Bước chân Bùi Thiệu hơi khựng, theo sau khép cửa lại, "Lục tổng, cơm trưa tới rồi."

Di động trên bàn giám đốc rung mạnh không ngừng cuối cùng cũng yên tĩnh, Lục Hoài Thâm đáp "ừ" một tiếng.

Lục Hoài Thâm một khi bận vào thì cũng không quá coi trọng ba bữa, đối với việc ăn gì cũng rất tùy tiện, Bùi Thiệu rõ như lòng bàn tay thói quen của anh, ngày thường anh không thích những món phức tạp và nhiều dầu mỡ, lúc này càng thiên về kiểu tinh giản, Bùi Thiệu bèn chỉ đặt hai mặn một canh đơn giản thanh đạm.

Đem đồ ăn bày ra bàn trà, Bùi Thiệu không quấy rầy nữa, bản thân cũng ra ngoài ăn cơm, trước khi đóng cửa, hình như lại nghe di động kia vang lên ù ù không chê phiền phức.

Bùi Thiệu ngồi xuống bàn mình, nhà ăn nhân viên đã qua thời gian phục vụ cơm trưa từ lâu, anh cũng đành đặt đồ ăn ngoài, vừa mở hộp cơm trưa, vừa cảm thán trong lòng thời buổi rối ren này làm khổ người ta quá.

Cơm còn chưa ăn được mấy miếng, di động của anh ta lại có cuộc gọi đến, vừa nhìn, là của ông cụ nhà họ Lục.

Bùi Thiệu nhớ tới cuộc gọi bị Lục Hoài Thâm mặc kệ không nghe, do dự một lát, vẫn nhận.

Đầu kia điện thoại, giọng trầm mạnh của Lục Chung Nam gần như không nén nổi tức giận, cất lời đi thẳng vào vấn đề: "Nhắn Lục Hoài Thâm hộ tôi."

Lục Hoài Thâm dám từ chối nghe điện thoại của vị này, nhưng Bùi Thiệu không dám, yên lặng nhận công việc chuyển lời, không hỏi nhiều nguyên do, nói nhận lời: "Ngài nói đi ạ."

"Bảo nó buổi chiều qua gặp tôi."

"Vâng, cháu nhất định sẽ truyền đạt."

Lục Chung Nam nghe vậy bỗng ngừng, lập tức nâng giọng nói: "Không chỉ truyền đạt! Nói với nó, tôi chờ nó đến 6 giờ, nếu nó không rảnh, tôi cũng chỉ có thể nghĩ cách đích thân đi gặp nó thôi, tiện thể trách anh thất trách."

Cách nói "Nghĩ cách đích thân đi" này nghe có vẻ không hay lắm, Bùi Thiệu chợt lo ngay ngáy trong lòng, ngoài miệng cũng không trì hoãn, đáp liên tiếp mấy tiếng: "Vâng vâng vâng."

Sau khi Bùi Thiệu kết thúc cuộc gọi đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị ăn xong cơm thì vào nói với Lục Hoài Thâm chuyện này, nhưng mà đầu óc anh ta không dừng được, vừa ăn vừa nghĩ những việc từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cơm càng ăn càng mất ngon, dứt khoát buông đũa, lập tức vào văn phòng.

Lục Hoài Thâm đang ngồi trên sofa từ tốn ăn cơm, lâu như vậy rồi, cũng chẳng thấy anh ăn được bao nhiêu.

Bùi Thiệu tới trước mặt, anh gắp một đũa đồ ăn đặt lên cơm, hỏi: "Gì đấy?"

Bùi Thiệu báo cho anh biết cuộc điện thoại của Lục Chung Nam cùng với ý đồ, Lục Hoài Thâm nuốt đồ ăn, gật gật đầu, "Biết rồi."

Được một lúc, không thấy Bùi Thiệu rời đi, Lục Hoài Thâm nghiêng mặt ngước mắt nhìn anh ta: "Còn việc gì?"

"Anh có qua không?"

Lục Hoài Thâm nói: "Đi, sao mà không đi."

Bùi Thiệu ngập ngừng một lúc rồi mở lời: "Tôi có một số nghi vấn."

"Nói."

Bùi Thiệu cảm thấy hôm nay anh đặc biệt kiệm lời, so với ngày thường, trên người anh có thêm những cảm xúc mà anh ta chưa bao giờ bắt gặp, trong trầm mặc còn mang theo một sự tĩnh mịch không nhìn thấy bến bờ.

Trong đầu đột nhiên nảy ra cái từ này, chính anh ta cũng có phần ngạc nhiên.

Hoảng hốt giây lát, Bùi Thiệu nói: "Lần này anh cùng Trần Tấn Nam hợp tác truy bắt Thủy Hỏa là hành động bảo mật, huống hồ hành động thất bại, cảnh sát rút quân, hai bên đều không để lộ bất kì tin tức nào, chưa nói đến ngay hôm nay Thường tổng cố tình chất vấn, thì bên phía Bắc Mỹ đồng thời lại xảy ra vấn đề, thứ cho tôi nói thẳng, chủ tịch gấp gáp muốn gặp anh chỉ e cũng chẳng thoát được liên quan đến chuyện tối qua, bề ngoài thì những rắc rối này không hề liên quan đến nhau, nhưng lại làm người ta cảm giác có mối liên hệ vi diệu, có khi nào, chủ tịch cùng giám đốc Thường......"

Bùi Thiệu ngừng tiếng đúng lúc, trên mặt Lục Hoài Thâm vẫn bình lặng như cũ, chứng tỏ những điều giờ phút này anh ta nghĩ đến, Lục Hoài Thâm cũng đã nghĩ đến từ lâu.

Lục Hoài Thâm nhìn về phía anh ta trong chốc lát, theo sau cười nói: "Đúng vậy, đâu có chuyện trùng hợp thế. Là người hay quỷ, còn phải thử thêm mới biết được."

Nói xong tiếp tục cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, Bùi Thiệu cảm thấy cũng không giống kiểu đồ ăn ngon lành, nụ cười kia càng khiến anh ta sợ hãi trong lòng.

......

Buổi chiều, Lục Hoài Thâm rời công ty trước đến gặp Lục Chung Nam ở nhà họ Lục, kịp đến trước bữa tối 15 phút.

Lục Chung Nam ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách, thấy Lục Hoài Thâm vào nhà, vẻ cáu giận tràn ngập mặt mày, chờ anh đến bây giờ, đã sớm hao hết kiên nhẫn, trừng mắt lườm anh một cái, xoay người lên tầng trước.

Trong thư phòng, lúc Lục Hoài Thâm đẩy cửa vào, Lục Chung Nam chống gậy đằng trước, đứng trước cửa sổ quay lưng về cửa lớn, gậy làm theo dáng người, chống thân hình ông ta đứng thẳng.

Lục Hoài Thâm nhìn ông ta, trở tay đóng cửa.

Gen đàn ông nhà họ Lục tương đối ổn định, chiều cao ưu việt, không một ngoại lệ, chỉ là Lục Chung Nam đã đến tuổi thượng thọ, theo quy luật tuần hoàn tự nhiên, cơ thể không tránh khỏi ngày một nhăn nheo, ông ta xoay người, ngước đôi mắt sụp mí, quan sát kĩ Lục Hoài Thâm đứng cách mấy mét.

Người này cao to khí khái, giống ông ta hồi thanh niên.

Hiện giờ ông ta từ từ già đi, thời đại của mình sớm đã thành dĩ vãng, mà Lục Hoài Thâm đang thời đỉnh cao, trong bối cảnh như thế, trong lòng Lục Chung Nam tự nhiên nảy sinh sự thê lương của anh hùng xế bóng, tiện đà nhớ tới những hành động của Lục Hoài Thâm, từng bước thoát khỏi sự khống chế của ông ta, hơn nữa còn nhiều lần ngang nhiên khinh thường địa vị của ông ta, kiểu thê lương tiến tới biến thành tức giận.

Lục Chung Nam từng cho rằng, Lục Hoài Thâm cũng bỏ ra không ít tâm huyết cho Bác Lục, cho dù chẳng để ý đến đám người nhà họ Lục nhưng nó vẫn sẽ để ý đến tâm huyết của mình.

Nhưng gần đây Lục Hoài Thâm hành sự thái quá, không thèm quan tâm đến thể diện nhà họ Lục, đụng vào giới hạn khoan nhượng của ông ta, sự sầu lo của Lục Chung Nam ngày một nhiều thêm. Đã từng nhiều năm chẳng hỏi han gì đến mẹ con Lục Hoài Thâm, thậm chí dung túng Thường Uyển âm thầm cắt đứt đường sống của mẹ con họ. Đoạn ký ức đã qua này lại bắt đầu hành hạ thần kinh ông ta.

Lục Hoài Thâm thật sự có thể tách bạch hoàn toàn khúc mắc trong lòng với chuyện công ty không? Nếu như không thể, vậy mấy năm nay của nó tính là gì? Mai phục mưu đồ hả?

Lục Chung Nam ngày nhớ đêm mơ, không được yên lòng, ông ta không thể thuyết phục chính mình, lại phát hiện năng lực trói buộc Lục Hoài Thâm của ông ta có hạn, vì thế cán cân đề phòng và tín nhiệm càng thêm nghiêng.

Trong thời gian Lục Chung Nam nhìn chằm chằm anh lộ ra suy tư, Lục Hoài Thâm ngồi thẳng xuống sofa đơn đối diện ông ta, vắt chân, biểu cảm hời hợt: "Có việc tìm cháu?" Nói xong nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Lục Chung Nam trông anh vẫn không vừa mắt như trước kia, hừ một tiếng: "Anh vội đi đâu?"

Lục Hoài Thâm cười một cái, trả lời với giọng điệu lạnh lùng: "Cháu muốn đi đâu, chẳng lẽ ông không rõ?"

Lục Chung Nam tối mặt nhìn anh nhất thời không lên tiếng.

Tay Lục Hoài Thâm gác lên đùi, ngón tay gõ vài cái lên đầu gối, "Ông tin tức nhanh nhạy, cơ sở ngầm trải rộng, tất nhiên cháu cũng tự hiểu, ông không cần ra vẻ không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, vòng vo nhiều thế. Hôm nay tìm cháu tới, còn không phải muốn nói chuyện này sao, vẫn nên tiếp tục phong cách trực tiếp trước nay của ông là được, có việc nói thẳng."

Lục Chung Nam nghe anh nhấn trọng âm từng chữ "ông" một, cảm giác huyết áp vọt lên, bực tức nói: "Anh hung hăng càn quấy!"

Lục Hoài Thâm hơi nâng mí mắt, vẫn chưa phản bác gì.

Lục Chung Nam hung hăng lườm anh hồi lâu, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay chắp sau lưng, "Thủy Hỏa gì đó, anh biết vì sao tối qua cho anh vào tròng không?" Lục Chung Nam cười khẩy, liếc anh một phát: "Chính vì anh kiêu ngạo, anh tự cho là đúng từng bước ép sát Giang Cận!"

Lục Hoài Thâm không hề cảm thấy bất ngờ với việc Lục Chung Nam biết Thủy Hỏa hoạt động ở thành phố Đông Lâm, ngữ khí của anh có vẻ hứng thú: "Chỉ có Giang Cận thôi à? Cháu thấy hình như ông nói thiếu hai người, hôm nay ông gọi cháu tới, hẳn không chỉ vì cháu chọc điên Giang Cận."

Trên mặt Lục Chung Nam lộ ra vẻ bực bội sau khi bị vạch trần lại nhất thời không thể tìm được từ ứng đối, thay đổi này thoáng qua trên mặt ông ta trong chớp mắt.

Lục Hoài Thâm từ từ nói: "Tình hình Giang thị không lạc quan, chẳng có gì phải sợ, hiện giờ Giang Cận không còn đường lùi, một mặt lo lắng chân tướng vụ án năm xưa phạm phải bị phơi trần, một mặt phải hết sức kiêng dè trong tay cháu nắm một phần năm cổ phần Giang thị, cái bộ dạng chó cùng rứt giậu. Đổi về quá khứ, ông đã bắt cháu thừa thế tóm gọn Giang thị từ lâu rồi, sao bây giờ trái lại còn hạch hỏi cháu?"

Lục Chung Nam mắng: "Đó là anh quá không biết chừng mực!"

"Sao cháu lại không biết chừng mực?" Lục Hoài Thâm dựa vào lưng ghế, hơi hơi nghênh cằm với ông ta, nói giễu cợt: "Chỉ vì lần này Thường Uyển cũng dính líu bên trong?"

Lục Chung Nam nghe vậy quay mặt đi, trên mặt hiện lên sự xấu hổ, nói mạnh miệng: "Việc nào ra việc đó."

Lục Hoài Thâm khinh thường nói: "Ông không cần lấp liếm, càng không cần thả bom khóm, cháu biết mục đích của ông."

Lục Chung Nam dứt khoát không che giấu nữa, thẹn quá hóa giận nói: "Vậy mục đích của anh thì sao? Anh gửi thư tố giác lên trên mượn tay cơ quan nhà nước đối phó Giang Cận, vốn đã là không có đạo đức......"

"Đạo đức?" Lục Hoài Thâm cười: "Khoan nói đến Giang Cận được đằng chân lân đằng đầu vươn tay gây tội ác tới người của cháu, thì ông âm mưu cả đời, lại còn đòi nói chuyện đạo đức với cháu?"

"Người của anh cái gì, anh nói thẳng là Giang Nhược cho xong! Vốn không cần làm ầm ĩ với Giang thị như bây giờ, chỉ bởi vì Giang Nhược. . ."

"Đừng lấy cô ấy ra cản chuyện." Lục Hoài Thâm trầm giọng cắt ngang ông ta, giọng không mấy khách sáo.

Lục Chung Nam nói: "Không cho người khác nói nó, anh cũng bảo vệ tốt đấy, thế sao không nhìn thử xem mình đã làm chuyện gì? Tôi còn tưởng, anh có lòng đổi chủ Giang thị thành họ Lục, thật không ngờ, anh thế mà định may áo cưới cho người ta!"

Ý Lục Chung Nam chỉ Đỗ Thịnh Nghi, ông ta nhận được tin tức, tối hôm qua sau khi Giang Nhược gặp Đỗ Thịnh Nghi thì vào viện, cho rằng lời mình nói chọc trúng chỗ đau của Lục Hoài Thâm, có thể giảm nhuệ khí của anh.

Ai biết Lục Hoài Thâm nhìn ông ta thật lâu, sắc mặt cực kỳ khó coi, bỗng nhiên nhếch môi như cười như không: "Không ngờ ông cũng biết không ít, ai nói với ông đấy? Thường Uyển hay Lục Thậm Cảnh? Cho phép cháu đoán thử, chắc bọn họ biết được từ Giang Cận."

Lục Hoài Thâm cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Lục Chung Nam, không khỏi mỉa mai mà nói: "Nhìn dáng vẻ ông thì đã biết giữa Thường Uyển, Lục Thậm Cảnh với Giang Cận không đơn giản, nhưng hôm nay ông tìm cháu, là dự định tiếp tục dung túng?"

"Đây không gọi là dung túng," Nét mặt Lục Chung Nam có phần ôn hòa hơn, "Việc này vốn dĩ anh làm không đúng, sao anh có thể tố giác luôn cả mẹ kế? Chị ta cũng là người nhà họ Lục, anh làm vậy, tương đương với gây rắc rối cho nhà họ Lục và Bác Lục. Loại chuyện này âm thầm giải quyết là được rồi. . ."

Khẩu khí Lục Chung Nam có ý chịu thua, Lục Hoài Thâm cũng không tiện cứng rắn với ông lão nữa, cười cười nói: "Những cái đó đều không phải điểm yếu trí mạng gì, chỉ để nhắc nhở bà ta thôi. Mọi hành động nhắm vào cháu của Thường Uyển, cháu đều có thể không so đo, nhưng bà ta tham ô công quỹ lạm dụng chức quyền, ở bên ngoài thao túng phi pháp giao dịch chứng khoán, một khi bị phát hiện thì chính là bôi nhọ công ty. Những việc này đào kĩ còn có thể đào ra cả đống to, vụ nào vụ nấy đều có thể khiến bà ta không trở mình nổi, nếu không phải suy xét đến thể diện của ông, cân nhắc đến tố giác bà ta gây nguy hại đến sự phát triển của công ty, thì cháu thật sự không muốn giữ lại quả bom hẹn giờ ấy."

Hà Nội, 1/4/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play