(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Giang Chu Mạn về tới nhà khi trời vừa đổ cơn mưa.
Cô ta gặp khách hàng ở bên ngoài, sau đó đi ăn cơm rồi không trở lại công ty nữa, cũng chẳng có thêm hoạt động tự do gì khác nên tranh thủ lái xe về nhà luôn.
Liên tiếp mấy ngày nay, trái tim cô ta luôn ở trạng thái treo lửng lơ chưa một phút được lơi lỏng, y như trận mưa dầm nặng hạt này, chỉ khác là trận mưa này có thể xối xả trút xuống không vướng bận gì mà trong lòng cô ta giờ đang ngổn ngang cảm xúc không có nơi nào giải tỏa.
Đêm về khuya, cơn mưa ngớt dần, Giang Cận mang theo một thân toàn mùi rượu quay về, qua gõ cửa phòng cô ta, hỏi: "Mạn Mạn, ngủ chưa?"
Giang Chu Mạn lúc đó mới đọc sách được một lát, còn chưa tắt đèn, "Chưa ngủ, có chuyện gì sao?"
Thời gian cuối tuần, Giang Cận cũng bận rộn bên ngoài, hoặc là đi xã giao hoặc là đi tiêu khiển, hơn nữa bản thân anh có một căn hộ lớn gần công ty, muộn quá sẽ ở lại chỗ đó, thành thử hai người họ hai ngày nay chưa chạm mặt nhau tại nhà.
Giang Chu Mạn vốn cho rằng thời tiết kiểu này, Giang Cận sẽ không về đây.
Mở cửa ra đã phả vào mặt toàn là hơi rượu, Giang Cận đứng ngoài cửa, trên người phảng phất hơi ướt lạnh mang theo từ bên ngoài vào, trong tay cầm một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ còn có cả chai rượu vang đỏ.
Hai thứ đó thu hút tròng mắt Giang Nhược ngay thời điểm đầu tiên, cô ta hất hất cằm, cau mày nhìn đồ vật trong tay anh mình, " Cái gì vậy? Anh tặng em à?"
Giang Cận nói: "Lục Hoài Thâm sai người đưa đến công ty chiều nay, lúc đó em không ở đấy."
Giang Chu Mạn nghe nói là Lục Hoài Thâm tặng mình, ánh mắt vốn chẳng có thần sắc tức khắc sáng lên, liền đó lại hờ hững thu tầm mắt, chẳng còn hứng thú như lúc ban đầu, khẽ nhếch khóe miệng nhận đồ.
Rốt cuộc món quà này được coi là gì đây? Bù đắp, xin lỗi hay là vỗ về làm yên lòng?
Vậy mà cô ta lại chẳng nghĩ ra được một từ thích hợp.
Giang Cận thấy thế hỏi: "Trước đó không phải em đi tìm Lục Hoài Thâm sao, kết quả thế nào?"
Giang Chu Mạn đã chẳng muốn nhắc đến chuyện hôm ấy nữa, bởi vì chỉ nghĩ đến thôi cô ta liền thấy trái tim như bị gai đâm.
Ánh mắt Giang Cận sắc lẹm, lập tức phát giác chắc chắn không được vừa ý như trong tưởng tượng, làm như vô ý hỏi: "Sao thế? Lại có vấn đề gì?"
Giang Chu Mạn vẫy tay, bảo anh theo mình vào phòng sách.
Giang Chu Mạn ngồi xuống sofa, vắt chân, nhìn móng tay mình, cân nhắc vài giây mới nói: "Vốn dĩ em không muốn nói đến chuyện này nhưng có liên can tới Giang Nhược, em thấy anh vẫn nên biết, dù gì thì ngoài việc liên quan tới chuyện giữa em và anh ấy thì hành động của Giang Nhược sẽ còn ảnh hưởng đến gia đình chúng ta."
Giang Chu Mạn đem chuyện Giang Nhược sống ở nhà Lục Hoài Thâm kể với Giang Cận.
Giang Cận mang theo vẻ mệt mỏi ngồi trên sofa, nghe em gái anh ta nói liên miên, nhưng trọng điểm là Lục Hoài Thâm đã quan tâm Giang Nhược biết bao nhiêu, đây mới là điều khiến anh ta mất hứng.
Khi Giang Chu Mạn nói xong, anh ta thẳng thắn rút ra một câu kết luận: "Cho nên là, Lục Hoài Thâm không chỉ không lên kế hoạch li hôn, còn để Giang Nhược sống trong nhà cậu ta."
Kết luận sắc bén của Giang Cận vừa thốt ra, Giang Chu Mạn liền sững sờ, giống như bị đóng đinh một cái, sau đó trái tim bỗng nhiên trùng xuống, gật gật đầu, thất thần nói ấp úng: "Vâng."
Đàn ông nhìn nhận trọng tâm vấn đề vĩnh viễn không giống với phụ nữ.
Trước đó trong đầu Giang Chu Mạn toàn là hình ảnh Lục Hoài Thâm ôm lấy Giang Nhược ngã xuống, cô ta cảm thấy qua tình tiết đàn ông đối xử với phụ nữ như thế nào có thể nhìn ra rất nhiều thứ, đây cũng là điểm vẫn luôn quấy nhiễu lòng cô.
Việc này lặp đi lặp lại đã truyền thông điệp đầu tiên cho cô ta rằng, trước kia cô ta không nhìn thấu con người Lục Hoài Thâm, còn giờ đây đến cả tình cảm của anh cũng chẳng thể nhìn thấu.
Trước nay cô ta đều cho rằng Lục Hoài Thâm vô cùng để ý tới mình, cho dù không rõ ràng đi nữa âu cũng là do tính cách anh vốn đã như vậy.
Sau hôm đó, trong ngỡ ngàng cô ta phát hiện dường như không phải vậy, tuyệt không phải là kiểu quan tâm nhiều như trong tưởng tượng của cô ta.
Cô ta dùng tình cảm để suy xét vấn đề, nhưng Giang Cận dùng lí trí để phân tích sự việc, bỗng nhiên cho cô ta cảm giác được giác ngộ.
Nhưng Giang Chu Mạn lại không nhịn được muốn phản bác: "Nhưng Giang Nhược không muốn li hôn, cô ta muốn đòi phân chia tài sản, cũng không biết là ý của Giang Khải Ứng hay là ý của cô ta, chính là không đồng ý trắng tay ra khỏi nhà. Anh không phải không biết tính cách của Giang Nhược thế nào, thật sự chọc cô ta điên lên, cũng không phải cô ta không dám làm ra chuyện ngọc nát đá tan. Sự tình ầm ĩ đều ảnh hưởng tới cả hai nhà."
(ngọc nát đá tan: ẩn dụ, dùng để chỉ việc không quản tốt xấu gì, cùng nhau bị hủy diệt, cùng nhau đến chỗ chết luôn, ý như là quyết chiến sống còn không khoan nhượng luôn)
Không biết là cô ta đang biện bạch thay cho Lục Hoài Thâm hay muốn tự thuyết phục chính mình.
Giang Cận mãi mãi không thể bằng em gái trong khoản tự lừa mình dối người, anh ta uống một ngụm canh giải rượu người giúp việc mang lên, rũ mắt nhìn chằm chằm cốc mì, giọng nói chầm chậm, khi cổ họng ngấm nước ấm đem đến sự ấm nhuần có phần hư ảo, "Lục Hoài Thâm muốn khiến Giang Nhược trắng tay ra khỏi nhà vốn chẳng phải là chuyện khó."
Giang Chu Mạn không lên tiếng, tựa hồ là đang tiêu hóa ý nghĩa lời nói ngắn gọn của Giang Cận, nắm tay đặt trên đầu gối lại từ từ xiết chặt.
"Có điều em nghĩ cũng chẳng sai, có lẽ Giang Nhược sẽ làm to chuyện gây ra chút thiệt hại không thể tránh khỏi nhưng em nghĩ xem nếu hai nhà Lục Giang cùng nhau ra mặt, định giá một cách tinh vi mà nói, tổn thất cỏn con này có thể nhiều hơn 15% cổ phần Giang thị không? Hơn nữa cổ phần Giang thị được ủy thác trong tay Lục Hoài Thâm còn không chỉ là 15%."
Giang Cận nhắm mắt một lát, "Nếu Lục Hoài Thâm thật sự thích em, thích đến nỗi không phải em không được thì chấp nhận một tí mạo hiểm này đã là gì? Huống chi, nếu sau này bọn em kết hôn, có nhà họ Giang trợ lực cho cậu ta, còn sợ không có cách nào gỡ gạc tổn thất sao?"
Giang Cận nghe Giang Cận chậm rãi nói, vô tình sắc mặt đã trắng bệch.
Giang Cận tự nói, sau cùng lại lạnh lẽo hừ một tiếng, nhìn về phía cô, "Mạn Mạn, em có cảm giác nguy cơ, là đúng rồi."
Giang Chu Mạn giống như bị sét đánh giữa trời quang nhưng về mặt tâm lí cô ta lại không có cách nào tiếp nhận sự thực này, cô ta và Lục Hoài Thâm bao nhiêu năm như vậy, cô ta vẫn luôn cho rằng anh sẽ không thay lòng.
Giọng cô ta như thể bị rút cạn sức lực, giả vờ bình tĩnh nhìn Giang Cận, "Ý của anh là anh ấy thay lòng rồi, anh ấy đã thích Giang Nhược?"
Câu cuối cùng rõ ràng có ý nghi ngờ.
Giang Cận bất lực chau mày, "Chỉ có thể chứng mình em quá chủ nghĩa lí tưởng, suốt ngày sống trong tưởng tượng, luôn cho là cậu ta đối với em tình sâu ý nặng, không phải em thì không chịu, chỉ dựa vào miêu tả của em, không thể chắc chắn cậu ta có tâm tư gì với Giang Nhược nhưng có thể chắc chắn cậu ta đích thực không thích em đến mức đó."
Giang Chu Mạn nhìn anh mình mà không thể tin được, lại chẳng thể thốt lên lời chất vấn, bởi vì trong tiềm thức của mình, cô ta cho rằng lời Giang Cận nói vốn không phải là không có lí.
Giang Chu Mạn đột nhiên có cảm giác tín ngưỡng bao năm bỗng chốc tan tành.
Thấy vẻ mặt Chu Mạn ngưng trệ, Giang Cận bình thản khuyên nhủ: "Mạn Mạn, có phải thích đến thế hay không thực sự quan trọng như vậy sao?"
"Quan trọng! Làm sao lại không quan trọng!" Giang Chu Mạn tức khắc nghiêm nét mặt, đôi mắt tròn khẽ trừng lên, liền đó rì rầm tự nhủ: "Anh có biết không, ngày đó khi em nhìn thấy Giang Nhược nôn mửa, em... em còn cho rằng cô ta có thai rồi."
Giang Cận cố giữ bình thản, căm phẫn nói: "Có thai đã làm sao, chỉ cần người Lục Hoài Thâm muốn vẫn là em, chỉ cần em là Lục phu nhân tương lai, tất cả đều có cơ hội xoay chuyển."
Giang Chu Mạn kinh ngạc với lí do thoái thác của Giang Cận.
Nhưng nghĩ lại lại thấy thông suốt, trong mắt Giang Cận hoặc là trong mắt phần lớn đàn ông tầng lớp này đều cho rằng thân xác và tâm hồn là hai thể độc lập. Hôn nhân xem trọng là lợi ích, giống như đã ngoại tình thì chỉ cần để tâm tới quan hệ thể xác thôi mới có thể bảo đảm chắc chắn sự vui vẻ của mỗi người.
Bọn họ nhận định người phụ nữ vừa nói chuyện tiền bạc vừa nói chuyện tình cảm đều là biến thể của lòng tham không đáy.
Một người sao có thể yêu cầu nhiều đến thế? Mọi người muốn sinh tồn trong chốn nước sâu bùn lầy này, thứ mà họ đại diện không chỉ là bản thân mà còn là gia tộc của chính mình.
Bàn chuyện tình cảm với người đàn ông đặt lợi ích lên hàng đầu chính là làm khó bản thân.
Đạo lí này đều dễ hiểu nhưng muốn ép cô ta bước ra khỏi ý nghĩ thâm căn cố đế bao năm nay của mình, cô ta không làm được.
Giang Cận có chút đau lòng, hơi hơi nghiêng người nhìn em gái nói: "Cậu ta đã tặng quà cho em, cho dù là xin lỗi cũng được, bồi thường cũng được, đó đều chứng tỏ cậu ta còn chưa dao động, người cậu ta để ý vẫn là em."
Anh ta hi vọng câu này có thể làm em gái an tâm.
"Nhưng, em cũng không thể chỉ khoanh tay chờ chết thế này," Giang Cận lần nữa dựa vào sofa nói: "Suy cho cùng, Giang Nhược vẫn là một mối nguy, cứ dây dưa mãi đối với ai cũng chẳng có lợi lộc gì, em phải nhân lúc trái tim Lục Hoài Thâm còn đặt trên người em, mau chóng nghĩ cách thúc giục cậu ta li hôn đi. Hiện tại chẳng qua Giang Nhược vì rơi vào đường cùng mới đi quấn lấy Lục Hoài Thâm, cuộc sống của cô ta cũng chẳng dễ dàng, đừng ép cô ta vào ngõ cụt, phải cho cô ta chút lợi ích, lại gây áp lực vừa đủ, buộc cô ta chủ động đề xuất li hôn, Lục Hoài Thâm không li hôn cũng chẳng nói được gì."
Giang Chu Mạn do dự không chắc.
Giang Cận huých thêm cho cô ta một cú cuối cùng, nói: "Lục Hoài Thâm vốn đã máu lạnh bạc tình, em đừng chỉ mơ mộng cậu ta sẽ động chân tình với người phụ nữ nào đó, chỉ cần cậu ta trông có vẻ thích em, em liền có thể tranh giành, biết chưa? Nhà họ Giang cũng cần Lục Hoài Thâm, anh và bố đều sẽ giúp em."
Giang Chu Mạn quay về phòng mình.
Hộp quà kia còn đặt trên bàn trang điểm, cô ta ngồi xuống bóc ra xem, bên trong là một hộp châu báu, lúc mở ra, cô ta mới lộ nụ cười.
Thì ra cô ta nói thích gì anh đều ghi nhớ.
Cho dù nói thế nào, ít nhất anh đối với cô ta vẫn có lòng, không phải sao?
Trước khi Giang Nhược ngủ, trái tim bị làm cho hoảng loạn bất an, sáng tỉnh lại tinh thần không tốt, cả người mê muội không thể lí giải nổi.
Người nhà họ Lục sáng ra lại dậy sớm, bao gồm cả Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược mở mắt mù mờ nhìn bốn phía xung quanh, tối qua đi ngủ mà cả người cứng ngắc nằm ở mép giường, suốt đêm không dám lật người, khi cô bị anh đánh thức, lúc đó mới cảm thấy cơ bắp khắp vai eo đều đau mỏi rệu rã.
Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng, một chút ánh sáng cũng không xuyên thấu qua, khắp trong phòng ngủ tối đen như mực, chẳng biết bên ngoài trời đã sáng hay chưa.
"Trời còn chưa sáng, mấy giờ rồi?", Giang Nhược vừa cằn nhằn một câu, vừa giơ tay cầm điện thoại xem. Mới sáng ra, giọng mũi nghèn nghẹt càng có vẻ nặng thêm không ít.
Lục Hoài Thâm mở đèn, chẳng thèm để ý đến cô, đi tắm luôn.
Cô liếc nhìn thời gian, mới chưa đến bảy giờ.
Mấy ngày nay vấn đề giấc ngủ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của Giang Nhược, cô cảm thấy dạo gần đây thân thể suy nhược, lúc đi đường bước chân cũng trở nên loạng choạng.
Sau khi rời giường, Lục Hoài Thâm ngoảnh mặt làm ngơ với sự tồn tại của Giang Nhược, tình cảnh này vẫn luôn tiếp diễn đến tận sau khi ăn xong bữa sáng.
Kiến thức sinh lí cần biết Giang Nhược đều biết, vậy nên về mặt khách quan vẫn có thể hiểu cho Lục Hoài Thâm, một thân bừng bừng ngọn lửa dục vọng mà không có chỗ phát tiết, đối với đàn ông mà nói cứ phải gọi là nghẹn đến bứt rứt.
Một nhà họ Lục cùng nhau ăn xong bữa sáng, Giang Nhược đương nhiên sẽ ngồi xe Lục Hoài Thâm cùng nhau đi.
Nhưng trước lúc rời khỏi, cô vào phòng về sinh, Lục Hoài Thâm lên tầng lấy đồ, đi xuống đã không thấy người đâu rồi.
Khi Giang Nhược còn đang rửa tay, có điện thoại của Lục Hoài Thâm gọi đến, cô vừa nhận đã thấy âm thanh muốn cáu cũng không xong của người đàn ông kia, "Rút cuộc cô có đi không hả?"
Hà Nội, 4/2/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ