Buổi tối, Lục Hoài Thâm bị Hạ Tông Minh gọi đi.

Hạ Tông Minh nhìn trúng một mảnh đất ở Thành Nam, mãi vẫn chưa lấy được, đã mở tiệc khoản đãi một vòng những nhân viên có liên quan, người ta vẫn không chịu cho tin chính xác, quãng thời gian trước, tập đoàn Bác Lục nhận lời mời từ các cơ quan có liên quan trong tỉnh, liên hợp thành lập một hạng mục công ích, người bên trên sẽ nể mặt nhà họ Lục mấy phần, nên Hạ Tông Minh kéo Lục Hoài Thâm đến để lấy thể diện và lôi kéo quan hệ.

Khi hai người đi chung một xe, điện thoại Lục Hoài Thâm cứ reo mãi không thôi.

Vào lúc anh nhận điện thoại, Hạ Tông Minh vô tình nhìn được tên người gọi đến, nhướn mày, biểu cảm ý vị sâu xa nhìn sang phía khác.

Sau cùng, Lục Hoài Thâm chỉ nói một câu: tí nữa đi xã giao, xong tắt điện thoại mất.

Một chút manh mối Hạ Tông Minh cũng chưa nghe ra được, càng thêm mất hứng, bèn làm như thật đề cập tới một chuyện, "Đúng rồi, tôi nghe người ta nói, sớm nay hình như chỗ cậu xảy ra sự cố?"

Lục Hoài Thâm dựa lưng vào ghế, vắt chéo hai chân, tư thế khoan khoái, vẻ mắt thờ ơ, "Ông nghe ai nói?"

"Trong gia tộc có mâu thuẫn gia đình nghiêm trọng, không thiếu gì những kẻ đổ thêm dầu vào lửa, tôi có thể biết cũng không bất ngờ gì, càng có nhiều kẻ mũi chó chẳng dính dáng gì còn thính hơn tôi kìa." Hạ Tông Minh cười cười, lắc đầu nói: "Tôi khá ngạc nhiên đấy, một thằng nhóc con, một người phụ nữ cùng đường tuyệt lộ mà cũng dám đè đầu cưỡi cổ cậu."

Hạ Tông Minh nói rồi nhìn thần sắc Lục Hoài Thâm, cuối cùng đưa ra kết luận: "Lục Hoài Thâm, cậu sa ngã rồi."

Lục Hoài Thâm lạnh nhạt nhìn xoáy vào người anh ta.

Hạ Tông Minh không mảy may để ý, vỗ vỗ cánh tay anh nói: "Nếu lần trước ở Ngự Lâu, cậu sớm mạnh tay bóp chết mấy chuyện mờ ám của Giang Nhược từ trong nôi, cũng đâu đến nỗi có ngày hôm nay. Bây giờ chuyện kết hôn của cậu đã bị không ít người biết, sức ảnh hưởng ấy xưa đâu bằng nay, về sau bức ép cô ấy cùng cực quá, cô ấy mà làm loạn một cái thì cậu không dễ bề thu dọn đâu."

Nhân mạch, lợi ích, danh tiếng bên ngoài của tập đoàn hay giá cổ phiếu của các gia tộc lớn lúc nào cũng có quan hệ mật thiết và chằng chéo. Các gia đình dòng dõi trên thương trường bất kể là kết hôn hay li hôn đều có thể dấy lên ngàn lớp sóng trong ngành.

Hoàng hôn biến mất phía chân trời để lại vài tia sáng u ám, khi màn đêm buông cả thành phố rực rỡ đèn hoa, đường xá ngựa xe như nước.

Lục Hoài Thâm híp mắt, "Làm loạn? Lấy trứng chọi đá à, cô ấy có thể ầm ĩ đến đâu?"

Hạ Tông Minh nói: "Nhìn xem, đây là cậu khinh địch rồi. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội phụ nữ, lời này không hề vô lí. Cậu đừng thấy Giang Nhược dễ chỉnh, kì thực tâm tư không đơn giản, tiềm lực vô biên đấy."

Lục Hoài Thâm lườm anh ta, "Dựa vào đâu mà thấy được?"

Hạ Tông Minh tặc lưỡi, nghiêng người chuẩn bị ba hoa khoác lác một trận với anh, những nghĩ nghĩ thế nào cuối cùng lại là một câu không rõ ý tứ: "Ở trước mặt cậu hoành hành bao lâu, đến giờ cậu vẫn chẳng làm gì cô ấy, lẽ nào đấy không tính là bản lĩnh sao?"

"Lo chuyện bao đồng." Lục Hoài Thâm lười chẳng buồn giải thích.

Tối nay Hạ Tông Minh nể mặt anh, cũng chính là chừa mặt mũi cho mình, tuy trong lòng ngàn lần khinh bỉ nhưng ngoài mặt thì không làm khó anh nữa.

Có Lục Hoài Thâm ra mặt, đã cho Hạ Tông Minh khởi đầu quá thuận lợi.

Phòng bao to như thế, chén chú chén anh đã lâu, khói sương lượn lờ, uống một ít rượu cũng chẳng làm Lục Hoài Thâm nổi lên hứng thú, đây lại không phải sân nhà anh, trong lòng vẫn luôn cảm thấy hình như còn có chuyện chưa làm, liền gọi Bùi Thiệu chuẩn bị xe.

Hạ Tông Minh muốn giữ anh lại, khẽ nói: "Mới bao lâu mà cậu đã đòi đi?"

"Có việc." Lục Hoài Thâm đứng dậy chào hỏi mọi người, dời đi.

Hạ Tông Minh theo ra, cau mày, cảm thấy vô cùng nể phục nói: "Đừng nói cậu chỉ vì một cuộc điện thoại của con bé kia mà tình thần bị nhiễu loạn, khuynh hướng phát triển này có hơi lệch quỹ đạo đấy."

Mặt Lục Hoài Thâm không chút dao động, lướt nhìn anh ta, không để ý lắm đáp lại: "Tổn hại là do Giang Chu Mạn gây ra, tôi phải đi giải quyết đống lộn xộn đó."

Nói xong liền đi luôn.

Hạ Tông Minh đứng đó nghĩ ngợi rõ lâu, hừ hừ mấy tiếng, hướng theo bóng lưng anh phun ra hai chữ: "Bốc phét."

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420)

Bùi Thiệu đem quần áo và đồ dùng sạch đến khách sạn, Lục Hoài Thâm tắm qua, gột sạch mùi rượu và thuốc lá, đi xuống tầng, cả người sảng khoái ngồi vào ghế sau.

Bùi Thiệu nhìn Lục Hoài Thâm nhắm mắt dưỡng thần qua gương chiếu hậu, hỏi: "Lục tổng, đi đâu thế?"

Nếu về nhà, cần gì phải ở khách sạn tắm giặt thay quần áo, chí ít về điểm này Bùi Thiệu vẫn hiểu.

Lục Hoài Thâm day day ấn đường, ngừng một lát, đáp: "Bệnh viện trực thuộc Đông đại."

(Bệnh viện trực thuộc Đông đại: viết tắt của Bệnh viện trực thuộc trường đại học Đông Lâm. Giống như kiểu Bệnh viện đai học Y Hà Nội của mình đấy các bợn. Còn Đông đại trong truyện là viết tắt của Đại học Đông Lâm, giống kiểu Bắc đại là Đai học Bắc Kinh)

Bùi Thiệu nhếch mày, lòng thầm suy đoán, đi thăm ai nhỉ? Buổi sáng có người đến gây chuyện, trong đầu anh tự động nảy ra tên vị nào đó.

Bùi Thiệu không hỏi là ai, chỉ nói: "Nếu là đi thăm bệnh nhân, có cần mua chút đồ không ạ?"

Giữa trán Lục Hoài Thâm khẽ nhăn lại, nhìn ra ngoài cửa xe, hờ hững trả lời: "Ừ, nên mua cái gì đó."

Mấy việc vặt vãnh đó tất nhiên là rơi vào tay Bùi Thiệu, thực phẩm chức năng cao cấp và hoa quả, mua cũng không ít.

Đến nơi, vào buổi tối, bác sĩ đã tan làm, chỉ còn người nhà đến thăm lưu lại không nhiều, bãi đỗ xe gần khoa ngoại trú to như vậy mà chỉ lác đác vài chiếc xe đang đỗ, khu đỗ xe trống còn khá nhiều, Bùi Thiệu dừng xe ở nơi gần cửa ra vào nhất.

Lục Hoài Thâm rút điện thoại gọi cho đối phương, hỏi một câu ở tầng mấy xong tắt ngay.

Bùi Thiệu xách đồ đi cùng anh lên tầng chín bệnh viện, cửa thang máy vừa mở đã thấy Giang Nhược đứng giữa khu thang máy an tĩnh vắng vẻ, đắm mình trong luồng ánh sáng ảm đạm, hẳn vẫn luôn nhìn chăm chú không dứt số tầng thay đổi liên tục, đợi đến khi Lục Hoài Thâm lên tới, hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt trong veo, nhìn thấy người đến rồi, vểnh khóe môi, đứng thẳng người.

Lục Hoài Thâm nhìn cô, bộ quần áo đang mặc đã không còn là bộ ban sáng.

Giang Nhược ở bệnh viện lâu dài, mặc váy hoặc áo sơ mi cứ cảm thấy không tiện làm việc, khi đưa Trình Khiếu về nhà đã thay áo hoodie croptop và quần thể dục màu xám, giày thể thao đen, thiên về phong cách thể thao, đơn giản mà thoải mái.

Trang phục croptop ngắn trên eo, như ẩn như hiện lộ ra vòng eo mảnh khảnh, càng làm tôn vóc dáng mảnh dẻ và đôi chân dài.

Cô trắng trẻo, buộc tóc đuôi ngựa đứng đó, trẻ trung xinh xắn lại tràn sức sống, đứng bên cạnh người đàn ông ăn mặc theo phong cách thành thục tinh anh với quần tây áo sơ mi, giữa họ dường như bị ngăn trở bởi khoảng cách tuổi tác, khác biệt rõ ràng.

Ánh mắt Lục Hoài Thâm lưu lại trên người cô mấy giây, ánh mắt ấy thăm thẳm, phẳng lặng lững lờ, khi nhìn đến mức Giang Nhược mất tự nhiên, anh mới nói với Bùi Thiệu, "Đưa đồ cho cô ấy, cậu xuống dưới đợi."

Bùi Thiệu đưa đồ qua, Giang Nhược nhận lấy, chỉ khẽ rũ mắt nói một câu: "Cảm ơn."

Cũng không biết tiếng cảm ơn này là nói với Lục Hoài Thâm hay với Bùi Thiệu.

Hai người sánh vai nhau đi vào trong, cũng chưa mở miệng nói chuyện.

Lúc đến gần phòng bệnh, cô có chuyện nhờ vả mới không thể không mở lời trước tiên, cúi đầu nhỏ giọng: "Đợi tí nữa dì út tôi nếu có hỏi đến vấn đề liên quan đến anh và Giang Chu Mạn, mong anh đừng thẳng thắn quá, sức khỏe bà không tốt, không chịu được kích thích."

Giang Nhược cảm thấy, nói như vậy, anh đã có thể hiểu rồi, hi vọng anh khéo léo giấu đi một phần nhỏ sự thật.

Cô nói xong, đợi vài giây, không thấy anh hồi đáp gì, lòng bắt đầu sốt sắng, nhịn không nổi, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh lạnh nhạt mà trầm lặng, chỉ là không kềm được hơi mỉm cười, trong nháy mắt lại giấu đi sự vui vẻ ấy, giọng trầm thấp mang theo sự nghiền ngẫm: "Đây là cô đang cầu xin tôi?"

Giang Nhược nhíu mày, trong lòng cực kì không tình nguyện, nhưng miệng nói ra lại là chuyện khác: "Xem như thế đi."

"Cái gì gọi là xem như thế đi?" Lục Hoài Thâm thong thả hỏi.

Giang Nhược thở dài, nhìn anh, âm thầm nghiến răng: "Đúng vậy, là tôi đang cầu xin anh."

Lục Hoài Thâm khẽ hừ một cái, "Thế nào mà tôi lại thấy cô đang ra lệnh cho tôi vậy? Cầu cạnh người ta sao tính khi còn nóng nảy hơn tôi thế?"

Giang Nhược hiểu, ý của anh là chỉ chuyện hồi sáng.

Đầu cô càng ngày càng cúi thấp hơn, mặt hơi gục xuống, nhìn mũi chân mình và viên gạch bóng loáng có thể soi gương được, "Trình Khiếu đã gây rắc rối cho anh, bên chỗ dì tôi cũng phải làm phiền anh rồi."

"Thái độ như thế còn tạm chấp nhận được." Lục Hoài Thâm thản nhiên nói xong, bước về phía trước.

Giang Nhược nhìn bóng lưng anh thân dài vai rộng, bước đi vững vàng, toàn thân tản ra hơi thở lẫm liệt bức người, đó là hào quang được hình thành từ trong ra ngoài dựa trên nền tảng của sự giàu có và địa vị.

Ngay như cái câu anh mới nói: thái độ như thế còn tạm chấp nhận được, câu này có ai không biết nhưng giọng điệu và khí thế theo một trường phái riêng biệt đó thì không phải bất kì người nào cũng học được.

Giang Nhược vì vậy mà cảm thấy bất lực và ngộp thở, vội đuổi theo, đẩy cửa phòng bệnh trước.

Đêm qua sau khi cấp cứu, Kiều Huệ vẫn luôn nằm ở phòng đơn của khoa cấp cứu.

Mới nãy, Giang Nhược nói với bà Lục Hoài Thâm sẽ tới, Kiều Huệ bèn đợi mãi.

Khi Giang Nhược đẩy cửa ra, còn chưa lên tiếng, Kiều Huệ đã nghe tiếng động nhìn qua.

Giang Nhược nghiêng người để Lục Hoài Thâm đi vào, nói: "Mẹ, Lục Hoài Thâm đến thăm mẹ."

Trên khuôn mặt Kiều Huệ chẳng có biểu cảm hoan hỉ hay kích động gì, chỉ gật đầu, "Bảo cậu ta ngồi đi, con ra ngoài một lát, mẹ muốn nói riêng với cậu ta mấy lời."

Giang Nhược đang đặt đồ lên kệ đầu giường, nghe thấy giật mình: "Không cần đâu, con cứ ở đây, mẹ với anh ấy cứ nói phần mình, con sẽ không chen miệng."

"Chẳng mất bao lâu, con ra ngoài một lúc đi." Kiều Huệ rất kiên trì.

Giang Nhược đành đi ra, lúc ngang qua người Lục Hoài Thâm, cô hết sức ý tứ liếc nhìn anh, giống như dùng anh mắt nói với anh, đừng nói linh tinh, có vài phần cảnh cáo lại vài phần khẩn cầu.

Trong mười phút chờ bên ngoài, tâm tư cô rối rắm luân hồi, mất tập trung tinh thần, ánh mắt lo âu nhìn kí hiệu màu xanh lá chỉ lối thoát hiểm mà ngẩn ngơ thảng thốt.

Rất nhanh cửa phòng bệnh bật mở, Lục Hoài Thâm bước ra, Giang Nhược tức thì hoàn hồn, có vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Làm sao mà nhanh thế?"

Lục Hoài Thâm nhìn cô, "Nếu không thì sao?"

Giang Nhược thò đầu vào nhìn dì út trước.

Kiều Huệ xem ra rất bình tĩnh, vốn chẳng xuất hiện dấu hiệu tương tự như bị kích động cảm xúc, bảo Giang Nhược tiễn Lục Hoài Thâm.

Giang Nhược ngơ ngác, vô thức gạt bỏ, nói: "Anh ấy tự biết đi."

Nói xong cô lờ mờ nghe thấy truyền đến một tiếng hừ nhã nhặn đúng điệu, Lục Hoài Thâm tựa hồ vốn cũng chẳng để ý đến việc cô có tiễn anh không, lẻ loi nhấc chân rời đi.

Kiều Huệ cũng chau mày, nói thêm: "Tiễn một đoạn đi."

Cô và Lục Hoài Thâm không làm ra vẻ người bình thường chung sống hòa bình được, là vì Giang Nhược kháng cự việc tiếp xúc với anh.

Cô không lay chuyển được Kiều Huệ, xoay người đi theo Lục Hoài Thâm, luôn giữ vững khoảng cách ở phía sau mấy bước, khi đợi thang máy cũng đứng sau lưng anh.

Thang máy đến tầng hai mươi thì trì hoãn mãi không xuống tiếp, Giang Nhược nhìn bóng mình trên đất bị kéo dài ngoằng, cô nghiêng nghiêng mái đầu, thấy cái bóng tóc đuôi ngựa ở mặt đất cũng lắc lư theo.

Lục Hoài Thâm đột nhiên quay đầu, ánh mắt kì quái liếc nhìn cô: "Cô mấy tuổi hả?"

Hà Nội, 26/3/2021

Trong bản dịch này, tôi đã cố gắng để sử dụng một cách tối đa từ ngữ toàn dân nhưng không thể tránh khỏi những lúc dùng phương ngữ theo thói quen. 

Bác không hiểu từ nào thì cứ để lại cmt nha.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play