Chương 43: Giang Nhược, cô có biết thằng nhóc con khốn kiếp nhà các người khá lắm không?

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mở, Trình Khiếu đứng ngay cửa, nhìn Kiều Huệ đã phục hồi ý thức, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhưng Giang Nhược ngồi xổm bên giường bệnh, nét mặt ngơ ngác, bầu không khí giữa hai người cũng có gì đó không đúng.

Trình Khiếu nhẹ chân bước qua.

Giang Nhược đón nhận ánh mắt đẫm lệ của Kiều Huệ, cảm xúc rối rắm nơi ấy khiến tư duy của cô như thể bị đình trệ trong khoảnh khắc, không cách nào phân biệt được trong đó đến cùng là khẩn thiết, là không dám tin hay là trong lòng thất vọng thấy rõ.

Giang Nhược nghẹn ngào, cả buổi không thốt được nên lời.

Thấy cô thế này, hô hấp của Kiều Huệ càng gấp gáp, giọng nói hỗn loạn ê chề, "Có phải trước khi kết hôn con cũng biết cậu ta, cậu ta và Giang Chu Mạn ở bên nhau?"

Không biết là ống gì trong thiết bị y tế cạnh giường vang lên một tiếng chói tai, tiếp đó lại thêm một tiếng nữa, cảm xúc của Kiều Huệ thất thường kéo theo nhịp tim càng nhanh hơn.

Khuôn mặt Giang Nhược đã tê liệt tới mức chẳng thể hiện ra cảm xúc gì, cô nhìn Kiều Huệ, nói kiên định, "Con không biết."

Thanh âm kìm nén, trong đó còn hơi run rẩy, phảng nhất như thể không phải là chính cô.

Sắc mặt Kiều Huệ tức khắc suy sụp, dáng vẻ xám ngoét khổ sở, "Con nói lại lần nữa xem, có thật không?"

Đôi môi Giang Nhược mấp máy, "Là thật..."

"Giang Chu Mạn đến đưa ra điều kiện, cô ta nói, là do Lục Hoài Thâm mớm lời, lẽ nào... cô ta nói dối sao?" Kiều Huệ ngắt lời cô, hơi thở yếu ớt, còn kèm thêm tiếng ù ù từ máy thở.

Từ nhỏ tới lớn, Kiều Huệ rõ như lòng bàn tay những thói quen của cô, Giang Nhược buông bàn tay đang nắm lấy Kiều Huệ, không dám để bà cảm thấy bản thân mình vì chột dạ và phẫn nộ mà rùng mình.

Giang Nhược vô thức dùng đầu ngón tay bấu chặt khăn trải giường, một lòng chỉ muốn ổn định tâm trạng Kiều Huệ.

Cô rũ mắt, đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, miệng không tiếng động cười trấn định, lấp liếm: "Ông nội xảy ra chuyện là do Lục Hoài Thâm và Giang Vị Minh làm, hiện tại con giúp ông nội, nếu ông có thể được phán vô tội và quay trở về nhà họ Giang sẽ đe dọa tới ai đây? Tất nhiên Giang Chu Mạn phải giúp bố và anh trai cô ta rồi, vì để bảo vệ lợi ích của mình, chuyện gì bọn họ chẳng có thể làm, lời nào mà chẳng có thể nói ra?"

Sau cùng, cô ngước mắt nhìn Kiều Huệ, ánh mắt không hề né tránh, muốn để Kiều Huệ phải tin phục.

Cô biết Kiều Huệ để bụng chuyện gì!

Kiều Huệ vẫn luôn biết Lục Hoài Thâm và cô vì lợi ích mới nên duyên vợ chồng nhưng trước nay khong rõ chi tiết bên trong.

Bà không biết Giang Chu Mạn mồm miệng giảo hoạt nên dễ dàng bị lừa vào tròng không thoát ra được, bây giờ lại không phải lúc để giải thích, Kiều Huệ đang một mực cô chấp không thôi với việc Giang Nhược chẹn vào giữa Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn.

Kiều Huệ nửa tin nửa ngờ, nghĩ tới mấy lời này chính xác là nhưng gì Giang Chu Mạn mới nói lúc chiều, lại nhìn Giang Nhược một tay mình nuôi nấng nên người, nhất thời chẳng phân biệt rõ đúng sai.

Giang Nhược thấy bà còn do dự, nhanh chóng xiết lấy tay bà nói: "Mẹ, mẹ tin con hay là tin người ngoài?"

"Đương nhiên...con, tin con rồi..." Dù gi Kiều Huệ cũng mới trải qua cấp cứu, thân thể chịu hao tổn quá lớn, vì vậy cảm giác phù phiếm chiếm cứ cả cơ thể, tâm lý cũng yếu đuối hơn, nói xong chỉ rơi nước mắt.

Bà nhìn kĩ Giang Nhược một hồi rõ lâu mới chậm chạp chuyển dời ánh mắt, mắt hướng lên trần nhà, nắm tay cô thật chặt, qua một lúc thì dần thiếp đi.

Giang Nhược hướng lên nhìn nhịp tim và tần số hô hấp trên thiết bị ở đầu giường, đều đang dao động trong ngưỡng bình thường, lòng thở phào, tứ chi mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

Bấy giờ cô mới ngước đôi mắt nhìn tới Trình Khiếu, dáng vẻ thằng bé cao gầy lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn không nói gì, lúc còn nhỏ mỗi khi bố mẹ cãi nhau, nó cũng như thế này.

Thật không biết nên nói nó sớm trưởng thành hay là khả năng chịu áp lực quá mạnh.

Trình Khiếu thừ người đứng nhìn Giang Nhược, không biết nghĩ gì, sau đó bỗng ấn ấn mi tâm, đi qua dìu cô đứng dậy, Giang Nhược hơi mất khống chế chôn mặt vào lòng bàn tay nức nở trong chốc lát mới bình ổn.

Một tay Trình Khiếu nâng cánh tay cô kéo ra ngoài, Giang Nhược gục đầu tiu nghỉu theo sau.

Trình Khiếu cố tình đưa cô đến cuối hành lang cách phòng bệnh rất xa, cửa sổ đang mở toang, tay cậu nhè nhẹ đẩy lưng Giang Nhược một cái, bảo cô đứng trước cửa sổ, nói: "Trước hết, chị bình tĩnh chút đã."

Tầng chín bệnh viện, trong cơn gió đầu hạ mang theo cảm giác mát mẻ rõ ràng, từng làn gió phất phơ thổi qua khiến lỗ chân lông trên mặt đều co lại, da đầu Giang Nhược tê rần, cả người bắt đầu nổi da gà, ngay lập tức tỉnh táo không ít.

Trước khi xét đến kẻ đầu xỏ trong chuyện này, đầu tiên Giang Nhược còn phải khổ não làm sao mới có thể tiếp tục giấu giếm dì út hay là để sau khi dì chuyển biến tốt hơn sẽ nói cho bà tình hình thực tế và sự bất lực của cô trong đó.

Thấy trạng thái căng thẳng cao độ của cô đã thuyên giảm, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm dòng xe cộ qua lại dưới đường thoăn thoắt như thoi đưa chẳng khác nào một dải sáng kéo dài len lỏi giữa những tòa nhà trong thành phố, Trình Khiếu mới mở lời hỏi: "Vừa nãy chị nói dối mẹ phải không?"

Giang Nhược nhìn thoáng qua nó, giống như con mèo xù lông, đôi mắt lại trở nên cảnh giác phức tạp.

(Mèo xù lông đuôi như cục bông ấy là khi chúng đang sợ hãi)

Trình Khiếu dời tầm nhìn, cũng hướng ra bên ngoài, thì thầm hứ một tiếng: "'Tim em khỏe lắm, không kích thích được em đâu."

Giang Nhược nguýt cậu một cái, nói cảnh cáo: "Đừng nói với mẹ đấy."

"Cho nên những gì Giang Chu Mạn nói đều là sự thật hả?" Trình Khiếu lại hỏi.

Giang Nhược đau đầu, không biết là bị trúng gió hay do tâm trạng thay đổi chóng mặt, cô nắm lấy song cửa sổ, im hơi lặng tiếng không đáp lời.

Trình Khiếu cho là cô đã ngầm thừa nhận, nhưng từ xưa đến giờ nó luôn thiên vị người nhà.

Nó cảm thấy chị mình cũng có phải là tự nguyện gì đâu, hơn nữa, nếu Lục Hoài Thâm thật sự thích Giang Chu Mạn đến thế, làm sao lại đồng ý kết hôn với chị nó?

Trình Khiếu nói: "Vì vậy mà bọn chị kết hôn lâu thế rồi, Lục Hoài Thâm vẫn chưa từng cắt đứt với Giang Chu Mạn à?"

"Chị không quản được cũng không muốn quản," Giang Nhược nhíu mày nói, "Dù sao chị và anh ấy sớm muộn gì cũng phải li hôn, anh ấy không cam lòng, chị chẳng có hứng thú trói buộc anh ấy để giày vò lẫn nhau, chỉ là sau này xảy ra những chuyện đó, một bên rơi vào đường cùng, một bên ép người quá đáng, đôi bên không ai chịu thỏa hiệp mới tạo thành cục diện hôm nay."

"Được rồi," Trình Khiếu gật gật đầu, mạnh mẽ nén cơn giận nói, "Không bàn đến tranh chấp trong chuyện tình cảm của bọn chị nữa, nhưng Lục Hoài Thâm gợi ý Giang Chu Mạn đến tìm mẹ mình, mẹ thì đang bệnh thế, có phải là quá đáng lắm không? Kéo người nhà xuống nước ư, điệu bộ diễn xuất này con mẹ nó thật ghê tởm! Có lần này chẳng phải sẽ còn có lần sau sao?"

Từ lâu nó đã muốn nổi điên mỗi khi thấy Lục Hoài Thâm, nói đến cái người này, nói từ nào là bực mình từ đó.

Trong lòng Giang Nhược nghẹn lại, phải chẳng là ý của anh thật?

Nếu là thật thì anh ấy cũng đủ đáng sợ, tối qua còn nằm cùng giường với cô, chuyện bảo Giang Chu Mạn đến tìm dì cô bàn điều kiện cứ như thế mà chẳng lộ ra chút tin tức nào.

Cô vừa cười, đáy mắt đượm đầy vẻ trào phúng.

Trong lòng cô tồn tại một cán cân, vừa nghĩ đến Lục Hoài Thâm không thoát khỏi có liên can đến chuyện này, cân tiểu li liền lệch một bên, như thể đã chắc chắn tội trạng của anh, tự động buông bỏ cơ hội bào chữa giúp anh.

Nhưng lí trí sót lại mách bảo cô, biết đâu đây chỉ là hành vi đơn phương từ phía Giang Nhược.

Chỉ là nếu thực sự tìm Lục Hoài Thâm đối chất, liệu có khi nào anh sẽ đứng về bên Giang Chu Mạn không vì vấn đề là, dẫu sao thì Giang Chu Mạn hướng tới lợi ích của anh, cũng là dựa vào tình cảm mới làm như vậy.

Sắc mặt Giang Nhược cực khó coi, cô bảo Trình Khiếu sớm về đi, đêm nay cô sẽ trông ở đây, bây giờ Kiều Huệ thế này không thể để bà một mình được.

Hơn nữa, lỡ như Kiều Huệ tỉnh lại không thấy cô, nói không chừng lại mất công nghi thần nghi quỷ.

(nghi thần nghi quỷ: đa nghi, nghi ngờ linh tinh)

Trình Khiếu quay lại phòng bênh lấy balo, Giang Nhược kêu cậu đợi một chút hỏi còn tiền tiêu không.

Trình Khiếu nói: "Còn dư một ít."

Giang Nhược lấy tiền trong túi xách, rút năm tờ một trăm đồng đưa cho cậu, lại chuyển khoản Weixin thêm năm trăm đồng nữa, "Tí ra ngoài mà hết xe bus thì gọi taxi, tối nay chị không có thời gian về nấu ăn, lúc ăn cơm em tự đi ăn ngoài nhé."

Trình Khiếu nhận lời, lẻ loi đi ra, Giang Nhược dựa vào bên cửa dõi theo bóng lưng thằng bé, thiếu niên không thể so được với cơ thể đàn ông cao lớn cường tráng, thân hình cao gầy với chân tay mảnh khảnh, bộ đồng phục kiểu dáng rộng hơi có vẻ thùng thình.

Trình Khiếu được bao phủ bởi thứ ánh sáng chói lọi khắp hành lang, trường cấp ba thằng bé học là trường Giang Nhược theo học từ sau khi trở về nhà họ Giang, đồng phục màu xanh trắng đan xen khiến cô nhớ về thời kì học cao trung của mình.

Phát hiện ra, ngoài việc chuyển nhà, thiếu tiền thì chính là thích ứng với nhà họ Giang hoàn toàn lạ lẫm của mình và lén lút nhớ nhung người đàn ông đó.

(Các chế đoán ra người đàn ông đó là ai không? >_<)

Cô khép đôi hàng mi, quét sạch bóng hình xuất hiện không đúng lúc trong tâm trí, xoay người đi về phòng bệnh.

Khi Trình Khiếu dựa sát vào thành thang máy, quay đầu liếc một cái, Giang Nhược đã vào trong rồi, nó mới rút điện thoại ra gọi.

Điện thoại của Trình Khiếu là Giang Nhược mua cho nó mẫu mới nhất năm ngoái. Khi ấy Giang Nhược còn là một tiểu phú bà, phương diện kinh tế rất dư dả, Kiều Huệ miễn cưỡng lắm mới cho Trình Khiếu đủ tiền tiêu pha các chi phí ăn mặc nên cũng chẳng có đủ khả năng kinh tế để mua nắm mấy thứ cao cấp kia nhưng Giang Nhược chẳng tiếc gì.

Trường cao trung nó học là do Giang Khải Ứng sắp xếp, lại là trường trọng điểm của tỉnh, điều kiện tài nguyên dạy và học đứng đầu cả thành phố, đa số học sinh ở đây đều là con em nhà giàu trong thành phố hoặc từ các thành phố khác, tâm lí bài ngoại rất nghiêm trọng, bài ngoại ở đây còn dùng để chỉ việc bài xích những bạn học có điều kiện kinh tế chệnh lệch quá nhiều so với bản thân họ.

(bài ngoại: loại bỏ những gì của nước ngoài)

Giang Nhược sợ thẳng bé phải chịu những thiệt thòi mà mình từng trải qua nên quần áo giày dép đều tự mình mua cho nó, kiện hàng từ nước ngoài được gửi về thường xuyên từng thùng lại từng thùng.

Điện thoại được nối máy, ánh mắt Trình Khiếu sáng như đuốc nhìn chăm chú mặt phản quang trong thang máy (chắc chị em nào cũng từng soi gương bằng cái mặt phản quang đó khi đi thang máy rồi nhỉ), nói với bên kia: "Cậu có giấy thông hành của Bác Lục không?"

Bên đó trả lời: "Cmn làm sao tôi có được, tôi chỉ là học sinh cao trung."

"Anh trai cậu hẳn là có nhở? Tài xế, thư kí anh cậu hẳn phải có chứ?"

"Đây không phải là nói thừa sao?" Đầu kia cà lơ phất phơ hừ một tiếng, liền đó mới lấy lại tinh thần hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Giúp tôi làm một cái."

. . . . . . . . . . . . .

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Bệnh viện chu cấp cho người nhà bệnh nhân ở lại trông đêm một chiếc giường gấp đơn, buổi tối Giang Nhược mặc nguyên quần áo ngủ trên chiếc giường chật hẹp, hôm sau cả người ê ẩm, sáng tinh mơ đã tỉnh giấc, gấp gọn chiếc giường đơn rồi ngồi cạnh Kiều Huệ đang ngủ say.

Đợi Kiều Huệ tỉnh dậy, lại đi lấy nước cho bà rửa mặt rửa tay, bận đông bận tây.

Ước chừng hơn chín giờ, điện thoại Kiều Huệ vang lên, tên hiển thị là thầy Tiền, giáo viên chủ nhiệm lớp Trình Khiếu.

Kiều Huệ không tiện nghe điện thoại nên Giang Nhược nghe thay, trong lòng có dự cảm không lành liền cầm điện thoại ra ngoài phòng bệnh.

"Chào thầy Tiền, tôi là chị của Trình Khiếu."

Thầy chủ nhiệm kéo dài tiếng ừ mãi mới nói: "Là thế này, sớm nay Trình Khiếu không đến giờ tự học, tiết đầu tiên vừa bắt đầu học thì gọi điện thoại cho tôi xin nghỉ ốm, tôi nói em ấy bảo phụ huynh đích thân báo với tôi, em ấy bảo mẹ đang nằm viện, chị đang chăm sóc mẹ trong viện đều không ở nhà, nhưng tiết học đó là tiết tôi dạy, vậy nên mới kéo dài đến bây giờ để xác nhận với người nhà, Trình Khiếu có thật là bị ốm không?"

Giang Nhược nói: "Thật ngại qua, vì đêm qua đến nay tôi vẫn luôn ở viện, Trình Khiếu cũng đến nhưng buổi tối quay về rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho thằng bé ngay."

Cô lập tức gọi điện cho Trình Khiếu, nhưng gọi mấy lần đều không có ai nhận, Giang Nhược hoảng hồn, lần sau cùng cuối cùng cũng kết nối được.

Nhưng mà người nhận lại là Lục Hoài Thâm.

Người đó tựa như đang trong cơn giận dữ, lời nói mang theo tiếng cười nhưng mỗi chữ bật ra lại nghiến răng nghiến lợi: "Giang Nhược, cô có biết thằng nhóc con khốn kiếp nhà các người khá lắm không?"

Hà Nội, 2/3/2021

Chào mừng những ngày giải phóng phụ huynh

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play