Bởi vì thương tâm quá độ, dáng vẻ vợ Chương Chí trở nên tiều tụy, trên mặt lộ rõ vẻ suy nhược, bấy giờ mắt đột nhiên sáng lên, thứ ánh sáng bén nhọn, vẫn đứng im bất động nhìn Gang Nhược chăm chú, trông hơi đáng sợ.

Anh cả Chương Chí nói: "Bạn của bạn A Chí, thay bạn mình đến đưa tiễn chú ấy."

Sắc mặt vợ Chương Chí không hòa hoãn chút nào, biểu cảm vừa căng thẳng lại phòng bị kia như thể người tới tràn đầy mối nguy hiểm tiềm tàng.

Giang Nhược được anh cả của Chương Chí dẫn đi thắp hương, Lục Hoài Thâm đợi bên ngoài.

Trong linh đường đặt quan tài băng, ngay vị trí trung tâm có bức ảnh thờ của Chương Chí, đó là diện mạo một người đàn ông trung niên cực kì bình thường, hơi hơi phát tướng, hốc mắt trũng sâu, bọng mắt khá to.

Người quỳ trên quạt hương bồ đốt tiền giấy là một cô gái, điềm đạm nho nhã, viền mắt chóp mũi đều phiếm hồng, cúi đầu với Giang Nhược, "Cảm ơn."

Trên linh đường ít người, hơi âm u lạnh lẽo, cô và Chương Chí xưa nay chưa từng quen biết, có khả năng người này còn liên quan tới cái chết của bố mẹ và anh trai cô, đứng ở đây, trong lúc vô ý khóe mắt đối diện với cặp mắt trong tấm ảnh thờ kia làm Gang Nhược thấy toàn thân không thoải mái, lên hương xong, cô liền ra ngoài ngay.

Vợ Chương Chí nhìn cô đi ngang qua, vẻ mặt trầm trọng, thoạt đầu là đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hỏi: "Không biết bạn của các cô là vị nào? Nếu tôi biết tôi muốn gọi điện để cảm ơn."

Lục Hoài Thâm bước đến sau lưng Giang Nhược, thay cô trả lời: "Họ Giang."

Vợ Chương Chí nhớ lại một chút, trong tích tắc ánh mắt đã lóe lên, theo đó, nói không chút do dự: "Tôi vốn không biết chồng tôi có quen người họ Giang."

"Thật sao? Hay là bà thử nghĩ kĩ lại xem." Lục Hoài thâm hơi híp mắt, trái lại nghe giọng nói còn khá hòa khí, nhưng cả người khí thế quá lớn, cái nhìn sắc lạnh làm người ta không dám nhìn thẳng.

Ánh mắt vợ Chương Chí lảng sang chỗ khác, "Tôi bảo không có là không có."

Gang Nhược nhận ra một vài manh mối, định bụng xoa dịu sự phòng bị của vợ Chương Chí với bọn họ, "Chương phu nhân, cô đừng kích động? Có lẽ là Chương tiên sinh vốn dĩ chưa từng kể với cô thôi?"

"Chương phu nhân? Chương tiên sinh?" Vợ Chương Chí bị cách xưng hô của Giang Nhược chọc cười, nói hơi giễu cợt: "Chúng tôi đây chỉ là dân trong núi, phu nhân tiên sinh cái gì, gọi thế cũng giả tạo quá đấy."

Giang Nhược: ". . ."

Anh cả của Chương Chí đối xử với bọn họ ôn hòa mà lễ độ, nhưng vợ Chương Chí có thái độ thù địch rất mạnh với bọn họ, Giang Nhược đoán, có lẽ chị ta biết nội tình gì đó, xuất phát từ chột dạ nên gấp gáp muốn che đậy nó đi.

Anh cả Chương thấy thái độ của em dâu với người ta không tốt, không biết nguyên nhân là gì, nhưng người đến đều là khách, lại còn là người đến chia buồn, thế này cũng quá đáng quá, nghĩ tới cô ta vừa mất chồng, tính tình khó tránh không bình thường, liền nói lời xin lỗi với Lục Hoài Thâm và Giang Nhược: "Ngại quá em trai tôi vừa qua đời, em dâu tôi đau lòng quá, cảm xúc không ổn định nên đừng trách."

Gang Nhược nói: "Có thể hiểu đươc. Có điều là em trai chú làm sao mà qua đời, nghe bạn cháu nói, tuổi chú ấy không cao."

Vợ Chương Chí đỏ vành mắt, khóc nức nở nói: "Còn có thể chết thế nào, cứ thế mà chết thôi, ông ấy cũng xem như đã đầu xuôi đuôi lọt, chỉ bỏ lại mẹ con tôi, hu hu hu. . ."

Nói mãi nói mãi bản thân cứ nấc nghẹn lên, nhất thời Giang Nhược không biết nên làm sao mới phải.

Anh cả Chương thở dài lắc đầu, mời Lục Hoài Thâm và Giang Nhược ngồi xuống, cho bọn họ biết: "Em trai tôi ấy, người vẫn đang yên lành, chỉ là bình thích thích uống rượu, rảnh một cái là ra ngoài tìm người uống cùng, thường xuyên uống đến nửa đêm say quắc cần câu mới trở về, cũng chỉ có lúc bệnh phong tái phát mới kiêng thôi. Người xưa không phải vẫn hay nói đấy thôi, chơi dao sắc có ngày đứt tay. Đêm hôm trước sang thôn bên cạnh tìm bạn rượu, lúc về đã là hai, ba giờ sáng rồi, bản thân mơ mơ màng màng đi qua đường tắt, hôm ấy trời đổ mưa, con đường kia lại hẹp, bên dưới là con mương bê tông bỏ hoang, sâu tận hai mét, đang đêm ngã xuống đó, ngày hôm sau lúc người ta tìm được thì sau đầu bị rách một mảng to, người cũng đã cứng rồi."

Giang Nhược hỏi: "Các chú không báo án, khám nghiệm tử thi sao?"

Cô cảm giác đấy vốn không phải là việc ngoài ý muốn, vì nó quá trùng hợp, nhưng mà không dám nói nội tình với người nhà Chương Chí.

Vợ Chương Chí vừa nghe câu này của cô, lập tức ngẩng đầu lên, trợn đôi mắt vô thần hơi lồi, "Vì sao phải báo án, khám nghiệm tử thi? Tự mình say rượu ngã vào mương nước còn không đủ nực cười à?"

Giang Nhược nói: "Chỉ là cháu thấy, lỡ như chuyện này do người khác làm thì sao?"

Vợ Chương Chí càng thêm kích động, "Người làm? Cái gì mà người làm? Lão Chương nhà tôi bình thường chẳng đắc tội với ai, ai muốn làm hại ông ấy chứ?"

Ánh mắt Lục Hoài Thâm lướt qua bà ta, "Chúng tôi chỉ nói là lỡ như, bà kích động thế làm gì."

"Tôi. . .Tôi mất chồng, căn bản chẳng quen mấy người, vừa đến đã hỏi chồng tôi có phải bị người ta hại chết không, tôi không kích động thì ai kích động?"

Anh cả Chương thấy thái độ của em dâu ác liệt quá, chỉ trách cô ta chẳng còn chồng, cảm xúc bất ổn, dứt khoát nói với cô ta: "Thím đi nghỉ một tí đi, để tôi với cháu gái tiếp khách."

"Em không muốn đi."

"Thím đã hai ngày hai đêm không ngủ, người sắt cũng không chịu được."

Vợ Chương Chí bắt đầu khóc lóc than trời trách đất, vỗ đùi nói: "Em không đi, hu hu hu, ai biết hai người này là ai, định giở trò gì. . ."

Mọi người bó tay hết cách, Giang Nhược rất ngượng ngùng, đôi mặt lạnh lùng thờ ơ của Lục Hoài Thâm vẫn nhìn chằm chằm người đàn bà kia.

Còn chưa làm gì bà ta, mới hỏi vài câu đã bắt đầu một khóc hai náo ba thắt cổ, không phải trong lòng đang giấu giếm bí mật thì là gì?

Anh cả Chương không biết phải làm sao, con gái Chương Chí đốt xong tiền giấy đi tới, lạnh nhạt nhìn mẹ nó, "Khóc gì mà khóc, nói bố con mất mặt, mẹ ở trước mặt khách thế này thì không mất mặt à?"

Cô cháu gái này xem ra nhiều lắm cũng chỉ đến hai mươi tuổi, Giang Nhược ngạc nhiên vì thái độ của con bé với mẹ mình.

Hơn nữa vợ Chương Chí dường như đã quen với việc con gái mình nói năng như thế, chỉ khóc, anh cả Chương trách cháu gái: "Sao cháu lại nói mẹ cháu thế?"

Cô gái trẻ chau mày, đẩy vai mẹ mình, mất kiên nhẫn nói: "Đã bảo mẹ đừng khóc rồi, người ta còn đang nhìn đấy, mẹ để người ta thấy sẽ nghĩ thế nào?"

Vợ Chương Chí liền ngừng tiếng khóc, nước mắt mù sương, mí mắt sưng húp nhìn sang con giá mình, run rẩy che mặt nói: "Vậy. . .vậy mẹ đi vào ngủ trước, con đi cùng với mẹ."

Sau đó hai mẹ con dìu nhau vào phòng.

Trong sân có mấy người hàng xóm và họ hàng nhà Chương Chí đang tụ tập, không bao lâu lại có khách tới, anh cả Chương đứng lên nói: "Thật ngại quá, anh chị ngồi một lát, tôi đi đón khách."

Sau khi anh cả Chương rời đi, Lục Hoài Thâm nói: "Vợ và con gái Chương Chí đều có vấn đề."

Làm sao Giang Nhược không nhìn ra chứ, cô phiền muộn trong lòng, "Người phụ nữ lúc nãy nói lời cực đoan, không trả lời vấn đề chính diện, bây giờ còn trốn luôn, xem chừng không hỏi được gì nữa." Nói xong cô nhìn chằm chằm khe núi ở phương xa khẽ thì thầm một câu: "Cái chết của Chương Chí chắc chắn không phải là ngoài ý muốn . . ."

"Quả thực có khả năng là Giang Cận sai người làm." Luc Hoài thâm nói nhỏ.

Ánh mắt Giang Nhược nhìn anh chuyên chú, muốn nghe tiếp câu sau của anh.

Lục Hoài thâm Chú ý đến tầm mắt người bên cạnh, nhìn sang cô, nhướng đầu mày, trầm giọng nói: "Giang Vị Minh và Giang Cận đã phát hiện Cao Tùy đang giúp đỡ Giang Khải Ứng điều tra nguyên nhân cái chết của bố mẹ cô từ lâu rồi."

Chuyện là do Giang Vị Minh nói với ông cụ nhà anh, nhưng không nói thẳng việc này có liên quan tới bọn họ, ngược lại nói là Giang Khải Ứng muốn dùng vụ án lưu cữu đó để hắt nước bẩn lên người họ.

Định mượn nó đánh động ông cụ để giục cưới, muốn Giang Chu Mạn được nhanh chóng gả vào nhà họ Lục, người hai nhà cùng chung mối thù thì Giang Khải Ứng không đáng phải lo lắng đến nữa.

Hiên tại, xem ra 100% là Giang Vị Minh không thoát khỏi có liên can đến việc này.

Lục Hoài Thâm lại nói: "Sợ Cao Tùy thật sự lần ra được manh mối Chương Chí, nên dứt khoát hủy thi diệt tích, ở nơi hang cùng ngõ hẻm này, đến đồn công an cũng chẳng có, ý thức pháp luật của người dân lại không cao, tùy tiện làm thành hiện trường giả tử vong ngoài ý muốn, đi khai tử, làm xong tang sự thì hạ táng, thần không biết quỷ không hay. Nếu Chương Chí thật sự nhận lợi ích từ nhà họ Giang thì vợ anh ta chắc chắn sẽ chột dạ, nếu còn bị uy hiếp nữa lại càng không nói ra điều gì."

(hủy thi diệt tích: được hiểu là tiêu trừ chứng cứ phạm tội - thi là thi thể, tích là vết tích, dấu vết)

"Lẽ nào chuyến này đã định trước chỉ có thể công cốc quay về?" Giang Nhược nói, ánh mắt nhìn về phía anh cả của Chương Chí, lại hỏi Lục Hoài Thâm: "Bằng không thì hỏi anh của Chương Chí?"

"Ông ta có thể biết được cái gì? Rõ ràng đã bị em trai em dâu mình giấu nhẹm đi rồi." Lục Hoài Thâm nói xong thì anh cả Chương Chí đi tới, anh bèn hỏi người đàn ông trước mặt : "Chiếc xe Lexus trắng trong sân là của ai vậy?"

"Ồ, là của em trai tôi mới mua cuối năm ngoái, năm ngoái thu hoạch hoa màu không tồi, kiếm được chút tiền, nó lấy cả tiền tích cóp trước đó ra mua cái xe này. Con gái nó không phải đang học đại học trên tỉnh sao, nó định là mình lái trước, đợi khi con gái tốt nghiệp sẽ cho con."

Lục Hoài Thâm gật đầu, không nói gì nữa, quan sát căn nhà Chương Chí vài lần.

Giang Nhược ngẫm nghĩ, hỏi anh cả Chương: "Có một vấn đề mạo muội hỏi một chút, trước lúc em trai chú qua đời có từng liên lạc với người lạ nào không? Hoặc là có ai không quen biết từng đến tìm anh ấy không?"

Vẻ mặt anh cả Chương hơi kinh hoàng, liền đó cười vài tiếng để che lấp: "Cái này tôi có biết đâu? Không phải chuyện gì em tôi cũng kể với tôi, có điều là vì sao hai người lại hỏi vậy? Lẽ nào em tôi thật sự vì chọc vào người ghê gớm lắm mới xảy ra chuyện?"

Giang Nhược xua tay nói: "Không phải, chỉ là cháu cảm thấy, hiếm có người ngã một cái như vậy đã qua đời, cho nên mới muốn hỏi thử có phải là có nguyên nhân khác không?"

Anh cả Chương trầm mặc vài giây, nghĩ ngợi rồi nói: "Thật sự là ngã mà chết, tôi đi tới hiện trường đưa người về. Trong con mương đá đó toàn xây bằng đá tảng, sau đầu bị đập thẳng vào cạnh tảng đá," ông ta cuộn tròn tay ra dấu, "lỗ hổng to bằng thế này, máu chảy nhiều lắm."

Nói xong hốc mắt ươn ướt, không nói nữa.

Anh cả Chương giữ hai người ở lại ăn cơm, đồng thời còn bảo lúc nữa phải cúng tế, người sắp đến cả rồi, nhờ Lục Hoài Thâm dịch xe đến trước sân nhà hàng xóm.

Lục Hoài Thâm nói: "Không cần đâu, chúng tôi lát nữa sẽ đi ngay."

"Sao vội thế? Xa xôi tới đây, sao không ngồi thêm lúc nữa hẵng đi?"

Giang Nhược nói: "Chỉ đến bày tỏ tấm lòng thôi, không tiện quấy rầy thêm nữa."

Vừa lái xe ra đường, Giang Nhược đã hỏi Lục Hoài Thâm vì sao muốn hỏi đến chiếc xe kia?

Khuỷu tay Lục Hoài Thâm tì lên cửa xe, ngón tay chống cằm, tay kia giữ vô lăng, "Nhà Chương Chí là gia đình nông dân bình thường, chẳng có trình độ văn hóa, có thể làm được công việc cao cấp gì? Chiếc SUV kia thấp nhất cũng đáng gần 40 vạn, chỗ tiền này với nhà họ mà nói, hẳn là thu nhập của rất nhiều năm."

"Trước đây, Chương Chí làm tài xế xe hàng cho công ty vận tải, coi như là công việc tay chân, tiền lương quả thật không cao lắm."

"Còn nhà bọn họ nữa, sửa sang tân trang xây dựng thêm cũng sang trọng hơn hẳn so với các nhà khác."

Hà Nội, 20/10/2021

Chúc các xị em 20/10 vui vẻ, hoa quà ngập trời nha!!!

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play