Cách lần trước đi thăm Minh Ngọc hai ngày, Giang Nhược lại đến bệnh viện thăm, tình cờ gặp Giang Cận cũng ở đấy, thấy Giang Nhược tới, anh ta chủ động lánh đi, để Giang Nhược ở riêng với Minh Ngọc.
Sau đó cô về nhà, Giang Cận gọi điện thoại cho cô, bảo cô có thời gian thì đến thăm Minh Ngọc nhiều hơn, sau mỗi lần gặp cô, trạng thái của Minh Ngọc đều ổn hơn rất nhiều.
Cuộc điện thoại bị Lục Hoài Thâm nghe được, hỏi ai gọi, Giang Nhược báo theo sự thật, Lục Hoài Thâm hơi chau mày, bảo cô ít đi bệnh viện thôi, nhiều virus.
Song Giang Nhược không đành lòng, mấy năm nay Minh Ngọc đi theo Giang Cận, bên cạnh không có bạn bè, lại cãi nhau với mẹ thành như vậy, tách biệt trường kì với mọi người, thiếu xã giao, chỉ sợ cũng là một nguyên nhân gây bệnh. Nếu có thể giúp được Minh Ngọc, đương nhiên cô sẽ tận lực.
Bệnh khỏi rồi còn muốn ở cùng Giang Cận hay không, đó lại là lựa chọn của bản thân Minh Ngọc.
Trước nay Giang Nhược đều mềm lòng, huống chi Minh Ngọc với cô mà nói lại là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Minh Ngọc xuất viện vào ngày đầu tiên của tháng 11, trong khoảng thời gian ấy, Giang Nhược đã tới bệnh viện thăm cô ấy mấy lần, mỗi lần đều tâm sự cùng nhau, Minh Ngọc cũng biết cô mang thai, cảm thấy bệnh viện quá nhiều vi khuẩn, không tốt cho thai phụ lắm, bảo cô bớt đến, đồng thời bảo Giang Cận cho cô ấy xuất viện càng nhanh càng tốt.
Sau khi xuất viện, Giang Cận thế nhưng chủ động nhả ra, bảo nếu cô rỗi rãi thì đưa Minh Ngọc ra ngoài giải sầu, gặp gỡ bạn mới.
Giang Nhược cũng lười phải nói câu kia, sớm biết vậy cần gì phải như hồi trước.
Hành động trước kia của Giang Cận có thể so với cầm tù, cắt đứt giao lưu giữa Minh Ngọc với thế giới bên ngoài, coi Minh Ngọc như vật sở hữu của mình, làm cho cô ấy không thể tách rời anh ta cả về phương diện tinh thần lẫn cuộc sống, tâm lý thiết lập mối quan hệ này đơn giản là bệnh hoạn.
Giang Nhược nói rõ ràng với anh ta, mọi việc cô làm đều vì Minh Ngọc, chẳng liên quan gì đến anh ta, Minh Ngọc khỏi bệnh thì hi vọng anh ta nhìn nhận kĩ càng mối quan hệ với Minh Ngọc một lần nữa, nếu về sau anh ta vẫn muốn như đã từng, vừa ôm vợ chưa cưới, vừa trói buộc Minh Ngọc, Minh Ngọc lại xảy ra vấn đề, cô sẽ không giúp đỡ nữa, theo cô chứng kiến, Minh Ngọc không hề thích thú mối quan hệ này, nếu khổ sở như thế, chi bằng chết quách cho rồi.
Nhưng Giang Cận nghe xong, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn cô, không đưa ra bất kì bảo đảm nào, còn hỏi ngược lại: "Ý của cô là, ngày nào đó cô ấy muốn tìm đến cái chết, cô cũng vẫn khoanh tay đứng nhìn?"
"Vậy vì sao cậu ấy phải tìm đến cái chết?" Giang Nhược nhìn anh ta không thể tưởng tượng nổi, giọng điệu tra khảo: "Nếu không phải vì anh, cậu ấy sẽ bị vợ chưa cưới của anh làm nhục, thậm chí suýt chút nữa mất đi tình thân chắc? Theo tôi biết, Hứa Tư Nhẫm làm loạn một trận, quan hệ giữa nhà họ Giang với nhà họ Hứa vẫn tốt đẹp như cũ, đừng tưởng tôi không biết, anh còn định sau này sẽ cân bằng mối quan hệ hai người họ, nhưng tôi nói cho anh biết, bất kể là tính khí của vợ chưa cưới nhà anh hay Minh Ngọc, bọn họ đều không thể cùng tồn tại."
Hoặc vứt bỏ một cái, hoặc chờ Minh Ngọc dùng bi kịch hạ màn.
Vì sao cứ phải là Minh Ngọc chứ? Bởi vì cô ấy không có gia thế có thể sánh ngang với Hứa Tư Nhẫm, cũng không có lòng dạ tàn ác bằng đối phương, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ là tình cảm của Giang Cận với cô ấy, nhưng tên khốn Giang Cận này tim gan phèo phổi đều đen tối, có ma mới tin tình cảm của anh ta. Nếu Giang Cận vừa muốn hậu đài nhà họ Hứa, lại muốn cả Minh Ngọc, vậy thì Hứa Tư Nhẫm đã định trước sẽ đạt được thắng lợi áp đảo.
Nhưng Giang Cận không tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như thể đang bảo mấy lời cô nói đều là xằng bậy, ông đây căn bản không muốn nghe cũng không nghe lọt tai.
Giang Nhược tức nghẹt tim, phản hồi với Vương Chiêu về thái độ của Giang Cận, sau khi Vương Chiêu nghiền ngẫm tâm lý anh ta, vẻ mặt hoảng sợ lại ghét bỏ, "Tôi thấy tên đàn ông này không chỉ biến thái, còn ngang ngược kiêu ngạo vô cùng."
Trái lại phản ứng của Lục Hoài Thâm rất bình tĩnh, thái độ chẳng kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, "Tâm lý anh ta có vấn đề, em tiếp xúc với anh ta ít thôi."
Giang Nhược không biết Giang Cận thật sự tâm lý có vấn đề, hay Lục Hoài Thâm chỉ đang nói móc anh ta.
Tính cảnh giác của Lục Hoài Thâm cao, bảo phải thêm vệ sĩ cho cô, Giang Nhược cảm thấy có phần chuyện bé xé ra to, hơn nữa cô đi gặp Minh Ngọc, Giang Cận đều đồng ý sẽ không ở trong cùng không gian với cô.
Bên cạnh Giang Nhược cũng không có người bạn nào ngoài Vương Chiêu, vì thế thời điểm định đưa Minh Ngọc ra ngoài giải sầu cũng đưa cả Vương Chiêu theo, để cô ấy kết bạn thêm.
Minh Ngọc xuất viện chưa đến hai ngày đã là cuối tuần, Giang Nhược đưa Vương Chiêu cùng Minh Ngọc đến sơn trang núi Nhiêu lần trước bố Hạ Tông Minh tổ chức sinh nhật ở hai ngày một đêm. Đầu đông lá tích đầy đất, chẳng hề giống phong cảnh lần trước tới.
Chập tối ngày đầu tiên, ba người đang ăn bữa tối, bàn bạc rằng bữa tối xong quay về đi ngâm suối nước nóng. Minh Ngọc tính cách thẹn thùng lại ít lời, mà Vương Chiêu thì tương phản, tính cách hướng ngoại, đối nhân xử thế thạo đời, vừa không làm Minh Ngọc có bất kì cảm giác bị cô lập nào, cũng sẽ không khiến cô ấy cảm thấy mình được chăm sóc đặc biệt. Nhìn ra được Minh Ngọc cũng rất thích Vương Chiêu, từ từ trút bỏ sự dè dặt.
Cơm mới ăn được nửa, Giang Nhược nhận được điện thoại của Hạ Tông Minh, nói anh ta cũng ở trong sơn trang, bảo cô qua chơi cùng.
Giang Nhược nói: "Tôi tới cùng bạn, phải ở cùng bọn họ, không tiện lắm."
Hạ Tông Minh cười: "Có gì mà không tiện, gọi bọn họ cùng tới đi, vừa khéo chỗ anh có mấy người anh em độc thân."
Giang Nhược nhìn sang Minh Ngọc và Vương Chiêu, ngẫm nghĩ phong cách ăn chơi ngày thường của Hạ Tông Minh, từ chối khéo: "Chúng tôi chỉ định tự chơi thôi, hôm khác rảnh thì hẹn sau."
Hạ Tông Minh nói: "Lão Lục không yên tâm em, còn bảo anh xem thử tình hình em thế nào, anh thấy cậu ta nghĩ nhiều quá."
"Anh ấy bảo?" Giang Nhược nửa tin nửa ngờ, trước bữa tối, Lục Hoài Thâm mới gọi điện thoại cho cô.
"Thật đến không thể thật hơn!" Hạ Tông Minh thề, ngừng một lát lại hỏi: "Thật sự không tới? Bọn anh chỉ uống rượu hát hò, tụ tập bình thường, không làm ầm ĩ, Lục Trọng cũng ở đây."
Giang Nhược nói: "Bạn tôi lại không quen bọn anh."
Hạ Tông Minh chậc chậc rồi nói: "Câu này, gặp là quen ngay, không gặp vĩnh viễn không quen biết, thêm bạn thêm đường, em nói xem sao?"
(Thêm bạn thêm đường: câu đầy đủ là 'thêm bạn thêm đường, thêm địch thêm tường', có nghĩa là kết thêm một người bạn thì có thêm một con đường thuận lợi; kết thêm một kẻ thù thì bị thêm một bức tường chắn. Càng có nhiều bạn bè thì càng dễ được việc, càng có nhiều kẻ thù thì càng khó hành động.)
"Tôi hỏi họ một chút." Giang Nhược che loa, hỏi Minh Ngọc với Vương Chiêu có muốn qua chơi không.
Minh Ngọc mím môi nói nghe theo bọn cô tất, Vương Chiêu hỏi là ai.
Giang Nhược nói: "Bạn của Lục Hoài Thâm, tên Hạ Tông Minh, còn có một em họ của anh ấy nữa."
Vương Chiêu chợt lắc đầu: "Không đi, tôi muốn ngâm suối nước nóng," nói xong nhìn về phía Minh Ngọc, "Tiểu Minh, ngâm suối nước nóng nhé."
Minh Ngọc gật đầu nói ừ.
Giang Nhược phản hồi suy nghĩ của hai người, Hạ Tông Minh nói: "Đáng tiếc quá. Bọn em ở đâu?"
"Ăn tối ở nhà hàng bên hồ."
"Được thôi, hẹn gặp lại."
Giang Nhược không ngờ, hẹn gặp lại chỉ là vài phút sau, Hạ Tông Minh đón xe điện sân golf đi đến, bàn Giang Nhược ở ngay cạnh cửa sổ sát đất, xe vừa dừng bên ngoài, Giang Nhược phát hiện ngay lập tức.
Hạ Tông Minh xuống xe, sải bước tung gió, dáng vẻ hiên ngang, vạt áo gió bị gió mạnh thổi phất ra sau, nhìn thấy ba người Giang Nhược bên trong, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ sát đất, cười lịch lãm với ba người phụ nữ bên trong, sau đó vẫy vẫy tay, cực kì giống lãnh đạo thị sát.
Giang Nhược cảm thấy hơi mất mặt, hỏi anh làm gì đấy?
Hạ Tông Minh dứt khoát xoay người đi vào trong, tới bên bàn ăn, kéo ghế ra ngồi vào chỗ trống, "Ba vị, thật sự không đi chơi một tí à?"
Giang Nhược giới thiệu Minh Ngọc và Vương Chiêu với anh ta.
Hạ Tông Minh chào hỏi xong, ánh mắt dừng ở mặt Vương Chiêu, "Vương tiểu thư, hình như trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?"
Vương Chiêu chớp mắt, làm ra vẻ không nghĩ ra, "Thế á?"
Giang Nhược nhắc nhở: "Chính là trong buổi tiệc rượu bọn mình đi cùng Gisele đợt trước."
Vương Chiêu xếp ra một nụ cười giả tạo: "À, thật ngại quá, cách lâu quá tôi chẳng có ấn tượng gì, Hạ tổng, hân hạnh được gặp."
Hạ Tông Minh chỉ cười cười, ánh mắt không dừng trên người cô ấy nữa, "Cùng đi chơi đi, chỉ ba bọn em có gì mà chơi, ít người chán chết."
Minh Ngọc thấy Vương Chiêu cười ha ha với người ta, xem chừng là muốn đi, người nọ lại là bạn chồng Giang Nhược, Giang Nhược tất nhiên không có lý do cự tuyệt, Minh Ngọc sợ các cô ấy suy xét việc mình không thích ứng được mới phải cự tuyệt, cho nên chủ động nói: "Thế nếu không thì cùng đi nhé?"
"Được, vậy bọn em ăn tiếp đi, anh đi trước đây, chờ tí nữa bảo người điều một chiếc xe tới đón bọn em." Hạ Tông Minh nháy mắt Giang Nhược, "Sẽ có kinh hỉ."
Giang Nhược rất nghi ngờ cái anh ta gọi là kinh hỉ, cười cực gượng gạo, cố ý nhăn mặt nhăn mày, làm ra biểu cảm ghét bỏ.
Ăn xong cơm chiều, một chiếc xe sân golf của sơn trang đến, đưa bọn họ đến khu giải trí, một tòa kiến trúc mái vòm chiếm khu đất cực rộng, có người phục vụ dẫn bọn họ vào phòng.
Phòng tổ hợp giải trí rất rộng, nhưng thật ra người bên trong không nhiều lắm, đèn led hoán đổi màu sắc ánh sáng, phối cùng tiếng nhạc, làm nổi bật bầu không khí ồn nào náo nhiệt, Giang Nhược vẫn chưa thấy rõ người bên trong, không biết ai đã bắt đầu hát《 Vẫn cứ thích em 》, kiểu ma gào quỷ khóc.
Vừa hát được một câu, micro bỗng nhiên truyền ra một câu: "Ơ, tới rồi."
Giang Nhược mới nhìn về phía Hạ Tông Minh đang ngồi hát trên sofa.
Hạ Tông Minh cầm micro khẽ hắng giọng, "Các vị, cho tôi trịnh trọng giới thiệu một chút, đây là Giang Nhược - vợ Lục Hoài Thâm, hai vị khác là bạn cô ấy," anh ta bỗng nhiên đứng lên, đưa micro lại gần trước mặt Vương Chiêu, "Vương tiểu thư, xin hỏi cô có bạn trai chưa?"
Vương Chiêu liếc xéo anh ta một cái, cười rất thật: "Chưa có."
Hạ Tông Minh "Wow" một tiếng, tiếp theo trong phòng vang vọng giọng nói của anh ta: "Các anh em nghe thấy chưa, cô ấy độc thân nha." Anh ta lại cười suồng sã tà khí, cúi đầu nhìn xuống cô ấy: "Chỗ bọn tôi có mấy người cũng độc thân, có người họ Lục, có người họ Hoa, còn có người họ Trần người họ Thẩm, cùng với, người họ Hạ."
Vương Chiêu: ". . ." Điên, anh ta đã ba mươi mấy tuổi, làm thế nào mà chưa bị chính mình cợt nhả đến chết?
Cô ấy che miệng cố giả vờ uốn éo kệch cỡm: "Tôi thích người họ Kim." Không chờ Hạ Tông Minh trả lời, cô ấy cười duyên: "Kim Thành Vũ, ha ha ha. . ."
Hạ Tông Minh phản ứng cực nhanh: "Khéo thay, bọn họ đều bảo tôi giống Kim Thành Vũ phiên bản cao cấp."
Vương Chiêu: "Ha ha, thế à?" Hừ.
Giang Nhược sợ Hạ Tông Minh lại đi quấy nhiễu Minh Ngọc, nhân lúc Vương Chiêu ứng phó anh ta đã kéo Minh Ngọc đến ngồi xuống một bên, thân mật hỏi cô ấy: "Muốn uống gì, tùy ý chọn, Hạ Tông Minh thanh toán."
Ở những nơi thế này, Minh Ngọc lập tức trở nên mất tự nhiên hơn nhiều, "Tớ không muốn uống gì."
Mới vừa nói xong, một người đàn ông đặt hai ly nước trái cây trước mặt họ, "Hai ly đều là nước trái cây nguyên chất."
Người này là bạn Lục Hoài Thâm, cô cũng gặp qua hai lần, Giang Nhược cười nói cảm ơn.
Giang Nhược tập trung hết tinh thần vào Minh Ngọc, ngồi cùng cô ấy một tấc cũng không rời, còn phải thể hiện dáng vẻ vốn không phải cố tình như kiểu không có chuyện gì, nhưng cô luôn cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình.
Qua một lát, không kìm được nhìn về phía ngọn nguồn ánh mắt, Lục Hoài Thâm ngồi ở vị trí góc bên trái nhất, nhìn cô không chớp mắt, cũng chẳng biết đã nhìn bao lâu rồi.
Ánh sáng bên kia khá mờ, khi Giang Nhược đến căn bản không nghiêm túc nhìn người trong phòng, hơn nữa vị trí cô và Minh Ngọc ngồi, còn cách Lục Hoài Thâm hai người, cô sẽ càng không nhìn vào hướng bên trong hơn.
Hai người ở giữa thấy cô cuối cùng cũng phát hiện ra Lục Hoài Thâm, không nhịn được cười thành tiếng: "Em mà còn không phát hiện ra cậu ta nữa thì ánh mắt cậu ta có thể đục em thành lỗ đấy."
Thấy Vương Chiêu cũng qua đây ngồi, Giang Nhược đưa mắt ra hiệu với cô ấy, bảo cô ấy ở cùng Minh Ngọc một lúc, bấy giờ mới đi đến chỗ Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược dành toàn bộ sự chú ý cho bạn mình, ngay cả anh ở đây cũng không phát hiện ra, trong lòng Lục Hoài Thâm không mấy dễ chịu, thấy cô đang cười đi về phía mình, lại lập tức thả lỏng sắc mặt, khi Giang Nhược sắp đến gần, anh dựng gối dựa bên người lên, rất tự nhiên giơ tay nắm cổ tay cô kéo nhẹ về chỗ bên cạnh mình.
Giang Nhược đột nhiên nhớ tới cái gì, "Kinh hỉ mà Hạ Tông Minh nói chính là anh?"
Lục Hoài Thâm nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, bỗng dưng nhíu mày, xoa eo cô nói uy hiếp: "Làm sao, anh bây giờ không thể được gọi là kinh hỉ nữa à?"
Hà Nội, 14/2/2023
Hóa ra Lục Trọng còn được coi là thước đo đứng đắn trong nhóm à *che miệng cười*
Happy valentine's day!!!
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ