Lời lẽ của đối phương khẳng định từng câu từng từ, bất kể ai nhìn vào cũng thấy đây là một vụ án đầy đủ chứng cứ, không khác gì ván đã đóng thuyền.
Cảnh sát dáng vẻ chính nghĩa, sắc mặt nghiêm khắc, Giang Nhược chống đỡ áp lực cao, cố làm ra vẻ ung dung, "Thẻ này đúng là chính tay tôi trao đến tay mẹ Minh Ngọc, nhưng là Minh Ngọc bảo tôi đưa. Cô ấy bảo trong thẻ là tiền mấy năm nay cô ấy cóp được, cô ấy mắc bệnh trầm cảm, bệnh tình lúc nặng lúc nhẹ, có rạn nứt trong mối quan hệ với mẹ, mẹ cô ấy không muốn gặp cô ấy, bà có tiền sử bệnh ung thư, gần đây lại nằm viện, Minh Ngọc sợ mẹ mình có điều gì bất trắc, trong tay lại không có tiền trị liệu, cho nên mới nhờ tôi đi chuyển giao số tiền này. Từ đầu đến cuối tôi không biết người mở tài khoản này là ai, cũng không biết con số trong thẻ."
Sự thật như thế, những gì có thể nói đều nói rồi, nhưng cảnh sát tin hay không không phải là cô có thể khống chế.
Cảnh sát Lưu từ thực tập đến hành nghề đã mấy năm, từng gặp quá nhiều tội phạm, không thiếu nhất chính là loại nói dối thành tinh tố chất tâm lý cực cao này, để chứng minh sự trong sạch, nói dối tới mức mặt không biến sắc. Cho nên trước khi vụ án có kết quả, đối với lời khai của kẻ tình nghi, cô ấy sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng sẽ không phủ định toàn bộ.
Cô ấy nói: "Cao Tường có làm giả chứng cứ hay không, chờ chúng tôi thẩm vấn Minh Ngọc sẽ biết. Nếu thật sự y như lời cô nói, thẻ là Minh Ngọc giao cho cô, nhưng cô lại là bạn Minh Ngọc. . . Ý cô là Minh Ngọc kết hợp với Cao Tường hãm hại cô?"
"Trước mắt có vẻ là thế."
Một lần phản bội tình cảm, Giang Nhược chỉ có thể bấm bụng chịu. Ban đầu khi vừa nghĩ thông suốt, cảm xúc phẫn hận cực kỳ mãnh liệt, về sau trong lòng vẫn còn tồn tại một tia hy vọng, có lẽ Minh Ngọc cũng là người trong cuộc không biết sự tình, nhưng khi chứng cứ hoàn chỉnh bày trước mặt cô, lúc đầu đuôi sự tình rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa, ngược lại cô bình tĩnh hơn nhiều.
Cô biết, lời khai cuối cùng của Minh Ngọc sẽ không có lợi cho mình, tất cả mọi thứ, chính là một trò lừa bịp, Minh Ngọc là mồi nhử hoàn hảo có thể khiến cô không hề phòng bị.
Các tiểu tiết đều được dày công lên kế hoạch, mới có thể khiến sự biện bạch của cô ngày hôm nay không có chỗ đứng.
Lời lẽ của cảnh sát Lưu lạnh nhạt theo kiểu việc công xử theo phép công: "Cô cho rằng cô ta có lý do gì để mưu hại cô?"
"Có lẽ chịu sự xui khiến hoặc dụ dỗ của Giang Cận. Giang Cận trước mắt là chủ tịch tập đoàn Giang thị, bị nghi ngờ cố ý lên kế hoạch tai nạn xe cộ dẫn tới bố mẹ tôi tử vong, Giang Cận cùng bố anh ta là Giang Vị Minh đã khống cáo ông nội tôi với rất nhiều tội danh vào tháng 2 năm nay, sau đó bị phát hiện có hiềm nghi ngụy tạo chứng cứ, kiện tụng còn chưa chấm dứt, vụ án bố mẹ tôi tử vong cũng đang trong điều tra, tất cả những thứ này đều được ghi chép trong hồ sơ, có thể kiểm chứng."
Cảnh sát Lưu lâm vào trầm tư, dùng bút chọc nhẹ cằm, "Minh Ngọc và Giang Cận có quan hệ gì?"
Giang Nhược không hề do dự: "Minh Ngọc là tình nhân của Giang Cận."
Giang Nhược vốn định nói vị hôn thể của Giang Cận khiến cho bệnh trầm cảm của Minh Ngọc phát tác, cô ấy muốn rời khỏi Giang Cận, có lẽ sẽ bởi vậy mà chịu sự khống chế của Giang Cận, nhưng lời nói đến cổ họng, cô lại bắt đầu nghi ngờ ngay cả bệnh tình cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, cảnh sát Lưu cùng đồng nghiệp đi ra ngoài, trong một thoáng cửa mở ra, Giang Nhược thấy Minh Ngọc đi ngang qua khe cửa.
Cô ấy nhìn lướt vào bên trong, ánh mắt né tránh, nhanh chóng đi qua.
Cửa đóng lại, Giang Nhược ngồi ở trong phòng thẩm vấn bốn phía đều là vách tường, trần nhà trên đỉnh đầu có hai ngọn đèn chân không sáng chói quá mức, chiếu đến mức đôi mắt cô cay xè, sau thời gian dài, hơi đau.
......
Cảnh sát Lưu cùng đồng nghiệp từ phòng thẩm vấn đi ra, gặp được đội trưởng đội điều tra kinh tế từ trước mặt đi tới.
"Dương đội."
Dương đội hỏi: "Hai người thẩm vấn ra được gì chưa?"
Cảnh sát Lưu nói đại khái tình hình, Dương đội cười khẩy: "Chứng cứ bày trước mặt, cô ta còn có thể bịa ra lời nói dối không hề có sức thuyết phục?"
Cảnh sát Lưu nhíu mày một cái: "Không chắc là nói dối, tôi cảm thấy chuyện này rất nhiều điểm đáng ngờ, con người và mối quan hệ liên quan phức tạp, tôi kiến nghị thẩm vấn Minh Ngọc xong thì nói sau."
Đội trưởng Dương không lên tiếng, được một lúc mới nói: "Được, thẩm vấn trước."
Đang nói, phía sau truyền đến âm thanh giày cao gót, Quý Lan Chỉ và thực tập sinh của Cao Tùy cùng nhau đi tới, Cao Tùy nói áng chừng mất mười mấy phút nữa thì sẽ đến, lúc trước luật sư cố vấn của bà ấy không thể đi được, bây giờ vừa mới xuất phát, bà ấy dứt khoát bảo không cần qua nữa.
Thực tập sinh là một cô gái vóc dáng cao, mặc bộ đồ cùng giày cao gót, trong sự trẻ trung giỏi giang lộ ra vài phần ngây ngô.
Sau khi trao đổi, thực tập sinh đến phòng thẩm vấn, Quý Lan Chỉ ở lại bên ngoài liên hệ với người khác, vừa lấy điện thoại ra, thấy Giang Cận cùng một người đàn ông mặc tây trang giày da đi tới, bà ấy buông tay, nhìn về phía người đến.
Cái người bên cạnh Giang Cận hẳn là một luật sư, còn chuẩn bị đầy đủ quá, người vừa mới đến, luật sư đã theo chân đến rồi.
"Bà Quý, đã lâu không gặp." Giang Cận cười hòa nhã, giơ tay đến trước bà ấy.
Thời kì hai nhà Lục - Giang còn qua lại, trong một số trường hợp, hai người từng gặp mặt vài lần.
Quý Lan Chỉ hờ hững nhếch môi, bắt tay anh ta trông như không hề hiềm khích, "Đã lâu không gặp."
"Chồng bà dạo này thế nào? Nghe nói đợt trước gặp tai nạn xe." Giang Cận giả bộ hàn huyên.
Quý Lan Chỉ rút tay về, cười nhìn đối phương: "Gần khỏi rồi, cảm ơn quan tâm."
Giang Cận: "Thế thì tốt."
Nói xong đi về khu chờ.
Quý Lan Chỉ lập tức thay đổi sắc mặt, cau mày nhìn bóng lưng Giang Cận, điện thoại của Lục Hoài Thâm hiện tại vẫn không gọi được, bà ấy không biết lúc nào anh lên máy bay, lúc nào có thể đến nơi.
Bà cảm thấy việc này có gian trá, không dám tùy tiện liên hệ thân thích nhà họ Lục, trước tiên tìm người nhà họ Quý, định bảo anh mình khơi thông một chút, ít nhất có thể tìm hiểu tình hình, kết quả phía cảnh sát cũng không muốn tiết lộ cái gì.
Thực tập sinh vào phòng thẩm vấn, đứng ở bên bàn đối diện Giang Nhược, vươn tay ra trước mặt Giang Nhược: "Chào Giang tiểu thư, tôi tên Lăng Giảo, là luật sư thực tập của văn phòng luật sư Cao."
Vì nguyên nhân nghề nghiệp, tốc độ nói chuyện của đối phương hơi nhanh, nhưng giọng nói rất ôn hòa.
Giang Nhược bắt tay cô ấy, "Chào cô."
Lăng Giảo vừa tìm hiểu đầu đuôi sự việc từ cô, vừa ghi chép, chuẩn bị đợi sau khi Cao Tùy tới, để anh ta có thể hiểu những chuyện đã qua.
......
Cảnh sát Lưu nghe một lượt khẩu cung của Giang Nhược trước, rồi chuẩn bị một chút mới đi vào phòng thẩm vấn cách vách. Minh Ngọc đã đợi được một lúc, thấy người tiến vào thì cúi đầu, bộ dáng run rẩy bất an.
Trong lúc thẩm vấn chủ yếu vẫn do cảnh sát Lưu đưa ra câu hỏi, phương thức tư duy giữa người cùng giới na ná nhau, việc giao lưu sẽ tương đối dễ dàng.
Sau mấy câu hỏi theo thủ tục, cảnh sát Lưu hỏi: "Cô với Giang Nhược là bạn bè?"
Minh Ngọc gật đầu, sợ sệt khẽ nói: "Đúng vậy."
"Biết Cao Tường không?"
Cô ấy lắc đầu.
Cảnh sát Lưu vỗ bàn chát một tiếng, Minh Ngọc lập tức gật đầu.
"Vì sao biết anh ta?"
Minh Ngọc không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, cứ không phản ứng gì, cảnh sát Lưu và đồng nghiệp nhìn nhau, đối phương lên tiếng: "Nếu bị chúng tôi phát hiện cô có hiềm nghi bao che và chứa chấp, sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật."
Minh Ngọc ngẩng phắt đầu, đôi mắt cũng đỏ cả lên, "Tôi chỉ từng nghe thấy tên người này."
"Nghe thấy kiểu gì?"
Minh Ngọc cắn môi dưới, khẽ nói: "Giang Nhược nói với tôi."
Cảnh sát Lưu thấy cô ấy là quả hồng mềm, hơi nâng giọng ép hỏi, lại dùng hậu quả của người có hiềm nghi bao che để đe dọa, thế mà cái gì cô ấy cũng thú nhận hết.
"Thẻ là Giang Nhược bảo Cao Tường dùng phương thức chuyển phát nhanh gửi cho tôi," Minh Ngọc cấu chặt tay giấu dưới gầm bàn, "Quan. . .quan hệ của cô ấy và chồng không tốt, mấy tháng trước đã ầm ĩ muốn li hôn, hồi ông nội cô ấy nằm viện, còn tìm tôi vay tiền, tuy rằng hiện tại quan hệ của cô ấy với chồng đã hòa hoãn, nhưng cô ấy bảo phải đề phòng tai họa, cô ấy bảo có một số tiền, bảo tôi để số tiền này ở chỗ mẹ tôi hộ cô ấy, vì sợ bị người ta phát hiện, cô ấy bảo thẻ kia phải. . .phải lấy danh nghĩa của tôi cho mẹ tôi."
Chẳng hiểu sao cảnh sát Lưu lại cảm thấy cô ta đang nói dối, "Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới, tiền này có vấn đề?"
Minh Ngọc nói: "Đương nhiên đã nghĩ tới, tôi cũng hỏi cô ấy tiền ở đâu mà có, nhưng cô ấy không cho tôi biết, chỉ bảo tôi giúp. Lúc ấy tôi sinh bệnh, cô ấy thường xuyên đến chăm sóc tôi, nếu không giúp, tôi cũng áy náy trong lòng. Tôi chỉ từng thấy tên Cao Tường trong thông tin người gửi chuyển phát nhanh, ngay cả anh ta tôi cũng chưa gặp bao giờ."
Cảnh sát Lưu dùng bút gãi gãi đầu, nhìn chằm chằm Minh Ngọc mấy giây, Minh Ngọc lại cúi đầu xuống ngay.
Cảnh sát Lưu lại hỏi: "Nghe nói mẹ cô bị bệnh, Giang Nhược nói thẻ kia là tiền tiết kiệm của cô, cô bảo cô ta giao cho mẹ cô để chữa bệnh."
Minh Ngọc cãi lại: "Sao có thể, cho dù là người tín nhiệm thế nào đi nữa, thì ngoài người nhà ra, tôi cũng không thể đem thẻ ngân hàng của mình giao cho cô ấy, huống chi lần trước tôi đến bệnh viện gặp mẹ, ở bệnh viện đã nộp viện phí đủ dùng, còn nói với hộ lí, nếu tiền không đủ thì liên hệ với tôi, tôi lại nộp."
Cảnh sát Lưu ừ một tiếng kéo dài âm đuôi, chọc chọc người bên cạnh, "Cương Tử, anh hỏi đi."
Nam cảnh sát tên Cương Tử hỏi Minh Ngọc: "Nghe nói quan hệ của cô và Giang Cận là bạn trai bạn gái, cô biết Giang Cận với Giang Nhược quan hệ bất hòa không?"
Minh Ngọc nói chuyện từ tốn súc tích, giọng cũng rất nhỏ: "Biết, nhưng Giang Cận không hay kể những chuyện này với tôi, tôi chỉ biết Giang Nhược và anh ấy đang kiện tụng nhau, những cái khác không biết mấy."
Cương Tử lại hỏi: "Cô bị bệnh trầm cảm phải không?"
Minh Ngọc gật đầu.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, cảnh sát Lưu cùng Cương Tử rời phòng thẩm vấn, Cương Tử hỏi: "Cô cảm thấy ai đang nói dối?"
Cảnh sát Lưu tăng ca hai ngày, đầu cũng chẳng có thời gian gội, cô ấy vuốt tóc mái lộn xộn, "Ai cũng có khả năng đang nói dối, bởi vì trung gian còn đề cập đến một nhân vật mấu chốt - Giang Cận. Giang Nhược cùng Giang Cận là quan hệ đối lập, nếu Giang Nhược vu cáo hãm hại Giang Cận, hoặc Giang Cận kết hợp với Cao Tường cùng Minh Ngọc để Giang Nhược gánh tội thay, liên quan đến cạnh tranh thương mại gì đó. Từ từ, Giang Nhược trúng cử đổng sự Giang thị khi nào?"
Cương Tử vừa lật xem bản ghi chép vụ án, vừa nói: "Tháng trước đấy. . ."
Cảnh sát Lưu nghĩ đến cái gì: "Không đúng nhỉ, không phải trước đó Giang thị và quỹ Hoa An đã tồn tại quan hệ hợp tác từ lâu rồi à?"
Sau đấy lại tìm Giang Cận ghi khẩu cung, không khác gì lời Minh Ngọc nói, nhưng do quan hệ của Giang Cận và Minh Ngọc đặc thù, cảnh sát Lưu cùng Cương Tử cho rằng chứng cứ có điểm đáng ngờ vẫn cần đợi khảo chứng, nhưng Dương đội lại bảo bọn họ giam giữ người, chuẩn bị lấy tội nhận hối lộ thương mại giao người cho bên công tố, xem có cho kháng án không.
Cảnh sát Lưu nhìn về phía lãnh đạo mà không dám tin: "Dương đội, thế này không thích hợp đâu? Lời khai hai bên hoàn toàn không giống nhau, trong đó có sơ hở cùng điểm đáng ngờ, không thể qua loa như vậy. Vả lại Giang Nhược là thai phụ, không thể bắt giữ, cô ta có thể nộp tiền bảo lãnh."
Dương đội kiên trì, đang định quát cấp dưới, sau lưng có một giọng nam truyền đến: "Dương đội."
Dương đội quay người, thấy Trần Tấn Nam đưa theo một đồng nghiệp đến, anh ta lập tức chuyển sang tươi cười, hư tình giả ý: "Sao Trần đội lại tới đây?"
Hai tay Trần Tấn Nam đút túi, nghênh cằm nhìn đối phương, vẫn xem như khách sáo: "Nghe nói chỗ bọn cậu có một vụ án, liên quan đến vụ đang điều tra trong tay tôi, nên qua đây xem thử."
Dương đội sững người giây lát, tức khắc ơ một tiếng, "Anh nghe được từ đâu thế? Anh bên đội điều tra hình sự tỉnh, vụ án điều tra kinh tế ở thành phố chúng tôi, có thể dây dưa gì với vụ án của anh?"
"Liên quan nhiều đấy, tôi soát dây mơ rễ má cho cậu, cũng chưa chắc cậu đã nghe hiểu." Trần Tấn Nam cười giả lả, vỗ vỗ vai người nên cạnh, "Đại Bàng, quen chứ, người của đội điều tra hình sự thành phố bọn cậu, cháu gái người bị hại trong vụ án cũ của cậu ta chính là Giang Nhược."
Đại Bàng nhanh tay lẹ mắt chỉ chỉ cảnh sát Lưu cùng Cương Tử, tiền trảm hậu tấu nói: "Án là hai người phụ trách đúng không? Đi, tôi tìm hiểu một chút tình hình trước."
Cảnh sát Lưu nhìn Dương đội một cái, xoay người liền đưa Đại Bàng đi, Cương Tử hậu tri hậu giác, "Thế gì nhỉ, Dương đội tôi đi làm việc đây."
Ngay lúc ấy gặp Cao Tùy và thực tập sinh từ phòng thẩm vấn Giang Nhược đi ra, Trần Tấn Nam giơ tay chào hỏi anh ta.
Trần Tấn Nam cùng Cao Tùy đi rồi, Dương đội bị gạt sang một bên, sắc mặt cực khó coi.
Cao Tùy hỏi Trần Tấn Nam: "Bên cảnh sát sẽ kết án hả?"
"Hiện tại không kết được, vả lại cho dù kết được, không phải Giang Nhược là thai phụ à?" Trần Tấn Nam nghịch bật lửa trong tay, nói hững hờ: "Ông có thể nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy ra ngoài theo quy trình, chuẩn bị kháng án giúp cô ấy là được."
Hà Nội, 22/2/2023
Minh Ngọc thế là không cứu được nữa rồi :(((
Đội là gọi tắt của đội trưởng nhé các bác. Ví dụ Dương đội có nghĩa là đội trưởng Dương. Tôi cũng không nhớ nổi là mình đã từng chú thích ở truyện này chưa nên cứ viết lại vậy.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ