nghe được mấy chuyện cũ đó là từ mẹ mình, được biết là bố cô ta gây ra cái chết của bố mẹ và anh trai Giang Nhược, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.

Mặt đỏ là vì hổ thẹn, mặt trắng là bởi vì những yêu cầu mới vừa đồng ý với nhau, đều biến thành lời nói suông.

Đây là một vấn đề rất đơn giản khi mà thay đổi lập trường cho nhau, nếu bố Giang Nhược hại chết bố cô ta, liệu cô ta có giúp đỡ cho đối phương không?

Sẽ không.

Chương Dao hồn bay phách lạc lẩm bẩm một mình, "Chẳng trách các người luôn không nhắc đến vì sao phải tìm tới nơi này. . ."

Giang Nhược nói: "Điều kiện vừa mới bàn xong vẫn giữ lời như cũ, chúng tôi không có ý muốn nuốt lời."

Lời này của Giang Nhược hẳn là có tác dụng an thần, nhưng hình như Chương Dao không tin lắm, cô ta cười tự giễu, "Bố tôi hại chết bố mẹ và anh trai chị, chị còn định giúp chúng tôi sao?"

"Chuyện bố cô đã làm, không liên quan đến mẹ con cô, vả lại, phối hợp với chúng ta, các người cũng mạo hiểm cực lớn, suy xét vì bản thân, là bản năng của con người." Giang Nhược không chắc chắn, nếu từ nhỏ sống cùng bố mẹ đẻ, cô còn có thể nói ra những lời như thế hay không.

Chương Dao chỉ cảm thấy hiện tại bản thân không có bất kì chút tự tin nào, nhà bọn họ giàu có nhiều năm như vậy, là dùng bốn mạng người đổi lấy.

Hiện giờ, thân làm người nhà của kẻ gây họa, còn bàn điều kiện với người thân của những người đã mất, đúng là đủ vô sỉ.

Nhưng là, cho dù khó bề yên lòng, cô ta vẫn không thể không làm như vậy, hai mẹ con họ cũng đi vào ngõ cụt rồi, như là vợ của người đàn ông kia đã nói, suy xét vì bản thân là bản năng con người.

Giang Nhược bảo Chương Dao sao lưu những thứ muốn lưu lại trong di động Chương Chí, chuẩn bị mang điện thoại đi, quay về bảo người ta tra xem có tin nhắn đã lưu nào còn hữu dụng không.

Bởi vì sau khi Chương Chí và người nọ gọi điện, việc đầu tiên là sẽ xóa ngay lịch sử cuộc gọi, Giang Nhược lấy được số điện thoại cuộc gọi uy hiếp gần nhất từ chỗ Vạn Thanh.

Lục Hoài Thâm nói: "Người này không thể nào sử dụng cùng số trong thời gian dài, một khi bại lộ, phát giác ra nguy hiểm thì sẽ bỏ số ngay."

Giang Nhược cúi đầu nhìn di động Chương Dao đưa cho cô, Vạn Thanh chưa từng gặp người nọ, đến cả tên cũng không biết, chỉ biết Chương Chí gọi người đó là anh Hỏa, tất cả mọi thứ đều bị Chương Chí mang vào trong quan tài, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào chiếc di động này có thể tìm được chút gì đó.

Điện thoại của Lục Hoài Thâm vang lên, Bùi Thiệu đã tới nhà họ Chương rồi, "Là nhà làm đám tang phải không? Trong sân có chiếc Lexus màu trắng."

"Ừ, đợi đó." Lục Hoài Thâm tắt điện thoại, nói với Giang Nhược là Bùi Thiệu đã đến, chuẩn bị đi thôi.

Chương Dao vẫn luôn chú ý Lục Hoài Thâm, tác phong kia rõ ràng là người quen ra lệnh.

Giang Nhược nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ, lúc xảy ra chuyện khoảng 2, 3 giờ, cô không nén nổi nghi hoặc, Bùi Thiệu sắp xếp cái gì mà dùng thời gian dài thế, không phù hợp lắm với tác phong hiệu suất cao của anh ta.

"Đi thôi." Giang Nhược bỏ điện thoại vào ngăn giữa túi xách.

Vạn Thanh đã đi ra bên ngoài trước để tiếp đón khách đến phúng viếng, còn phải làm bộ hài hòa với Chương Toàn như không có việc gì, người khác hỏi vết thương trên trán bà ta là thế nào, bà ta cười gượng gạo cho qua, nói vừa rồi không cẩn thận ngã một cái ở trong nhà.

Trước khi Lục Hoài Thâm và Giang Nhược lên đường, trong lòng Chương Dao càng ngày càng thiếu tự tin, cho đến khi bảo Bùi Thiệu soạn cho cô ta một bản hợp đồng.

Chương Dao xác nhận qua thẻ căn cước của Bùi Thiệu và số căn cước trên hợp đồng, lúc này mới yên tâm.

Bùi Thiệu hỏi cô bé kia, người mặc áo bào đạo sĩ là chuyện gì, Chương Dao nói: "Bởi vì bố tôi không bênh không nạn, xem như đột tử, chiếu theo tập tục chỗ chúng tôi, phải để đạo sĩ làm lễ cúng."

Tuy Bùi Thiệu thấy kinh ngạc, nhưng vẫn tôn trọng người chết cùng phong tục bản địa, không lộ ra biểu cảm không nên có.

Chương Dao cầm tờ hợp đồng kia, cẩn thận gấp lại cất kĩ, nhìn xe đang dừng trước mặt, lại nhìn nhìn Lục Hoài Thâm và Giang Nhược, "Hai người đi thong thả, tôi không tiễn nữa."

Xe khởi động, chậm rãi tăng tốc rời đi, Giang Nhược cách cửa sổ xe, thấy Chương Dao đi đến linh trước quỳ xuống, giống như khi bọn họ tới, yên lặng không tiếng động đốt tiền giấy.

Giang Nhược cảm thấy rất suy sụp, cô nhớ tới thời điểm Trình Đống bị đẩy vào lò hoả táng.

Khi ấy thời tiết còn hơi lạnh, gần như ba ngày hai đêm cô không ngủ, âm thanh bốc cháy rầm rầm trong lò hoả táng gõ vào màng nhĩ khiến cô đau tai, ngày đó Kiều Huệ bệnh tình nguy kịch không tới được, người tiễn đưa chỉ có hai người chịu tang là cô và Trình Khiếu cùng với vài ba người bạn thân.

Mấy hôm ấy, cô chưa rơi một giọt nước mắt nào, mỗi lần cảm thấy đôi mắt mông lung, cô chỉ cúi đầu, gắng sức chớp mắt đem nước mắt nuốt vào trong.

Nhưng thời khắc quan tài giấy của Trình Đống nằm trước lò hỏa táng, để người thân nhìn mặt người đã khuất lần cuối, Giang Nhược mới có cảm nhận chân thật, trên thế giới sẽ không còn người Trình Đống này nữa, cô cũng không gặp được người bố cố chấp cả đời ấy nữa, ông ấy xấu ông ấy tốt, qua hôm nay, hết thảy đều sẽ bị mang đi.

Nhân viên làm việc công sớm đã chai lì cảm xúc, không thể chờ nữa bèn đẩy người vào lửa, cô đột nhiên liền sụp đổ, muốn tiến lên ngăn cản, "Chờ một chút, chờ một chút, để cháu nhìn đã..."

Trình Khiếu kéo chặt cô từ phía sau, tiếng pháo vang lên, người đã bị đẩy vào trong.

Cô không kịp che đôi mắt, nước mắt rơi thẳng xuống, cuối cùng được Trình Khiếu đỡ ra ngoài trong tiếng khóc lóc kêu gào.

Đôi mắt Giang Nhược lại hơi cay xè, thật ra cách ngày Trình Đống mất, cũng chỉ khoảng một quý, nhưng dường như cô có cảm giác đã qua bao năm.

Cô không đành lòng nhìn nữa, xoay mặt sang hướng khác, bên này có nỗi đau tang bố, nhưng bên kia vẫn là năm tháng tĩnh lặng, hoàng hôn treo lơ lửng trên đầu núi, một dải ruy băng đỏ rực làm từ mây khói vắt từ đỉnh núi bên này sang đỉnh núi bên kia.

Bên tai là giọng nói của Lục Hoài Thâm vẫn điềm nhiên như cũ: "Có cần bảo Bùi Thiệu tra giúp cô không?"

"Tra cái gì?" tinh thần Giang Nhược sa sút, nhất thời chưa hồi phục tinh thần.

"Điện thoại."

"Ờ," Giang Nhược phản ứng lại, tay đè xuống túi, nói: "Không cần, tôi bảo Cao Tùy tra là được."

Giang Nhược chẳng cảm thấy nói sai cái gì, nhưng thấy Lục Hoài Thâm trề môi dưới, biểu tình có vài phần giễu cợt, "Thế nào, sợ tôi gây cản trở từ bên trong?"

Lúc trước Giang Nhược chìm vào mạch cảm xúc, suy nghĩ cũng trở nên hơi trì trệ, nào đâu nghĩ tới bước đó.

Nghĩ đến lần này may mà có anh ấy, liền xem như giọng điệu anh không vui, cô cũng tốt tính mà giải thích: "Tôi không có ý này. Hôm nay anh chạy một chuyến đến tận nơi xa xôi cùng tôi, tôi rất cảm kích, chuyện sau đó không làm phiền anh nữa."

Cảm kích là thật sự cảm kích, khách sáo cũng là khách sao thật.

Lục Hoài Thâm ngừng một lát, nhìn cô chăm chú không biết nghĩ gì, tiếp theo cười lạnh nhạt đáp: "Bây giờ lại phân ra rạch ròi thế."

Giang Nhược hơi cáu, sau khi bình tĩnh lại, khẽ nhíu mày nói: "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh."

Lục Hoài Thâm như thể đấm một quyền vào bông, Giang Nhược thiên về kiểu một điều nhịn là chín điều lành, cô cứ không nói lời nào, kệ anh muốn ra sao thì ra, muốn cãi nhau cũng không được.

Bởi vì nơi đây non xanh nước biếc chỉ có cô với anh, có thể tạm thời quẳng đi những vướng bận thế tục, làm cô sinh ra rung động muốn nương tựa vào anh, nhưng sự rung động ấy vào giờ phút này không còn sót lại một tí nào.

Một ngày nay, tựa như cảnh tượng huyền ảo không phải thật, bọn họ phải nhìn thẳng vào thực tại, chung quy vẫn là những vướng bận thế tục đó.

Giang Nhược hạ cửa sổ xuống một nửa, vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa, Bùi Thiệu ngồi ở ghế phụ không dám lên tiếng, lúc sau anh ta cũng không chủ động bắt chuyện nữa, sợ đánh vỡ một chút hòa bình còn sót lại.

Khi xe rời khỏi thôn chuyển sang đường núi, Giang Nhược mới phát hiện còn có ba chiếc xe chờ ở đây, không muốn thu hút sự chú ý của người khác, mới dừng xe ở vệ đường bên ngoài thôn.

Thấy bọn họ lái xe ra tới, hai chiếc xe dẫn đường ở phía trước, một chiếc theo ở phía sau, sợ xảy ra điều gì bất chắc.

Từ trong câu chuyện của Bùi Thiệu và Lục Hoài Thâm Giang Nhược được biết, trước khi Bùi Thiệu tới đã đi bố trí trực thăng, để phòng giữa đường xe lại gặp sự cố, trực thăng không phải phương tiện giao thông thông thường, cần có sự cho phép của các ngành có liên quan, tốn không ít thời gian.

Ra khỏi núi thì trời đã tối, lộ trình huyện Khâu Nam đến sân bay thủ phủ mất gần ba tiếng lái xe, hiện tại đã sắp tám giờ, chuyến bay cuối cùng đến thành phố Đông Lâm vào lúc chín giờ, hiển nhiên đã không kịp.

Giang Nhược gọi điện thoại cho Cao Tùy, sau khi Cao Tùy biết được bọn họ không có việc gì lúc sau đã đến sân bay rồi, sáng mai anh ta phải đi gặp khách hàng, vốn dĩ kế hoạch ban đầu đã định là hai người ngồi chuyến bay 9 giờ trở về.

Đêm nay cô chỉ có thể ngủ lại khách sạn một đêm ở thủ phủ cùng Lục Hoài Thâm.

Giang Nhược ở trên xe ngủ mất, lúc tỉnh lại đã tới khách sạn dừng chân.

Giang Nhược đi theo Lục Hoài Thâm đến quầy lễ tân thuê phòng, cái tên Lục Hoài Thâm này yêu cầu cao, anh muốn ở phòng suite mà Giang Nhược thì không ở nổi, cô định tự thuê một phòng standard.

Lục Hoài Thâm cùng Bùi Thiệu đứng phía trước, Giang Nhược nghe Bùi Thiệu thương lượng với lễ tân, muốn một phòng president suite và một phòng view sông.

Giang Nhược có chút mơ hồ, Lục Hoài Thâm còn có thói quen ở cùng phòng với Bùi Thiệu? Cũng hỏi qua cô, đã thuê phòng view sông cho cô.

Lễ tân hỏi: "Số lượng người ở thì sao ạ?"

"Phòng suite hai người, phòng view sông một người."

Căn cước của Lục Hoài Thâm ở chỗ Bùi Thiệu, Giang Nhược thấy Lục Hoài Thâm lấy một chiếc ví nữ màu đen khóa kim loại mở ra, rút một thẻ căn cước từ bên trong ra đưa cho Bùi Thiệu.

Bùi Thiệu đón lấy thẻ căn cước, đẩy cùng với căn cước của Lục Hoài Thâm về phía trước, "President suite."

Cả người Giang Nhược đóng đinh tại chỗ, tức hổn hển cấu eo cái người trước mặt: "Lục Hoài Thâm, anh lấy ví của tôi lúc nào?"

Lục Hoài Thâm kéo tay cô ra, nắm lấy nắm tay nhỏ gầy, nhấc chân đi về phía thang máy.

Giang Nhược ngơ ngác nhìn bàn tay to đang bao bọc tay mình, trong lòng nảy sinh ngổn ngang những suy nghĩ kì lạ, cô không dám suy nghĩ sâu xa, bèn ra sức giẫy giụa, "Tôi đã nói muốn ở cùng một phòng với anh chưa?"

Hà Nội, 18/11/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play