Thế mưa như chẻ tre, tiếng người huyên náo, dưới màn mưa đèn cảnh báo hắt từ xa lại gần, cảnh sát giao thông mặc áo mưa vuốt tóc xuống xe, ngẫm nghĩ ở thành phố Đông Lâm, khoảng hai tháng này trong năm, cứ vào những đêm mưa đều hỗn loạn chẳng thành cái dạng gì.
Vừa bước vào đám đông tại hiện trường xảy ra vụ việc, đã thấy một người đàn ông đang mở cửa sau xe.
Một cảnh sát mặt lạnh tanh chỉ phía trước nói: "Này, đừng phá hỏng hiện trường tai nạn."
Người kia căn bản không để ý đến anh ta, cảnh sát giao thông càng lớn tiếng: "Nói anh đấy!"
Chú Lưu vội vàng giải thích, "Bên trong còn có một người."
Cảnh sát hỏi: "Bị thương không?"
"Bị thương bị thương, người hôn mê rồi, chúng tôi đã gọi 120 bây giờ còn chưa đến."
Xe tuy rằng hư hại nghiêm trọng nhưng túi khí an toàn bật ra kịp thời, ngược lại trên người chú Lưu chẳng bị thương ở đâu, chỉ có trên trán bị mấy mảnh kính vỡ cứa vài chỗ, máu đều bị nước mưa rửa trôi sạch sẽ.
Cảnh sát giao thông tiến lại gần xe gặp sự cố kia, đầu xe đâm vào cột đèn: "Người bị thương nghiêm trọng không, giao lộ phía trước cũng xảy ra tai nạn xe mức độ không giống nhau, tắc đường nghiêm trọng hơn, sợ là xe cấp cứu tạm thời không tới được, ở đây cách bệnh viện lại xa, nếu người bị thương không nặng có thể tự lái xe đưa đến bệnh viện."
Lục Hoài Thâm kéo cánh cửa xe, nhìn thấy Giang Nhược nằm sấp trong xe, tóc đen che hết nửa khuôn mặt, anh gọi một tiếng "Giang Nhược", nhưng âm thanh nhanh chóng bị chìm nghỉm trong đủ loại tạp âm.
Đại khái là đuôi xe đổ nghiêng sang phải 20 – 30 độ, lúc nãy người qua đường định kéo Giang Nhược ra, cửa xe mở rộng, nước mưa ngập úng tràn vào trong, toàn bộ đầu tóc và quần áo đều ướt sung, một bên giày cao gót chẳng rõ tung tích, bên còn lại mắc ở bàn chân, dưới ánh đèn xe và đèn đường mờ mờ, Lục Hoài Thâm nhìn thấy sau lưng cô có vết máu, trong lòng khẩn trương, không biết tình trạng thương tích thế nào, nên không dám chạm vào cô.
"Giang Nhược." Giọng Lục Hoài Thâm trầm thấp khàn khàn, ý đồ muốn thức tỉnh ý thức của cô.
Vừa dứt lời, Lục Hoài Thâm thấy cô nhíu nhíu ấn đường, vội vã thò tay vén tóc cô, vỗ nhẹ lên mặt, "Giang Nhược, tỉnh lại đi, nghe thấy anh nói không?"
Mí mắt Giang Nhược rung rung nhưng chậm chạp chẳng mở ra.
Lục Hoài Thâm tăng thêm lực, ngón tay cảm nhận cái lạnh cóng, khuôn mặt cô cũng nhợt nhạt, kiểu như nhiệt độ cơ thể và máu đồng thời đang dần dần từ trong cơ thể cô chảy mất.
Cảm giác xa xôi lại như đã từng quen thuộc này khiến trái tim Lục Hoài Thâm chợt sợ hãi, anh vươn tay muốn ấn huyệt nhân trung của cô. Trên tay còn chưa dùng lực, Giang Nhược đã run rẩy mở mắt.
Lục Hoài Thâm lay mặt cô, sắc mặt tái nhợt, "Giang Nhược? Giang Nhược nhìn anh."
Trong mê man, ý thức Giang Nhược bị đau mà tỉnh lại, mở mắt thấy tầm nhìn mắt phải vẫn giống như bị cái gì đó dán chặt, trong tai vang tiếng vo ve, giọng nói quen thuộc chẳng khác nào âm thanh từ thiên đường, mơ hồ xa vời vợi.
Sau khi Giang Nhược hơi tỉnh táo hơn, mấp máy môi, nhíu chặt ấn đường, chỉ nói một câu, "Đau quá. . ."
"Đau chỗ nào?"
Lục Hoài Thâm vừa nói xong, Giang Nhược tự mình dùng tay trái chống vào lưng ghế trước ngẩng đầu lên, vẻ mặt Lục Hoài Thâm như chết lặng.
Bên mặt phải của cô ấy toàn là máu.
Mí mắt cô nặng trĩu, ánh mắt mông lung nhìn anh, ngẩn ngơ hỏi: "Sao thế này?" Chớt chớp mắt, mù mờ lại lo sợ, "Thế nào mà mắt phải tôi vẫn nhìn không rõ, bên trong hình như có thứ gì. . ."
Giang Nhược nói rồi dùng tay dụi mắt, kết quả vừa động đậy cánh tay phải tê rần đã đau tới nỗi hít một hơi khí lạnh.
"Đừng cử động, nhắm mắt vào." Lục Hoài Thâm vội vàng gọi, lấy chăn trên xe lau mặt cho cô, lại thấy hộp tì tay Giang Nhược vừa gối đầu lên đỏ thẫm một mảng.
Lau sạch máu trên mặt thì nâng đầu cô lên quan sát hồi lâu, anh phát hiện không có vết thương, chỗ máu kia cũng không phải từ đầu chảy xuống.
Lục Hoài Thâm bảo cô mở mắt, "Em đau chỗ nào?"
Nếu cô ấy đã hồi phục ý thức còn có thể tự mình ngồi dậy, hẳn là không tổn thương đến nội tạng, Lục Hoài Thâm xoay người cô, lúc này mới thấy mảnh thủy tinh hình tam giác không lớn lắm găm vào cánh tay, máu đều là từ chỗ đó chảy ra.
Giang Nhược khó chịu không còn đủ sức nói chuyện, choáng đầu kèm thêm ù tai suốt, những chỗ đau trên người lại truyền đến dữ dội, làm cô bị ép phải duy trì sự tỉnh táo.
Lục Hoài Thâm cầm túi xách của cô đang lăn lóc ở bên và bế ngang cô lên.
Xe cứu hộ rề rà chưa đến, máu trên cánh tay chảy không ngừng, Lục Hoài Thâm định tự lái xe đưa cô tới bệnh viện, bảo chú Lưu ở lại thương lượng với cảnh sát giao thông.
Lục Hoài Thâm đặt Giang Nhược vào ghế phụ, vì tránh chạm vào mảnh thủy tinh trên cánh tay, đành phải cài dây an toàn dưới nách cô.
Giang Nhược không nhìn thì còn chưa thấy gì, nhìn thấy mảnh thủy tinh cắm chặt trên tay mình rồi ngược lại cảm giác nỗi đau đớn kia càng lan rộng càng mãnh liệt hơn.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Trời mưa xảy ra sự cố thường xuyên, phòng cấp cứu bệnh viện đèn đuốc sáng choang, tiếp nhận không ít bệnh nhân gặp tai nạn giao thông.
Trên đường đi, Lục Hoài Thâm đã bảo Bùi Thiệu sắp xếp bác sĩ quen biết tăng ca đến khám, Giang Nhược xuống xe liền được đưa lên cáng.
Kết quả kiểm tra đã có, não bị chấn động nhẹ, những chỗ khác trên khắp cơ thể đều có vết trầy xước hay bầm tím không cùng mức độ, nghiêm trọng hơn chính là vết ngoại thương trên cánh tay, cùng với cổ tay phải vài mắt cá chân trái tổn thương nhẹ phần mềm.
Gắp mảnh thủy tinh ra, rửa sạch miệng vết thương, lại bôi thuốc vào tay chân rồi dùng bông gạc quấn cẩn thận, xong đâu đó, Giang Nhược cả người bẩn thỉu nhếch nhác ngồi trên xe lăn mới được đẩy đến khu phòng bệnh VIP.
Vì có hiện tượng chấn động não nên cần ở lại viện quan sát thêm.
Lục Hoài Thâm đi làm thủ tục nhập viện, Giang Nhược ngồi trên giường bệnh, hộ lí lấy quần áo bệnh nhân vào cho cô rồi ra ngoài.
Bây giờ Giang Nhược hoàn toàn trở thành người nửa tàn tật, chân tay bất tiện, lê chân ngồi lên giường, cởi áo váy ướt nhoẹt, chiếc áo dính chặt máu đông lúc lấy mảnh thủy tinh ra đã phải cắt bỏ cả ống tay áo.
Cởi hết quần áo lại cảm thấy trên người dấp dính, Giang Nhược ôm quần áo nhảy lò cò vào phòng vệ sinh, muốn lau qua người.
Cô soi gương, nhìn bản thân trong đó, thê thảm người không ra người cũng không đủ để hình dung.
Tóc tai rối bời, lớp trang điểm bị trôi không thể nhìn nổi, mặt bên phải còn có vết máu khô cứng, cánh tay và bả vai cũng lấm lem máu bẩn.
Cô nhón chân bị thương, một tay cầm khăn mặt nhúng nước ấm lâu vết bẩn trên người từng chút một, tay phải bất tiện làm cô soi gương lau sau lưng mà động tác cứ chệch choạc.
Mùa hè, mặc chất liệu ren mỏng nhẹ, quần áo ướt đẫm, nội y bên trong cũng không may mắn thoát được, ẩm ướt dính vào da rất khó chịu, Giang Nhược tháo móc áo ngực lau những chỗ không thoải mái trên lưng, nhưng một tay làm thế nào cũng không cài lại được.
Sau vài lần không ăn thua gì thì giống y quả bóng bị kim châm, tất cả cảm xúc đều từ cái lỗ nhỏ đó xì ra.
Giang Nhược suy sụp ném khăn mặt vào bồn rửa tay, động tác qua mạnh, xô đổ lọ nước rửa tay kế bên, lúc chiếc lọ rơi xuống đập ngược trở lại cái bồn, loảng xoảng một lúc không dừng.
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, vẻ mặt Giang Nhược ngu ngơ nhìn trong gương, Lục Hoài Thâm đang đứng ở cửa.
Cô chớp mi nhìn sang chỗ khác, chỉ giơ tay ôm trước ngực, dáng vẻ thê lương nói: "Ra ngoài."
Không có tiếng đóng cửa, trái lại anh còn đến gần cô.
Hơi thở của anh từng bước áp sát, ngón tay dài kéo móc nội y của cô, đầu ngón tay không cẩn thận sượt qua làn da, tức thì Giang Nhược y như mèo xù lông, động tác biên độ cực lớn tránh khỏi anh, xoay người nhìn anh lạnh lùng: "Tôi bảo anh cút ra ngoài."
Lục Hoài Thâm cũng bị chọc tức, giữ chặt eo kéo cô dán sát vào người mình, Giang Nhược trừng mắt nhìn anh, vùng vẫy điên cuồng, từ trong kẽ răng nặn ra từng âm tiết: "Cút, đừng động vào tôi."
Đường quai hàm của anh cứng chặt, đôi mắt đen trầm tĩnh mang theo vẻ tàn bạo, ôm lấy eo cô, một tay vòng ra sau lưng thay cô cài nội y, sau đó, bàn tay to vuốt ve lưng cô.
Mặt anh lạnh tanh nhìn đôi mắt cô bừng bừng phẫn hận, giọng thản nhiên, "Chạm rồi đấy, định chặt tay hay xẻo thịt tôi?"
Giang Nhược biết giãy giụa không thoát, dứt khoát không cử động nữa, gồng người, đôi mắt khẽ run nhìn anh, đơ mặt nói: "Ghê tởm."
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh liên tục truyền sang làn da cô, sức nóng thiêu đốt người ấy làm cô nhớ đến cái đêm được anh mơn trớn khắp cả người, nhưng không tránh được nghĩ về đêm nay, chỉ cảm thấy tay kia đang chặn đứng lỗ thở của mình, khiến cô rơi vào cảnh ngột ngạt.
"Chạm một tí đã ghê tởm rồi? Vậy cô nhớ lại tỉ mỉ lần nữa xem, lúc mà cả người trên dưới đều bị tôi sờ khắp nơi ấy." Cô tận mắt thấy ánh mắt Lục Hoài Thâm từng chút từng chút trở nên âm trầm, cơn giận lôi đình sắp cháy đến người cô mất.
Anh cọ vào chóp mũi cô, giận quá hóa cười, "Có phải càng ghê tởm hơn không?"
Giang Nhược nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, kề sát vải quần tây nên từ chỗ lạnh giá đến chỗ dần dần cảm nhận được hơi ấm trên người anh, người cô nổi một lớp da gà lại được nhiệt độ cơ thể anh xua tan đi lạnh giá, chóp mũi cũng toàn là hơi thở của anh.
Càng ngày cô càng khó mà chịu đựng, trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt ấy, không màng đến vết thương, lặng thinh vận hết sức hai tay đẩy anh ra,
Lục Hoài Thâm giận cực kì mà sợ làm cô bị thương, lập tức thả tay, xem cánh tay cô đã thấy có máu đang từ từ rịn ra, nhiễm đỏ cả băng gạc.
Giang Nhược đứng đó, chỉ mặc đồ lót, dưới ánh đèn, da dẻ trắng như tuyết, sắc mặt căm hận lại chán nản, bả vai chợt run lên, nước mắt tràn bờ mi, xuôi theo gò má chảy xuống.
Lục Hoài Thâm thấy cô như thế, một chữ cũng không thốt nên lời, mặc cho cơn giận cuồn cuộn trong lồng ngực nhưng không biết xả vào đâu.
Cả hai yên lặng nhìn nhau hồi lâu, Lục Hoài Thâm lôi quần áo bệnh nhận bên cạnh khoác lên người cô.
Giang Nhược cắn môi, nước mắt càng chảy càng như đê vỡ, để mặc anh bế mình ngồi lên bệ rửa tay lạnh buốt, mặc quần cho cô.
Khi Lục Hoài Thâm đang giúp cô cài khuy áo, Giang Nhược nhìn chằm chằm cằm anh, nói giọng đều đều: "Lục Hoài Thâm, trước khi li hôn tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Động tác của anh ngừng lại, thấy cô vươn tay ôm mặt, trong lòng anh vô cớ hoảng sợ không chịu được.
Anh rút tay về, sau khi bỏ lại hai chữ thì quay người đi ra.
Đầu ngón tay Giang Nhược run rẩy, cúi đầu tự cài khuy nốt, vẫn còn dư lại hai cái, vạt áo nửa hở có thể nhìn thấy nửa bóng dáng được bao bọc bởi nội y màu đen bên trong.
Tự cô vừa đóng cúc áo vừa nghĩ đến hai chữ vừa vang lên bên tai: nằm mơ.
Giang Nhược tự nhảy ra ngoài, không thấy Lục Hoài Thâm đâu, cho rằng anh đã bỏ đi. Đầu cô nặng trĩu, chỉ muốn ngủ, nằm xuống giường liền nhắm mắt.
Không bao lâu, cửa lại bị mở ra, Giang Nhược mở mắt nhìn thử, Lục Hoài Thâm xách túi cô lại quay về.
Cô nhìn anh mấy giây, lập tức lật người quay lưng về phía anh.
Nhưng Lục Hoài Thâm vẫn đi tới bên, xoa đầu cô, Giang Nhược nhắm mắt đầu cũng không thèm ngoảnh lại nói: "Bỏ tay ra."
"Sấy khô tóc rồi hẵng ngủ."
Giang Nhược không thèm để ý đến anh, Lục Hoài Thâm vén chăn của cô, anh trực tiếp đưa tay bế thẳng cô lên theo kiểu bế công chúa.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Hà Nội, 1/8/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ