Giang Nhược nhẹ chau hàng lông mi thanh mảnh, quay người nhìn anh một lúc không hiểu nguyên cớ.

Lục Hoài Thâm mặc một bộ sơ mi trắng quần tây đen, dáng người thắng tắp, vai rộng eo thon, tư thái thong dong trầm ổn, nét mặt cũng thản nhiên y như giọng nói, "Tôi chẳng có thú thanh nhàn đi làm tài xế cho người khác."

Giang Nhược không làm được điệu bộ như không có chuyện gì xảy ra của anh, cô rũ mắt, mím môi cứ đứng đó không cử động, thi gan với anh.

Lục Hoài Thâm cũng chẳng quan tâm đến cô, vòng luôn sang bên cạnh xe mở cửa ghế lái.

Giang Nhược lúc này mới không nói tiếng nào ngồi lên ghế phụ.

Khoang xe cũng tính là rộng rãi nhưng vĩnh viễn không đủ để duy trì khoảng cách giữa cô với anh như cô muốn, cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá mạnh, cô không cách nào coi nhẹ được, bèn tự mình nép sang một bên, ngả đầu dựa vào cửa xe, dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi.

Trên thực tế cô thật sự vừa buồn ngủ vừa mệt, như thể giấc ngủ đêm qua đều uổng phí, cơ thế khá khó chịu, đặc biệt là chỗ nào đó.

Nửa đường Lục Hoài Thâm hỏi cô: "Đi đâu?"

Giang Nhược không ngẩng đầu, nói: "Đến bệnh viện, đón dì tôi xuất viện."

Nói xong, khoang xe lại khôi phục sự trầm mặc.

Giang Nhược lặng lẽ ngẫm nghĩ, tình cảnh thế này thật là khiến người ta rơi vào tình huống khó xử. Nhưng căn bản, Lục Hoài Thâm chẳng có cái khổ não giống cô, như thể không có gì xảy ra, cực kì tự tại, nhất là tinh thần còn vui vẻ vô cùng.

Khi sắp bị trầm mặc nuốt chửng đến nơi, Giang Nhược không chịu được liền giơ tay mở máy phát nhạc trên xe.

Dường như có chút âm thanh khác, mới có thể không để lộ nỗi lòng của cô trước mặt anh.

Khúc dạo đầu êm dịu trôi chảy chầm chậm tràn ngập cả khoang xe, thân thể hơi lộ ra sự căng thẳng của Giang Nhược cũng từ từ thả lỏng, đổi một tư thế khác, chống tay lên cằm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài liên tiếp lùi về phía sau.

Âm hưởng trong xe truyền đến một giọng nam mê đắm, y như một lời âu yếm nho nhỏ miên man: Nơi cuối con đường xa xăm, vẫn không nguôi tìm kiếm bóng hình, tình nồng vụt tan tựa những ánh sao băng, mong mỏi hãy thứ tha cho anh, xin em đừng hỏi thêm điều gì, chỉ mong trong trái tim em lúc này cũng mang cùng nỗi niềm cảm thông.

(Đây là bài Tình cũ không phai của Trương Học Hữu, tiếng Quảng nha các bác, ai thất tình thì nghe chứ mà không thì nghe sầu chết mọe ấy)

Trong lòng Giang Nhược từng câu từng câu đều hợp đến lạ.

Bài hát rất hay nhưng chẳng hợp cảnh.

Cô và Lục Hoài Thâm chẳng có gì để nói, cũng chẳng trông mong anh ấy sẽ lắng nghe kĩ càng ca từ trong bài hát này.

Xe đã lái ra tới đường núi bằng phẳng, đi vào trục đường chính của thành phố, Lục Hoài Thâm nắm vô lăng, xem tình hình giao thông phía trước rồi nghiêng đầu nhìn Giang Nhược sau khi ngáp đã sắp chảy cả nước mắt.

Lòng bàn tay rõ ràng đang dán trên vô lăng, hình như lại lan truyền xúc cảm mềm mịn hết sức rõ nét trong kí ức.

Anh thả lỏng tay trái chống lên cửa kính ô tô, ngón tay xoa xoa cằm.

Đến bệnh viện, lúc Giang Nhược đẩy cửa định xuống xe, Lục Hoài Thâm hỏi cô: "Có cần tôi đưa về không?"

Giọng anh điềm nhiên, Giang Nhược không biết ý anh thế nào, chỉ là nói một câu khách sáo hay là thật lòng có suy nghĩ này.

Nhưng dù sao chăng nữa, cô cũng sẽ từ chối, "Không cần đâu."

Dường như Giang Nhược không chấp nhận được sau khi làm xong bản thân thì nếm trải biết bao phiền não đến tận bây giờ nhưng anh vẫn nhẹ nhõm như người chẳng có chuyện gì vậy, lại cố ý bổ sung sau câu trước: "Dì tôi không muốn nhìn thấy anh lắm."

Câu này đã thành công chọc tức Lục Hoài Thâm, anh kẹp chặt tay cô, cố giữ không cho cô xuống xe.

Giang Nhược bị đau, quay đầu nghênh đón ánh mắt hờn dỗi của anh, "Là dì cô không muốn thấy tôi hay là cô không muốn thấy tôi?" Lục Hoài Thâm lạnh lùng nhìn chăm chú gương mặt nhợt nhạt của cô, ánh mắt chạm phải quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, không kìm được âm thầm nới lỏng mấy phần lực tay.

Giang Nhược không đáp mà hỏi ngược lại, gương mặt tràn vẻ tươi cười nhạt nhòa, "Vậy vì sao anh phải chủ động đề nghị giúp đỡ, là do hối hận chuyện tối qua hay là trong lòng hổ thẹn?"

Mặt Lục Hoài Thâm không chút cảm xúc, "Hành xử nghĩa vụ vợ chồng, cô thử đưa cho tôi một lí do cần phải hối hận hay hổ thẹn đi."

Giang Nhược bực hết vui nổi, "Anh giữ mặt mũi tí đi, nói một cách hoa mĩ thì nghĩa vụ chính là muốn mượn cái vỏ bọc đường đường chính chính để thực hiện hành vi quấy rối tôi." Cô ngừng một lát, khẽ cười, "Chà, chồng cơ đấy."

Lục Hoài Thâm nhìn vài giấy, mặt không đổi sắc, ngữ khí vẫn rất ôn hòa hỏi ngược lại, "Cô nói lại lần nữa xem?"

Giang Nhược đã nếm qua khổ đau, lần này quyết không hé răng, rũ mắt nhìn đầu gối mình, "Để tôi xuống."

Lục Hoài Thâm mím đôi môi mỏng, quay đầu nhìn đoàn người qua lại bên ngoài, bởi vì phải trả khách nên xe chỉ dừng ở ven đường cạnh cổng vào, không vào bãi đỗ xe, phía sau có người đang ấn còi thúc giục.

Lục Hoài Thâm khá bực dọc mở khóa cửa xe.

Lách cách, Giang Nhược như được ân xá, sải bước xuống xe, chỉ là vui quá hóa buồn, chỗ đau càng thêm đau hơn.

Cô tựa vào cửa xe thong thả một lúc cho hồi lại, sau đó mới dồn toàn bộ nỗi tức giận xả lên cửa xe, nặng nề sập cửa.

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Giang Nhược đến bệnh viện, Kiều Huệ không dằn được đã thay xong quần áo rồi, bảo Trình Khiếu đã đến từ sớm thu dọn xong gần hết đồ đạc.

Trình Khiếu thấy chị không nhịn được cau mày, "Chị không xem dự báo thời tiết à, hôm nay nóng nực, chị còn mặc nhiều thế."

Giang Nhược nhìn kĩ quần áo mình một lượt, bởi trên người còn nhiều dấu vết chưa tan, cô chọn mặc quần bò và áo len cổ tròn.

Cô đã thử hai chiếc áo sơ mi, cho dù chỉ mở một cúc, ít nhiều gì cổ áo vẫn sẽ lộ một số thứ tế nhị làm cho người ta phải suy nghĩ, nếu đóng hết cúc áo, thế thì có khác gì giấu đầu hở đuôi.

Giang Nhược nói dối qua quýt: "Quên không xem, sáng sớm vẫn còn mưa, chị tưởng hôm nay chắc sẽ lạnh hơn."

Sau cùng thì Trình Khiếu vẫn là một cậu bé, chẳng tinh tế bằng con gái, không phát hiện ra manh mối trong đó, cũng chẳng nói gì nhiều.

Giang Nhược bận rộn làm thủ tục xuất viện, đi đi lại lại, cuối cùng cũng xử lí xong mọi thứ, Giang Nhược đẩy Kiều Huệ xuống tầng.

Nằm viện trong thời gian dài nên đồ đạc cũng nhiều, Trình Khiếu lên xuống hai lần mới chuyển hết, một nhà ba người gọi taxi về Cẩm Thượng Nam Uyển.

Kiều Huệ lần đầu đến nhà bên này, ngắm nghía một hồi, khen nhà Giang Nhược thuê không tồi.

Hôm qua, Giang Nhược không có thời gian, bây giờ mới bắt tay trải giường chiếu, Trình Khiếu đi lấy đồ đạc về phân loại rồi sắp xếp gọn gàng, mỗi người đều tự làm tốt phần việc của mình, chẳng mất bao lâu đã dọn dẹp ổn thỏa.

Nhìn thời gian, Giang Nhược nói đi siêu thị mua ít thức ăn về nấu cơm, Trình Khiếu bảo muốn đi cùng để giúp cô xách đồ.

Nếu là lúc trước, có người làm khổ sai cho đương nhiên Giang Nhược cầu còn chẳng được.

Nhưng cô phải ra ngoài mua một thứ, không tiện để Trình Khiếu nhìn thấy, bèn từ chối, bảo cậu ở nhà chăm sóc Kiều Huệ, có chuyện gì còn đỡ đần được.

Giang Nhược nhớ ở gần nhà có một hiệu thuốc, ra khỏi cửa thoạt tiên cô dựa theo đường đi trong trí nhớ tìm đến đó mua một hộp thuốc tránh thai rồi mới gọi xe đến siêu thị.

Chọn chọn lựa lựa mãi, mua được đồ quay về thì cũng gần trưa, vừa vặn đến lúc nấu cơm.

Sau bữa trưa, Giang Nhược về phòng mình rồi đóng cửa lại, mở hộp thuốc chuẩn bị uống, phát hiện bản thân cứ đãng trí, quên mất lấy nước vào.

Lúc này xem tác dụng phụ trên tờ hướng dẫn sử dụng, lòng thấp thỏm.

Khi sắp tới trưa, bụng cô bắt đầu đau lâm râm, kì sinh lý của cô sẽ đến vào khoảng mấy ngày này, Giang Nhược nghĩ cứ thử để đến tối nay xem sao, sáng mai nếu kinh nguyệt chưa đến thì uống thuốc, nếu đến rồi thì tất nhiên tất cả đều may mắn, còn không cần làm tổn hại sức khỏe.

Dù gì thì thuốc này cũng có tác dụng trong 72 giờ.

Cân nhắc như thế nên một lần nữa cô lại xếp vỉ thuốc vào hộp, nhét vào túi xách.

Hà Nội, 31/5/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play