Khuỷu tay Lục Hoài Thâm gác lên hai bên tay vịn ghế, ngón tay đan vào nhau để trước người, ánh mắt bảy phần trầm ổn ba phần kiêu ngạo, câu kia không phải anh tự đại, mà là anh có sự tự tin đó.
Lục Chung Nam cũng biết rõ điểm này, nhưng ông ta lại mạnh miệng cự tuyệt không thừa nhận cái việc ngày trước mình với con trai cả làm là có lỗi với mẹ Lục Hoài Thâm. Bởi vậy dù ông ta cần Lục Hoài Thâm, nhưng vẫn cảm thấy anh là tai họa tiềm tàng như cũ.
Người đưa ra quyết sách vốn không phải chuyện dễ dàng, càng là người ở địa vị cao, càng phải tiến bước nào, rào bước ấy, chỉ sợ sai một li đi một dặm, Lục Chung Nam ngần ấy tuổi, kinh nghiệm phong phú cũng không dám quả quyết hiểu rõ về đám con cháu như lòng bàn tay.
Mấy đứa con trai đều muốn độc chiếm quyền lớn, Thường Uyển chuyên tâm nghĩ cho nhà mẹ đẻ cùng con trai, Lục Thậm Cảnh trước sau một lòng với mẹ nó, Lục Hoài Thâm năng lực vượt trội, lại có thể giữ ổn định thế cục, nhưng đối với chuyện trước kia, nó vẫn mang oán hận trong lòng, tính cách khó quản chế, rất khó nói về sau có khi nào sẽ đối chọi với ông ta không.
Nhưng chí ít Bác Lục ở trong tay Lục Hoài Thâm thì có thể vĩnh viễn mang họ Lục, thứ mà từ đầu đến cuối anh còn thiếu, là một viên định tâm hoàn.
Thấy Lục Chung Nam im lặng không nói, mặt lộ vẻ giận.
Lục Hoài Thâm lại nói nhã nhặn: "Cháu nói mấy cái này vốn không phải muốn uy hiếp ai, mà hi vọng ông có thể phân biệt rõ thị phi đúng sai, chỉ khi ông đứng đúng hàng, mới có thể giảm bớt phiền toái cho cháu một cách thích hợp."
Lục Chung Nam nói như giận dỗi: "Anh còn muốn thế nào nữa? Đợt trước anh đao to búa lớn nhằm vào Thường Uyển, tôi đã mắt nhắm mắt mở rồi, anh còn muốn tôi thế nào!"
Lục Hoài Thâm nhướng mày: "Ông mượn tay cháu thanh trừng thế lực Thường Uyển thay ông, giờ còn định truy cứu trách nhiệm của cháu, thế sau này ai còn dám làm việc cho ông?"
Lục Chung Nam hừ nói: "Nói như mình trong sạch lắm không bằng," ông ta dừng một lát, mới do dự bảo: "Anh vẫn nên bớt phóng túng lại một tí, vừa vừa thôi, lâu ngày người khác sẽ khó giữ nổi không nói tôi thiên vị, làm việc không công bằng, nói thế nào thì Tiểu Cảnh cũng là em trai anh."
"Chuyện xấu toàn để cháu làm, người tốt thì nhường cho ông làm." Lục Hoài Thâm giễu cợt, hơi híp mắt nói khinh thường: "Mẹ con nó không trêu vào cháu, ai có sức rảnh rỗi dây dưa với họ? Giờ cháu còn đang nghĩ, tại sao vừa vặn ngay thời điểm mấu chốt trước và sau khi Giang Nhược xảy ra chuyện thì Lục Thậm Cảnh cùng Thường Uyển lại chạy tới Quảng Châu tìm Thẩm Thế Nghiêm."
Lục Chung Nam trầm giọng: "Câu này là sao?"
Lục Hoài Thâm cười một tiếng, "Điệu hổ ly sơn, dương đông kích tây đấy. Cổ phần của Thẩm Thế Nghiêm ở Bác Lục không ít, ông ta cần dùng tiền gấp, nếu muốn dựa vào việc chuyển nhượng cổ phần chuyển thành tiền mặt, ông đoán Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh có bỏ ra được nhiều tiền thế không?"
Lục Chung Nam lâm vào trầm tư.
Lục Hoài Thâm lại nói: "Sau đó cháu lại đi tìm Thẩm Thế Nghiêm, hỏi ông ta và Lục Thậm Cảnh bàn bạc thế nào rồi, ông ta nói chưa bàn được giá cả, Lục Thậm Cảnh cũng không tranh thủ."
Theo lý thuyết, để có thể chiếm ưu thế ở Bác Lục, chắc chắn Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh sẽ không tiếc giá nào để nắm được cổ phần. Nếu sớm biết nuốt không trôi, hà tất còn phải đi một chuyến?
"Ông cũng biết, công ty sợ nhất chính là trong ngoài cấu kết, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Hiện giờ trong tay cháu rất nhiều việc, không dám bảo đảm bất kì lúc nào cũng có thể theo dõi chằm chặp động tĩnh bên ngoài không một chút sơ xuất." Lục Hoài Thâm đến điểm thì dừng, không tiếp tục nữa.
Lục Chung Nam nghe hiểu ý Lục Hoài Thâm, đây là muốn ông ta đưa ra lựa chọn. Tin nó, thì phải phòng thủ hậu phương cho nó. Không tin, cũng đừng mong nó dốc lòng dốc sức vì mình.
Lục Chung Nam lẳng lặng đánh giá người trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ngỡ ngàng cùng hối hận. Ông ta gần như mỗi giây mỗi phút đều suy nghĩ, làm sao có thể lợi dụng mỗi một phần giá trị trên người nó, hôm nay xem ra, Lục Hoài Thâm hiểu tỏ tường về sự phòng bị và lợi dụng của ông ta, có khả năng ngay cả những điều này cũng nằm trong tính toán của nó.
"Cho nên ý anh là, bên chỗ Giang Nhược, anh nhất định phải phụ trách?"
Lục Hoài Thâm đành phải phân bua: "Là không thể không."
Lục Chung Nam có phần buồn bực, xoay nhẫn trên tay nói: "Tôi hiện tại thấy rõ rồi, nhà họ Giang chẳng một ai là đèn cạn dầu, kể cả Giang Nhược, ban đầu bảo anh ly hôn. . ."
Lục Hoài Thâm hơi lạnh nhạt ngắt lời ông ta: "Bây giờ vẫn còn nói mấy thứ ấy, có ý nghĩa gì không?"
Lục Chung Nam nâng cao giọng nghiêm mặt nói: "Sự đã rồi, nó đúng là không làm người khác bớt lo được còn gì, nói cũng không cho nói nữa?"
Giọng điệu của Lục Hoài Thâm thong thả: "Nói thế này nhé, mẹ của con cháu là Giang Nhược, nếu ngày sau để đứa bé nghe được ông nói mẹ ruột nó như vậy, ông đoán đứa bé còn bằng lòng gọi ông một tiếng cụ hay không?" Anh nói rồi cười cười, nói hàm ý sâu xa: "Dù sao lúc trước cháu cũng đứng về phía mẹ cháu."
Lục Chung Nam nghẹn lời, ". . .Ai thèm!"
"Được, thế thì chờ xem."
***
Giang Nhược nhận được điện thoại của Cao Tùy sau khi anh ta về nhà vào buổi tối, cô mới vừa ăn xong cơm chiều, cầm điện thoại lên thư phòng trên tầng.
Cao Tùy nói: "Chúng tôi đã tìm Tiêu Lộc, tôi nói trực tiếp kết luận của tôi cho cô nhé, lời khai của bà ta không có tác dụng gì."
Tuy rằng nằm trong dự liệu, nhưng Giang Nhược vẫn không ngăn nổi lòng chùng xuống.
"Tôi đã đoán được," Giang Nhược tới thư phòng, đóng cửa lại rồi nói: "Bà ấy nói cụ thể thế nào? Trông dáng vẻ có phải là thông đồng trước với Minh Ngọc không?"
Cao Tùy nói: "Bà ta bảo ngày đó cô tới thăm, là thay Minh Ngọc đưa thẻ ngân hàng cho bà ta, Minh Ngọc sợ chi phí chữa bệnh của bà ta không đủ, cuộc sống không đảm bảo. Tuy rằng phần này có thể khớp với khẩu cung của cô, nhưng trong tố cáo của Minh Ngọc và Cao Tường, vì để giúp cô che giấu cái gọi là tiền tham ô, hai bọn cô liên kết nói dối Tiêu Lộc, ý tứ chính là, tất cả mọi thứ Tiêu Lộc đều không hay biết, bà ta biết nguồn gốc cái thẻ là từ cô, mà cô. . ."
Giang Nhược bình tĩnh cắt ngang: "Tôi hiểu."
Cao Tùy lại nói: "Tôi thấy bộ dạng bà ta quả thực giống bị người ta che giấu, mù tịt không biết chuyện gì phát sinh."
Giang Nhược cười nhẹ: "Lúc trước tôi thấy Minh Ngọc cũng thật sự đơn thuần đáng thương, tôi đã tin cậu ta."
Cao Tùy không nói gì, lặng im thật lâu sau lại nói: "Cái này vẫn phải xem cảnh sát định đoạt thế nào."
"Có phải hiện tại chỉ có thể chờ phía cảnh sát quyết định có khởi tố hay không?"
"Cho dù như thế, giai đoạn công tố và thẩm phán vẫn có thể nghĩ cách." Cao Tùy dừng một chút, "Thật ra tôi có một kiến nghị."
"Anh nói đi."
"Giang Cận với Minh Ngọc làm như vậy khẳng định là có mục đích, cô có thể hỏi thử xem Giang Cận muốn cái gì."
"Thế không phải đúng ý nguyện của anh ta à? Chẳng lẽ cho thứ anh ta muốn, thì anh ta có thể chi phối bên cảnh sát đưa ra quyết định hả?" Câu chữ của Giang Nhược lanh lảnh, "Tôi biết anh ta muốn gì, anh ta muốn cổ phần, anh ta còn muốn cho tôi ngồi tù, tốt nhất là cả đời này không thể nảy sinh uy hiếp gì đối với anh ta nữa."
Giang Nhược chống trán, ngón tay luồn vào tóc, cô biết rõ không còn cách khác, nhưng vẫn cứ cảm thấy không cam lòng: "Một lần tỏ ra yếu thế, thì sẽ vĩnh viễn mất đi quyền chủ động."
Cao Tùy nói an ủi: "Cô đừng nôn nóng, dù sao Giang Cận cũng bị nghi ngờ có liên quan đến vụ tử vong của bố mẹ cô, có lẽ phía cảnh sát có thể cân nhắc đến tính đặc thù trong vụ kiện của cô để suy xét lại."
Giang Nhược ngẩn người, "Nếu tôi có thể khẳng định chủ mưu đứng sau hại chết bố mẹ tôi là Giang Cận và Giang Vị Minh, thì có thể thay đổi cục diện đúng không?"
"Có thể, nhưng bây cảnh sát đang điều tra, Thủy Hỏa đang lẩn trốn, cô có thể nghĩ cách khác không?"
Giang Nhược lẩm bẩm: "Để tôi nghĩ thử. . ."
Buổi chiều ngày hôm sau, Giang Nhược đánh xe ra ngoài, nửa đường mua một giỏ hoa quả cùng một bó hoa tươi đến một khu nhà ở cao cấp nào đó.
Cô đứng trước cửa an ninh dưới tòa chung cư gọi một cuộc điện thoại, "Đỗ tiểu thư, tôi đang ở dưới tòa chung cư nhà cô."
Hà Nội, 1/3/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ