Đến giờ ăn cơm, người đã tới đông đủ, duy chỉ thiếu Lục Giam.

Lục Trọng đến một mình, hai vợ chồng Lục Thừa Vân cùng Dương Lăng Thu sang muộn nhất, Lục Chung Nam hỏi: "Đứa út đâu?"

Dương Lăng Thu xụ mặt, "Nó không muốn đến, mặc nó thôi, cứ coi như nhà họ Lục không có nó."

Lục Chung Nam nhìn sắc mặt bà ta, liền biết lại mâu thuẫn với thằng bé kia, "Người lớn như chị so đo với nó cái gì?"

Dương Lăng Thu nóng lên, đuôi mắt hếch ngược, bà ta cười một tiếng: "Bố, bố nói câu này không thỏa đáng, cái gì gọi là con so đo chứ? Có mẹ sinh không mẹ dưỡng, dù sao con cũng phải giáo dục mấy câu thích hợp chứ, bằng không đi ra ngoài thứ vứt bỏ vẫn là thể diện nhà họ Lục."

Thường Uyển múc canh uống thong dong, nghe xong nói chậm rãi: "Theo con thấy, ban đầu đã không nên đón đứa trẻ đó về nhà họ Lục, bất kể sinh ở bên ngoài hay lớn lên ở bên ngoài, nội tâm đều phản nghịch," ánh mắt bà ta làm như vô tình nhìn thoáng qua hướng Lục Hoài Thâm, cụp mắt bổ sung thêm mấy chữ cuối cùng, "Rất khó dạy dỗ. Theo con thấy, trong chuyện này, vẫn là Lan Chỉ làm ổn thỏa."

Lời này tuy thế nhưng đắc tội nhiều người.

Không may người lớn lên ở bên ngoài chỉ có một mình Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm sinh ra ở nhà họ Lục, cũng ở đây mười mấy năm, sau lại chuyển ra ngoài cùng mẹ, Thường Uyển là kẻ được lợi nhất, trong lòng mừng thầm không thôi, nhưng sau này anh quay về, còn dần dần nắm giữ quyền lớn ở công ty, Thường Uyển tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này, lấy chuyện những năm ấy anh sống bên ngoài ra nói cũng không phải lần một lần hai, Lục Hoài Thâm toàn coi như bà ta đánh rắm.

Nói tới nói lui, bà có thể làm gì ông đây? Ở công ty ngáng cả hai chân, ngay tức khắc cho bà biết ai mới là lão đại.

Ấy mà câu của Thường Uyển ảnh hưởng một vài người khác, người ta thì không như Lục Hoài Thâm chẳng coi bà ta ra gì.

Lục Tinh Diệp ngồi ngay cạnh Lục Gia Lạc, rõ ràng thấy ngón tay Lục Gia Lạc cầm thìa đã siết trắng bệch.

Ở trong cái nhà này, người Lục Tinh Diệp yêu chiều nhất chính là Lục Gia Lạc, con bé này đơn thuần được gia đình bao bọc cẩn thận, chưa từng gặp thế sự hiểm ác, mới lần đầu đã bị làm cho mắc bệnh trầm cảm, làm cô ta rất đau lòng, bà tám Thường Uyển còn rắc muối lên miệng vết thương của con bé, thế này Lục Tinh Diệp không nhịn nổi.

"Nói ra thì vẫn là giáo dục đạo đức chưa đạt, tạm chưa nhắc tới đàn ông, quá nhiều tiểu tam cũng không biết liêm sỉ, lại có thêm vài án lệ gà rừng thượng vị cung cấp dẫn hướng bất lương cho những người phụ nữ tam quan bất chính. Người lớn phạm sai lầm còn định trách tội lên người con trẻ, quản tốt bản thân mới là quan trọng nhất, không phải sao?"

Thường Uyển ngàn vạn lần không nghĩ tới, người khiến bà ta lúng túng thế mà lại là Lục Tinh Diệp.

Ngọn cỏ đầu tường rách nát này, đúng là giỏi thật rồi!

Lục Gia Lạc chậm rì rì buông thìa, cúi đầu nói: "Mời cả nhà ăn cơm, cháu ra phòng khách xem TV trước."

Lục Phùng Thụy nhận ra được cái gì, cũng buông đũa, theo sát mông chị, "Chị, em đi cùng chị."

Lục Chung Nam không nói lời nào, đã gom góp cơn tức.

Lục Hoài Thâm canh chuẩn thời cơ nói với ông cụ: "Lần nào cũng thế, nếu không thì sau này đừng giày vò nhau nữa, hiện tại Giang Nhược mang thai, có vài người thật sự làm hỏng khẩu vị, chạy qua lại một chuyến cũng không ăn nổi bữa cơm, cháu đang nghĩ sau này không đưa cô ấy qua đây nữa, có thời gian ăn cùng ông ăn bữa cơm là được, ông nói xem sao?"

Tiếng sấm sét, làm mọi người chấn động.

Lục Chung Nam vừa mới nghe được Giang Nhược mang thai, lòng mừng rỡ không thôi, từng này tuổi cuối cùng đã có thể bế chắt trai, mặc dù không thích Giang Nhược mấy, nhưng chắt trai thật làm người thích a! Hơn nửa người ông ta sắp bước vào quan tài, ngoài thấp thỏm công ty thì chính là trông mong đời sau. Nhưng nửa câu sau, trực tiếp khiến tâm trạng ông ta đồng thời đạt đỉnh cao tương phản.

Từ lúc Lục Thậm Cảnh quay về, Thường Uyển gây sự liên hồi, ông ta đã nhịn lâu lắm rồi, lần trước chọc cho Lục Hoài Thâm tức bỏ về, ông cụ giận đến mức đánh chửi chỉ mong ngày trước cho Thường Uyển cùng cút ra nước ngoài, Thường Uyển cũng sợ, bấm bụng chịu một thời gian.

Nhưng mà Thường Uyển luôn muốn thông qua việc dìm người khác để làm nổi bật ưu thế của con trai mình, không nghĩ tới ông cụ ghét nhất là châm ngòi ly gián giữa người trong nhà.

Vốn dĩ đã cáu lắm rồi, chỉ định quát mắng vài câu, Lục Hoài Thâm lại tuyên bố sau này không đưa theo Giang Nhược đang mang thai về nhà ăn cơm nữa, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.

Lục Chung Nam mặt vô cảm nhìn về phía Thường Uyển, ánh mắt muốn nổi giận lại thôi nhìn đến nỗi Thường Uyển e ngại trong lòng, dời ánh mắt cố làm ra vẻ trấn tĩnh.

Lục Thậm Cảnh vừa trách cứ Thường Uyển nói chuyện không nghĩ trước sau vừa bảo vệ bà ta: "Mẹ cháu đã nhiều tuổi, nói chuyện có đôi khi tự cho là ngay thẳng, nên không bận tâm đến cảm nhận của người khác, có điều mọi người đều là người một nhà, bản thân mẹ cháu không có ác ý, mọi người đừng trách."

"Mọi người" trong miệng anh ta giờ phút này, tất cả đều không lên tiếng.

Lục Chung Nam dùng khăn lông lau tay, nói không nhẹ không nặng: "Còn không phải à, một đống tuổi, nói chuyện còn không bằng con trai nhỏ hơn chị nửa đời người, lão nhị mấy năm nay tu thân dưỡng tính, ngày càng bình tĩnh hơn, chị cũng phải học hỏi con trai chị nhiều vào. Không phải trước kia chị la khóc lâu lắm không đoàn tụ cùng con sao, về sau chị dành thêm thời gian mà luyện tập phục hồi sức khỏe cùng lão nhị, Hoài Thâm, bên chỗ cháu liệu mà giảm bớt lượng công việc cho dì." Ông ta thong thả buông khăn lông, tiếp tục cầm đôi đũa, cũng không biết nói với ai: "Người này có đôi khi trong đầu nghĩ lắm quá, nên dễ nóng nảy."

Thường Uyển thoáng chốc mặt mũi tái mét, cái gì mà giảm bớt lượng công việc, đây không phải chính là bước đầu đẩy bà ta ra khỏi công ty sao?

Thường Uyển lại không dám nói bất kì câu nào bổ cứu, chỉ sợ thêm khéo quá hóa vụng, còn phải cười hùa theo ra vẻ như không hiểu: "Bố nói phải, bố suy xét thật chu đáo."

Thường Uyển ăn không vào, những người còn lại xem một vở này đúng là cảm thấy hả lòng hả dạ.

Lúc Lục Hoài Thâm và Giang Nhược gần đi, Lục Chung Nam bảo: "Mang thai thì đừng đi làm, hết thảy phải lấy con cái làm trọng, yên tâm dưỡng thai, có thời gian thì đến đây chơi nhiều hơn."

Giang Nhược ngoài miệng nói vâng, trong lòng lại cực không thoải mái.

Cuối cùng Lục Chung Nam lại nói: "Biết là bé trai hay bé gái chưa?"

Giang Nhược nói chưa biết.

Lục Hoài Thâm phát hiện suốt đường đi cô không thích nói chuyện, khó chịu viết cả trên mặt.

Cuối cùng Giang Nhược không nhịn được trước, cô ngồi thẳng lên, tư thế muốn lý luận rõ ràng, "Em thấy ông nội anh cực kì khôi hài anh biết không, cái gì gọi là hết thảy phải lấy con cái làm trọng? Trước kia nhìn em không vừa mắt, bây giờ biết em mang thai, liền vui vẻ hòa nhã, bảo em thường xuyên qua chơi là muốn mời chắt trai của ông ấy qua chơi chứ gì?"

Chủ yếu là ý tứ trong câu nói của Lục Chung Nam, làm Giang Nhược cảm giác sau này cô cũng chỉ có thể xoay quanh đứa bé, sở dĩ cô có thể lọt vào mắt ông lão, chỉ là vì có đứa bé này, giá trị của cô cũng chỉ là mang thai sinh con, coi cô là cái gì đây? Con người Lục Chung Nam còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, hi vọng rõ rành rành rằng đứa bé đầu tiên trong đám chắt sẽ là con trai.

Giang Nhược bực không chịu được, rầu rĩ nói: "Em thà rằng ông đối xử với em như trước đây."

Trên đường đi gặp đèn đỏ, Lục Hoài Thâm dừng xe, vươn tay dùng lòng bàn tay xoa xoa mặt cô, "Ông là ông, anh là anh, với anh mà nói em quan trọng nhất, em không cần cân nhắc suy nghĩ của ông, cũng đừng để bụng lời ông nói, cuộc đời là anh sống cùng em, không phải ông. Nếu em thật sự để ý thế, về sau chúng ta có thể không qua nữa."

Lục Hoài Thâm với Lục Chung Nam cũng chẳng có bao nhiêu tình ông cháu, ngày xưa bố mẹ ly hôn, cũng vì Lục Chung Nam ở giữa xúi giục, tất nhiên Lục Hoài Thâm không hi vọng Giang Nhược cũng bị chịu ảnh hưởng.

Giang Nhược thấy anh không giống như đang nói giả, tức khắc nhụt chí.

"Thế sao được? Nên đi thì vẫn phải đi." Tức thì có tức, phát tiết xong thì thôi, bên kia dù sao cũng là bề trên, Giang Nhược không thể bởi vì chút chuyện này mà bắt Lục Hoài Thâm và ông nội đoạn tuyệt qua lại.

"Về sau em sẽ cố gắng không nghĩ quá nhiều những lời ông nói." Giang Nhược hiếm khi buồn bực yếu đuối, gối đầu lên vai anh, "Em không muốn đi kiểm tra giới tính nữa."

Lục Hoài Thâm thuận theo cô mọi thứ: "Em muốn kiểm tra thì kiểm tra, không kiểm tra thì đợi niềm vui bất ngờ."

Hà Nội, 2/2/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play