Diện tích hội quán cực lớn, một quần thể kiến trúc phục cổ phong cách Trung Quốc, lượn quanh núi mà lên, gạch xanh ngói xám, ở đây sử dụng chế độ hội viên, đối với thân phận hội viên cũng có yêu cầu sát hạch cực cao, người bình thường đến cả ngưỡng cửa cũng không với tới.
Nơi này có một cái tên mới lạ, gọi là hội quán Thanh Lan.
( Mới lạ là ở cách viết chữ Lan trong tiếng Trung)
Luôn có một số chỗ như thế, được xây dựng bởi những người ở trên đỉnh kim tự tháp, chuyên phục vụ cho nhân vật no tiếng và tầng lớp quý tộc, nói cách khác, chỉ có cùng là người chịu chơi, sở thích mới có thể tương đồng.
(Chịu chơi: từ dùng trong truyện là người chơi nhân dân tệ, ở trong game từ này dùng để chỉ những người chi nhiều tiền để có được trải nghiệm trò chơi hoặc giao diện tốt hơn, kiểu như chi tiền để mở gói VIP đấy. Nên mình dùng từ chịu chơi để thay thế.)
Chênh lệch đẳng cấp nói ra thì chẳng là bao nhưng cảm nhận rồi mới hiểu, hai chữ chênh lệch này thay thế cho sông, thay thế cho biển, bờ bên này không thể nhìn thấy bờ bên kia.
Cũng giống như thuở ban đầu, vừa đến nhà họ Giang, Giang Nhược tận mắt chứng kiến ngôi nhà họ Giang núp dưới tán cây xanh rì như công viên đã có cảm giác không thể tưởng tượng được. Trước khi lấy danh nghĩa là cháu gái Giang Khải Ứng lần đầu tiên xuất hiện tại yến tiệc, quản gia đeo cho cô một sợi dây chuyền, Giang Chu Mạn tiện miệng nói giá cả, thứ hiện ngay trong đầu Giang Nhược chính là giá nhà tại thành phố cô ở ngày xưa, trước ngực cô là mặt dây chuyền đủ để mưa lại căn biệt thự nhỏ mà khi ấy nhà họ Trình còn chưa kịp dọn vào ở.
Mà trong phòng lưu giữ nhà họ Giang có rất nhiều châu báu như thế bị bỏ không.
Đấy chính là đẳng cấp, đây chính là chênh lệch.
Có điều là cho đến hôm nay, đối với bữa tiệc tiêu tốn hàng trăm vạn tối nay, Giang Nhược đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện lạ nữa, dù sao thì trên bàn làm ăn có thể bàn được chuyện làm ăn mà chỉ mất có hơn trăm vạn.
Trong hội quán đường đi quanh co, Giang Nhược ngồi trong xe nhìn ra phương xa, hoàng hôn tô nên những tầng mây viền vàng treo lên phía chân trời, vào trước lúc ánh tà dương biến mất cực kì rực rỡ, gạch xanh ngói xám trong hội quán được mạ lên tầng tầng lớp lớp quầng sáng màu vàng, đẹp đẽ như thể đã qua filter ánh sáng dịu, thật khó để khiến người ta liên tưởng cảnh tượng này với cùng một chốn vung tiền tiếng tăm lẫy lừng.
Hành trình xe đi rất lâu và dừng trong bãi đỗ xe có vạch kẻ lộ thiên trước tòa nhà ba tầng.
Giang Nhược xuống xe, nhìn tòa nhà trước mặt, các tầng không cao nhưng chiếm diện tích khá rộng, thiết kế giống như tứ hợp viện, ở giữa là khoảng sân rộng rãi, lại giống kiểu lâm viên Giang Nam, có cầu nhỏ nước chảy róc rách, cũng có hành lang uốn khúc rợp bóng cây xanh mướt.
(lâm viên: khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi)
Sắc trời chuyển tối, hành lang mái hiên đều được thắp đèn lồng, dưới bầu trời nhá nhem, màu sắc cả tòa kiến trúc được điểm tô màu sắc ấm áp mà tươi đẹp, ngay cái nhìn đầu tiên dễ khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ: Thanh sắc chó ngựa.
(Thanh sắc chó ngựa: bao gồm ca hát, nữ sắc, nuôi chó, cưỡi ngựa. Cụm từ này dùng để phiếm chỉ lối sống, thú chơi phóng túng bừa bãi, hoang dâm vô sỉ của giai cấp thống trị cũ.)
Phó tổng tên là Thẩm Trình Cẩm, nghe người ta nói tính tình anh ta điềm đạm lắm, thủ đoạn cao siêu, là nhân vật thực sự dựa vào bản thân từng bước một leo lên từ cấp thấp nhất.
Giang Nhược có thể cảm nhận được vị này quả thực là người thâm tàng bất lộ, nhưng cụ thể cách đối nhân xử thế ra sao, vì ít khi có dịp góp mặt cùng với anh ta quá nên có khó mà khái quát trong một câu.
Bốn người đồng hành, ngoại trừ cô thì ba người còn lại đều là nam, vào phòng bao ngồi xuống chưa lâu, cô đã nhận ra nữ trợ lí của những ông chủ khác, từng người một đều là mạnh vì gạo bạo vì tiền lại hào khí ngút trời, từng tiết mục một được tung ra, từng li rượu một được trút xuống cổ họng, bất cứ lúc nào cũng hâm nóng hừng hực bầu không khí tưởng chừng cứng nhắc kia.
Mà Giang Nhược thì đứng ngồi không yên, tửu lượng của cô nhiều nhất là hai chén, đã đủ hạ độc đến đầu quay mòng mòng, thật không dám đối kháng với người ta, lần đầu tiên gặp cục diện này, cẩn thận từng lí từng tí thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Cô nghĩ, G cũng đã nói rồi, cô cứ đến góp đủ mặt, không xảy ra sai sót là được.
Rượu quá tam tuần, sau khi Thẩm Trình Cẩm nhận một cuộc điện thoại, nói cáo lỗi: "Có một vị người quen cũng đang ở đây, tôi đi chào hỏi trước đã, thứ lỗi không tiếp chuyện được."
Sau đó dặn dò các trợ lí thay anh ta chiêu đãi, Giang Nhược cũng nằm trong hàng ngũ các trợ lí ấy.
Kì thực Thẩm Trình Cẩm vốn chưa uống nhiều, trừ rượu của mấy vị lão tổng có thân phận đưa đến, anh ta còn uống để bày tỏ tấm lòng, những li khác chỉ để náo nhiệt thôi, cơ bản đều được hai vị trợ lí nam chắn giúp.
Trần Nhĩ, trợ lí của Chung Thận, lớn hơn Giang Nhược hai tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vừa vào công ty chưa lâu, bản lĩnh trên bàn rượu còn chưa được tôi luyện thành.
Lúc Thẩm Trình Cẩm đi khỏi, Trần Nhĩ đã uống tới mức mặt đỏ tía tai, nói chuyện cũng líu lưỡi, anh ấy khẽ cầu cứu Giang Nhược: "Trợ lí Giang giúp anh với, anh thật sự không xong rồi, còn uống nữa khéo phải vào viện mất."
Diện mạo Trần Nhĩ gọn gàng tuấn tú, trông có vẻ vẫn còn tác phong sinh viên, Giang Nhược thấy dáng vẻ anh liều mạng chắn rượu, mà mình luôn rúc vào trong góc, một giọt cũng chưa uống, cô càng thêm băn khoăn.
Trần Nhĩ: "Lương tổng đó, mới nãy cứ nhìn em suốt, em đi kính một li, chí ít cũng bày tỏ chút đi. Không thì quay về khó lòng ăn nói với Gisele."
Trong phòng khói thuốc lượn lờ, đủ loại nam nữ, có người uống được nửa chừng đã mang luôn hợp đồng ra, kí xong hai vụ làm ăn.
"G bảo . . . em đừng gây ra sơ xuất gì là được." Giang Nhược nói nhỏ giọng.
Cô không muốn đi kính rượu, cô sợ việc rượu chè vừa nhúng tay vào là không dứt ra được. Mà hơn nữa, cô đã sớm chú ý đến, mình quá trầm lặng, ngược lại càng gây chú ý hơn, Lương tổng đó đã nhìn cô mấy lần rồi, chính bởi thế trong lòng càng thêm e ngại.
Trần Nhĩ ôm bụng: "Nhưng anh thật sự không uống nổi nữa, Lương tổng kia là nhân vật quan trọng."
Cô cũng từng đi gặp khách hàng cùng G nhưng địa điểm được chọn yên tĩnh tao nhã, không nhiều người như tối nay, hơn nữa mỗi vị lại đều không biết gốc gác thế nào.
Giang Nhược do dự, Trần Nhĩ vội nói: "Dự án này là sau khi thảo luận Chung Thận và Gisele đã giao toàn quyền cho Thẩm tổng, nếu không bàn xong chuyện, chúng ta cũng có trách nhiệm."
Giang Nhược suy nghĩ, Thẩm Trình Cẩm chỉ tạm thời rời chỗ thôi, nếu anh ta thật sự xem trọng vị Lương tổng kia thì đâu thể bỏ rơi mấy người không có tiếng nói như bọn họ ở đây tiếp đãi người ta để đi gặp cái người gọi là người quen đó.
Nhưng nhìn Trần Nhĩ quả tình đáng thương quá, Giang Nhược cắn răng, quyết định căng da đầu mà lên: "Vậy em, kính một ly vậy."
Trần Nhĩ chắp hai tay, cảm động rơi nước mắt nói: "Ôi chao tổ tông ơi, thật sự tôi cảm ơn ngài lắm."
Trong văn phòng tổng quản lí có một đồng nghiệp từng trải nói trang phục công sở của cô rất bảo thủ, đi xã giao tuy không nên trang điểm lộng lẫy nhưng cũng không thể quá cứng nhắc. Giang Nhược lắng nghe ý kiến, chân váy vẫn là chiếc mặc khi đi làm, chỉ thay áo thành kiểu thiết kế ren trễ vai tay lỡ nhẹ nhàng.
Trợ lí của Thẩm Trình Cẩm đưa Giang Nhược đi kính rượu Lương tổng, nói những lời hết sức tốt đẹp, Lương tổng vui vẻ ngất trời uống một chén với Giang Nhược.
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của cô, vừa uống một cái bèn khó rút lui.
A nói: Không thể chỉ kính Lương tổng mà không kính người khác.
B nói: Mọi người về sau trong công việc nói không chừng chẳng gặp lúc này sẽ gặp lúc kia, làm bạn bè nhé.
Rượu vang rượu ngoại uống tới vài li xong, thư kí của Thẩm Trình Cẩm nói đỡ cho cô: "Em gái này là người mới, không biết uống lắm, đến đây xem như cũng đủ thành ý rồi ạ."
Rượu đó rất mạnh, vị cay ngấm vào cổ họng, xộc thẳng lên trán, lúc này Giang Nhược đã hoa mắt, ngồi yên một lát, cả người từ từ bắt đầu lâng lâng như muốn lên tiên, mí mắt nặng trĩu.
. . . . . .
Phòng bao của Thẩm Trình Cẩm ở tầng hai, anh ta từ bên này đi ra, băng qua cây cầu vòm nối liền hành lang phía đông và phía tây trên sân để qua chỗ đối diện, vừa đẩy cửa đã nghe thấy tiếng mạt chược cùng tiếng nói cười của đàn ông.
Hạ Tông Minh đang quay mặt về hướng cửa, ngậm điếu thuốc vừa xào bài vừa nói: "Xem xem ai đây, Thẩm tổng, làm sao mà trùng hợp thế?"
Tiếng mạt chược tạm thời ngơi nghỉ, Thẩm Trình Cẩm nói: "Chung tổng nói với tôi Lục tổng ở đây, bảo tôi thuận đường đến chào hỏi."
Lục Hoài Thâm ngồi bên tay phải gật đầu một cái với người ta, hàn huyên dăm ba câu, mời Thẩm Trình Cẩm ngồi xuống.
Hạ Tông Minh tiếp lời hỏi: "Tối nay đến gặp ai?"
"Lương Tự Sinh."
"Ồ, vị đó à, anh ta cũng muốn chen chân vào ngành khách sạn sao?"
"Vâng, hiếm khi đến thành phố Đông Lâm một chuyến, tất nhiên phải chiêu đãi một chầu."
Một người khác hàm ý thâm sâu nói xa nói gần: "Nghe nói người đó hơi khó xơi đấy, còn có chút sở thích đặc biệt, ở địa bàn của anh ta đã vài lần chơi đùa đến chết người, cuối cùng tốn rất nhiều công sức mới đè xuống được, về sau ấy à, vẫn đắm chìm trụy lạc không biết mệt mỏi. . ."
Thẩm Trình Cẩm chỉ cười cười, "Cái này lại không biết rõ lắm."
"Không rõ? Các anh hẳn phải biết người biết ta chứ, chọn thú vui nào hợp tâm ý người ta đi, tìm một cô em biết chơi đùa đến không phải là xong rồi à."
Thẩm Trình Cẩm nghĩ đến gì đó, vuốt cằm mỉm cười nói: " Phụ nữ biết chơi đùa không có, ngược lại có có một trợ lí nữ, chẳng qua do G nhét tới, vốn là người mới, thận trọng nhút nhát lắm, có lẽ là lần đầu tiên đến tiệc xã giao kiểu này, chưa nghĩ thông suốt."
Vốn dĩ Lục Hoài Thâm đang trong tư thế nhàn tản, dựa vào ghế một tay chống cằm nhìn chăm chú bài trước mặt, dáng vẻ thờ ơ nhưng vẫn mang theo sự chuyên chú, trên người tản ra hơi thở ôn hòa, không bộc lộ vẻ sắc sảo như thường ngày. Nhưng Thẩm Trình Cẩm mới nói một nửa, bỗng nhiên anh liền ngước mắt, tựa như sức mạnh đột ngột bùng nổ, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén âm trầm, tay cũng bỏ xuống.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Tông Minh nhạt đi, liếc Lục Hoài Thâm một cái, yên lặng chốc lát, vứt một quân bài ra, "Trợ lí kia tên gì?"
Thẩm Trình Cẩm: "Họ Giang, không chú ý đến tên."
. . . . . .
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Càng ngày Giang Nhược càng cảm thấy không thoải mái, cô vẫn chưa động đũa tí nào, bụng rỗng uống chỗ rượu đó, vô cùng khó chịu.
Cô ngồi im lặng trong góc, mím môi, nhìn chằm chằm li rượu mạnh đến ngây người, nghiêng đầu tìm ánh sáng long lanh mà ánh đèn phản chiếu trên tấm kính.
Mắt khép hờ, lông mi hơi rủ xuống, giống như cánh quạt nhỏ tỏa ra cái bóng mờ mờ trên mí mắt dưới, nét ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ càng tôn lên vẻ trắng trẻo sạch sẽ. Có người gọi tên cô, cô ngước mắt, trong đôi đồng từ lấp lánh nước, càng cho người ta cảm giác ngây thơ vô tội.
Giang Nhược cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không phân biệt rõ nơi phát ra âm thanh.
Trần Nhĩ chỉ hướng cho cô, bàn tay nhỏ nhắn của người phụ nữ kia cầm miệng ly, đang rót rượu vào, trái lại cô nhớ được người ấy là trợ lí của Lương tổng.
Vào lúc này cánh cửa cũng mở ra, Thẩm Trình Cẩm đã quay lại còn đưa theo hai người, là Hạ Tông Minh và Lục Trọng.
Giang Nhược khó nhọc giơ tay đón lấy li rượu, cô thư kí diêm dúa cười thân thiết với cô: "Ly này tôi thay Lương tổng mời cô."
Cảm giác chếnh choáng dường như càng lúc càng mạnh, Giang Nhược nhìn chất lỏng vàng nhạt, ngửi mùi rượu thôi cũng buồn nôn.
Hạ Tông Minh và Lục Trọng vừa nói vài câu với Lương Tông, bỗng Hạ Tông Minh nhìn sang Giang Nhược, nói với Lương tổng: "Cô bé này có vẻ say không nhẹ đâu, ánh mắt chẳng còn tỉnh táo," sau đó anh ta nhìn Giang Nhược, cười nói: "Mau đi nôn đi rồi lại uống tiếp nào."
Lúc ấy Giang Nhược vô cùng cảm kích Hạ Tông Minh, không kịp nói cảm ơn đã nhấc chân chạy ra ngoài, bởi vì cô thật sự buồn nôn quá.
Giang Nhược lảo đà lảo đảo vào phòng vệ sinh, nhưng một chốc một lát không nôn ra được, cô cúi đầu chống lên bồn cầu, luốn cảm thấy bồn cầu hôm nay trông không giống trước kia lắm, hơi cao.
Đột nhiên một cơn buồn nôn trào lên tận cuống họng, bữa tối cô chưa ăn một thứ gì, nôn ra toàn là rượu, thế nên càng thêm khó chịu, như kiểu nôn cả ruột gan phèo phổi ra.
Giang Nhược nôn đến nỗi chảy cả nước mắt mà vẫn không ngừng nôn khan, phía sau bất chợt có một bàn tay to ấm áp vuốt nhè nhẹ lưng cô.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Hà Nội, 22/8/2021
Đọc chương này chợt nghĩ đến một vài người bạn làm kinh doanh mình quen, thật sự rất vất vả. Đi xã giao tối ngày, nhiều khi uống rượu như nước lã mà chưa chắc hợp đồng đã kí được.Thế nhưng nhiều khi vẫn tươi cười chia sẻ uống mãi rồi sẽ quen thôi, xót xa làm sao!
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ