Liên tiếp mấy ngày làm việc đều dậy sớm, tinh thần và thể lực Giang Nhược vốn đã sắp cạn kiệt đến nơi rồi, buổi tối lại bị giày vò cật lực vì chất cồn lại thêm cả tác dụng của thuốc, tay cô nắm chặt chiếc cốc đang run lên không ngừng, y hệt người mắc chứng Parkinson, ngọn đèn chói lọi trên đỉnh đầu chiếu rọi làm cô đâu mắt.
Cô đang nghĩ mấy chuyện nhưng lại nhiều lần phân tâm, dẫn đến chẳng có tí ti tiến triển nào.Nước ấm ngấm vào thành ruột, tuy vậy uống nhiều khiến cô buồn nôn, cô đặt cốc xuống, chống tay vào mép bàn đứng lên.
Chưa được vài bước đã cảm thấy trên đầu có một ánh mắt, cô sững người, ngẩng đâu nhìn lên cao, thấy Lục Hoài Thâm đang chống tay vào lan can tầng hai nhìn mình.
"Nhìn cái gì?" Giang Nhược lập tức trở nên cảnh giác, chau mày, hai tay khoanh trước ngực, bình thản che đi nửa vòng eo trắng ngần nửa kín nửa hở dưới lớp áo rách bươm.
Nói thật lòng, dáng vẻ Giang Nhược giờ đây chẳng thể coi là đẹp mắt, mái tóc vốn được tạo kiểu bằng máy uốn tóc, hiện tại đã lộn xộn rơi tán loạn trên vai, áo không đủ che kín người, lúc vào cửa chưa thay dép lê, bây giờ vẫn là giẫm đôi chân trần nõn nà trên nền nhà lạnh lẽo.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn cô sâu hun hút, không lên tiếng, trên mặt chẳng thể phân biệt rõ hỉ nộ, Giang Nhược khó mà phân tích được cảm xúc ban nãy khi anh mới đập cửa bỏ đi có còn hay không nữa, chỉ khẽ lẩm bẩm mắng anh một câu, nhấc chân đi lên tầng.
Lục Hoài Thâm thấy cô mím môi, sau đó miệng mấp máy một hồi thì hờ hững hỏi cô: "Mắng tôi cái gì đấy?"
Giang Nhược len lén chẳng để ý đến anh, chưa đi được mấy bậc cô đã thở hồng hộc, tim đập dồn dập giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không thể không đứng lại nghỉ một lúc.
Lục Hoài Thâm giữ nguyên động tác, cực kì hứng thú nhìn cô ba bước thì thở hổn hển ít, năm bước thì thở hổn hển nhiều.
Giang Nhược không xin anh, cũng không muốn nhờ anh giúp đỡ mình, nhưng không vừa mắt bộ dạng anh như đang xem kịch, bèn dừng lại chỗ chiếu nghỉ, mặt không chút cảm xúc trừng mắt với anh.
Sắc mặt Lục Hoài Thâm hơi lạnh lùng: "Cố chấp."
Nói xong liền định đi đến chỗ cô, điện thoại trong tay có cuộc gọi đến, anh liếc qua, nhận máy, nhưng bước chân không dừng, "Nói."
"Ngày kia là sinh nhật của vị kia, quà tặng năm nay anh chọn hay là tôi chọn ạ?"
Lục Hoài Thâm dừng bước, nhìn Giang Nhược đang cúi đầu tự đi lên, bóng dang quật cường ấy khá chướng mắt.
Anh thu hồi ánh nhìn, cầm điện thoại đi vào phòng sách, lúc đóng cửa nói với đầu bên kia: "Ngày mai cậu đến lấy chỗi hạt đấu giá được trong hội đấu giá lần trước, gói tử tế rồi gửi đi."
Bùi Thiệu nói: "Ngộ nhỡ chị ấy vẫn không lấy thì sao?"
Lục Hoài Thâm đi đến bên cửa sổ, một tay chống hông nhìn ra bên ngoài, nhíu mày một chốc, lúc mở miệng giọng nói vẫn bình thản trầm lạnh y như cũ, "Đồ tặng đến tay cô ta rồi, xử lí thế nào thì tùy."
"Vâng."
Lục Hoài Thâm ngẫm nghĩ, hỏi: "Gần đây cô ta ở đâu?"
Bùi Thiệu: "Vẫn đang ở Hoành Điếm, đóng cửa quay phim mấy tháng nay, ước chừng cũng sắp kết thúc, anh gọi điện cho chị ấy không phải là biết ngay à?"
Bùi Thiệu nói rồi mới cảm thấy mình lắm lời, gọi người ta cũng chưa chắc đã nghe, lời này nói ra thật muốn xuyên vào tim.
Nhưng Lục Hoài Thâm chẳng nói gì, vừa định tắt máy lại nghĩ đến một việc, "Mua ít chão loãng đến đây."
Bùi Thiệu trầm mặc vài giây, "Sếp, anh có biết bây giờ có một thứ gọi là đặt đồ ăn ngoài không?"
Lục Hoài Thâm không vui nói: "Đồ ăn ngoài sạch sẽ lắm à? Đi Phúc Thái Lâu bảo cái người đầu bếp tên gì đó làm đi."
Bùi Thiệu sắp suy sụp mất nhưng vô cùng có phẩm hạnh nghề nghiệp mà duy trì lí trí để cho anh biết: "Nhà hàng Phúc Thái Lâu có vị đầu bếp 'tên gì đó' ở đường Trường An, Thành Đông, hoàn toàn ngược hướng với nhà anh, còn cách đến 10 vạn. . . Lục tổng? Alo, Lục tổng, tôi muốn từ chức, anh nghe thấy không?"
Giang Nhược tắm rửa trước rồi lên giường nằm, mang theo mệt mỏi rã rời ngủ thiếp đi.. . . . . .
Đêm khuya đường thông hè thoáng nhưng hai nơi cách nhau khá xa, khi Bùi Thiệu đưa cháo đến thì đã hơn 11 giờ.
Giang Nhược đã đi ngủ từ lâu rồi, Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu để cháo ở đó.
Bùi Thiệu lấy chuỗi hạt rồi rời đi.
Nửa đêm khi Lục Hoài Thâm vừa ngủ thì nhận được điện thoại của người phụ nữ phòng bên cạnh gọi đến, thời điểm bị đánh thức, cơn buồn ngủ cũng bay biến.
Anh vuốt tóc, đặt loa bên tai, trong giọng nói còn mang theo âm mũi, "Nửa đêm nửa hôm làm sao thế?"
Giang Nhược mất vài giây không nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng cô hít thở dồn dập nặng nề, tiếp đó mới giống như nín nhịn cơn đau, sinh mệnh hấp hối để nói: "Lục Hoài Thâm, bụng tôi đau lắm, có thể làm phiền anh không. . ."
Lục Hoài Thâm nghe đến đây, vén chăn bật dậy đi sang phòng cho khách.
Giang Nhược tắc nghẹn trong cổ họng một lúc mới bổ sung hoàn chỉnh câu nói: "đưa tôi đến bệnh viện một chuyến. . ."
Lục Hoài Thâm giơ tay mở cửa phòng cho khách, kết quả bị cô khóa trái từ bên trong mất rồi, anh chửi tục một câu, chẳng gọi cô dậy mở cửa mà xoay người xuống tầng lấy chìa khóa dự phòng để mở.
Bấm bật đèn, ánh điện sáng choang.
Giang Nhược cuộn tròn thành ổ trên giường, đôi mắt miễn cưỡng lắm mới mở được thành một khe nhỏ nhìn anh, sắc mặt tái nhợt của người đang có bệnh, trên trán còn đang vã mồ hôi lạnh, sờ vào ướt lạnh cả tay.
Lục Hoài Thâm vẫn mặc đồ ngủ nên quay về phòng thay quần áo rồi trở lại phòng cho khách lấy chiếc chăn Giang Nhược vứt trên sofa nhỏ quấn quanh người cô bế lên.
Bây giờ tìm bác sĩ gia đình quá mất thời gian, Lục Hoài Thâm đưa cô đến thẳng bệnh viện tư mà bác sĩ đó đang làm để đăng kí cấp cứu.
Bùi Thiệu đã nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa qua điện thoại, đến nơi thì lập tức làm một loạt các xét nghiệm cho cô, đúng bệnh bốc thuốc.
Lục Hoài Thâm nói: "Trước đó trong rượu cô ấy uống bị người ta bỏ thứ gì đấy, trong khoảng thời gian ngắn bị mất ý thức và năng lực hành động, có phải là nguyên nhân này gây nên không?"
Bác sĩ nghe nói bị bỏ thuốc, bỗng dừng động tác, nhìn Lục Hoài Thâm bằng vẻ mặt phức tạp.
Lục Hoài Thâm nhíu mày trừng mắt lại, "Nhìn tôi làm gì? Không phải tôi."
Cô bác sĩ trẻ cười ngượng ngùng: "Tôi không có ý đó."
Mặt Lục Hoài Thâm xám xịt, không phải ý đó thì ý gì?
Kết quả xét nghiệm có rồi, hiệu quả của thuốc đã giảm nhưng bản thân thuốc ấy có tính kích thích, cộng thêm cô bụng rỗng uống rượu, cơ thể lại bị bệnh co thắt dạ dày, không xảy ra chuyện mới lạ.
Giang Nhược nằm ngửa người cũng cảm giác bụng đang quặn thắt, buồn nôn nhưng từ lâu đã chẳng còn gì nôn được nữa, nằm một cách hư thoát vô lực để truyền nước giảm đau giảm buồn nôn, đợi thuốc phát huy tác dụng.
Lục Hoài Thâm nửa đêm bị người ta gọi dậy từ trong ổ chăn, tóc ngắn hơi tán loạn khiến thần thái trông có vẻ khá xốc nổi nhưng ánh mắt vẫn cứ trầm tĩnh sắc bén, y như đêm mùa hè, trong bầu không khí tĩnh mịch vẫn lững lờ hơi thở nóng nảy.
Vốn Giang Nhược không cần nằm viện, tạm thời bệnh viện bố trí phòng cấp cứu đơn đợi cô truyền nước xong, Lục Hoài Thâm ngồi trên sofa, chống cằm vắt chéo chân đọc tạp chí.
Giang Nhược nhắm mắt, cơn đau ở bụng trên dần dần thuyên giảm, trong không khí luôn truyền tới tiếng lật giấy, âm thanh đó hệt như khúc hát ru văng vẳng xa xôi, chẳng bao lâu cô liền ngủ mất.
Lúc bị gọi tỉnh, hộ lí đang rút đầu kim truyền khỏi mu bàn tay cô.
Giang Nhược từ trên giường ngồi dậy, Lục Hoài Thâm lấy tấm chăn bên cạnh khoác lên vai cô, khom lưng hạ gối lại định bế cô, Giang Nhược khẽ sững sờ, nhấc tay giữ cánh tay anh, nói nhẹ nhàng: "Tôi có thể tự đi."
Lúc ra khỏi nhà vội quá, dép cũng chẳng kịp đi, bệnh viện cho cô một đôi dép lê dùng một lần, Giang Nhược kéo lê đôi dép nhẹ tênh, coi cái chăn như khăn choàng trên vai, nhắm mắt theo đuôi phía sau Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm đi đằng trước, mặc quần thể thao màu xám với áo cộc tay màu trắng, thoải mái tùy ý, so với cách ăn mặc tây trang giày da thường ngày bớt đi mấy phần nghiêm túc và cao cao tại thượng, nhiều thêm vài phần khói lửa nhân gian, lộ ra dáng vẻ bình dị dễ gần hơn nhiều.
Giang Nhược đã lâu chưa cơm nước gì, sau khi cơn khó chịu trong người qua đi, cảm giác đói bụng càng trở nên rõ rệt. Lúc đợi thang máy, bụng cô không chịu được khống chế kêu mấy tiếng, đặc biệt vang vọng.
Lục Hoài Thâm nhìn sang cô, Giang Nhược cảm thấy xấu hổ, giơ tay che bụng.
"Trong nhà có cháo, lúc nữa về ăn một tí đi." Nói rồi anh xem đồng hồ đeo tay, đã 2 3 giờ sáng rồi.
Lên xe, Giang Nhược ngồi thu lu trên ghế, ôm chăn nhìn ra ngoài xe, có thể do vừa ngủ một lát nên bây giờ hết sức tỉnh táo.
Trong xe không có tiếng nhạc cũng chẳng có ai nói chuyện, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm tựa như chưa từng có lúc nào ở cạnh nhau mà hòa bình lại yên tĩnh thế này, như thể trước đó coi chưa từng dành những lời nói tệ hại dành cho anh, anh cũng chưa từng suýt chút nữa thì cởi sạch quần áo cô trên giường.
Mà cái câu 'Giang Nhược, cô thích tôi' cũng y như chưa từng có ai nói.
Khi chẳng liên quan đến vấn đề lập trường và chạm tới ranh giới mâu thuẫn, họ liền cởi bỏ vẻ cay nghiệt và giả dối mỗi khi đối chọi nhau gay gắt.
Giang Nhược vốn định nói lời cảm ơn nhưng nghĩ tới lần trước từng nói cảm ơn anh lại chuốc lấy cơn giận vô cớ, cô vừa nghĩ đến cảnh đó đã thấy mệt, dứt khoát chẳng mở miệng cho xong.
Khi Lục Hoài Thâm nhìn gương chiếu hậu bên phải, ánh mắt vô tình lướt qua sườn mặt cô, kính xe hé mở, gió thổi mái tóc cô bay nhảy loạn xị, cô cũng chẳng để ý, không động đậy chút nào cứ rúc mình vào trong chăn, như có vẻ cực kì mải mê cảnh sắc ngoài khung cửa xe, cô thoải mái nhắm mắt, dưới ánh sáng lờ mờ, đường nét khuôn mặt cô mềm mại xinh xắn.
Về đến nhà, Giang Nhược cũng thấy cháo trên bàn ăn, còn có nhiều món thanh đạm khác từ mì nữa.
"Anh mua à?"
"Bùi Thiệu mua."
"Ừ."
Lại chẳng nói thêm gì cả.
Con người Lục Hoài Thâm sẽ chẳng vào bếp đâu, khả năng vận động của Giang Nhược gần như đã hồi phục, đành phải tay làm hàm nhai mà tự đi hâm nóng cháo, còn có một ít bánh ngọt mùi vị có vẻ không tồi.
Một mình ngồi ăn ở đó.
Sau khi Lục Hoài Thâm nằm xuống lần nữa lại không ngủ được, không lâu sau, tầng dưới vang lên tiếng lạch cạch thu dọn bát đĩa, một bóng người chầm chậm di chuyển qua khe cửa.
Anh lật người từ trên giường đứng dậy, lấy thuốc lá và bật lửa ngồi ngoài ban công hút thuốc.
Giang Nhược vừa tắt đèn nằm xuống, từ sau tấm rèm ngoài sân phơi bỗng có mấy tia sáng xuyên vào, ánh sáng ngoài ban công phòng bên, mãi cho đến khi Giang Nhược ngủ rồi mà ánh sáng ấy vẫn chưa tắt.
Ngày hôm sau là thứ bảy, có lẽ hai người phải chịu đựng thâu đêm nên ngủ tới tận khi mặt trời lên cao ba quãng sào cũng chưa thấy tỉnh.
Khoảng mười giờ, Giang Nhược mơ mơ màng màng nghe tiếng thím Ngô gõ cửa phòng cách vách, đang gọi Lục tiên sinh, lại bảo có Lục lão tiên sinh đến.
Giang Nhược ngây ngẩn giây lát, bỗng cơn buồn ngủ bị đánh bay, vô cớ sinh ra cảm giác hoảng loạn khi bị bắt gian dâm.
Sau cái lần xé toạc da mặt công khai đoạn tuyệt trong bữa tiệc gia đình đó, Giang Nhược không biết bây giờ nên dậy chào hỏi hay tiếp tục giả vờ không tồn tại, ngẫm nghĩ một chút cảm thấy giả vờ không tồn tại tốt hơn, cô cần gì phải tìm đau khổ cho mình.
Nghĩ thế liền yên tâm thoải mái nằm vào ổ chăn.
Lục Hoài Thâm mở cửa đi xuống tầng, không lâu sau đã vọng lên tiếng trò chuyện, Giang Nhược bước đến chỗ cánh cửa, kéo mở một khe nhỏ nghe trộm, vừa vặn nghe thấy ba chữ Giang Khải Ứng.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Hà Nội, 10/9/2021
Liệu đây sẽ là minh tinh nào nhỉ?
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ