Giang Nhược mới vừa nói xong, lại nói thêm một câu: "Dạo gần đây hình như anh nhiều việc hơn, nếu bận quá em có thể đi cùng thím út."
Giang Nhược nhìn anh, đèn đường đâm xuyên màn đêm thẩm thấu qua cửa xe chiếu vào, ánh sáng xen kẽ nhau theo cùng xe tiến về phía trước, khiến bóng hình rắn rỏi của anh lúc sáng lúc tối.
"Anh sẽ để trống thời gian."
Giang Nhược nói vâng.
Xe lại đi lên phía trước thêm một đoạn, Lục Hoài Thâm liên tiếp nhận hai cuộc điện thoại.
Dường như anh vẫn bận.
Nhưng đang bận làm gì đây?
Lâu nay cô vẫn luôn không thích can dự vào công việc của anh, nhưng một khi nhớ tới những chuyện cô chẳng hề hay biết mà đêm nay Giang Chu Mạn nói, cổ họng như thể có một sợi dây thừng, buộc chặt những lời cô kìm nén trong lòng, không ngừng lôi ra ngoài.
Bởi thế khóe mắt cô hết lần này đến lần khác đảo qua gương mặt anh như kiểu mục đích vô định, cũng không khó nhận ra khuôn mặt anh có vẻ mệt mỏi, Lục Hoài Thâm lăn qua lộn lại ba thành phố mấy ngày liên tục, vừa hạ cánh lại tham gia xã giao, người làm bằng sắt cũng không chịu được.
Giang Nhược thấy điện thoại anh rốt cuộc đã ngừng, nói: "Anh dựa vào nghỉ ngơi một lúc trước đi," cô lấy điện thoại công việc của anh đặt trên hộc tì tay ở giữa, chuyển sang chế độ im lặng, "Có điện thoại em sẽ gọi anh."
Giang Nhược tì tay ở giữa, nửa người nghiêng về phía anh, hai tròng mắt trong veo.
Lục Hoài Thâm nhìn đôi mắt cô, nói ừ.
Lục Hoài Thâm quả thật mỏi mệt, chẳng bao lâu, Giang Nhược đã thấy anh rơi vào trạng thái ngủ, hô hấp bình ổn, lồng ngực phẳng phập phồng.
Giấc ngủ này của anh, mãi tới khi về nhà cũng không có cuộc điện thoại nào gọi đến.
Buổi tối hai người cơ bản không ăn gì, những thứ Giang Nhược ăn lót dạ cũng đã tiêu hóa hết từ lâu, cô đoán trước được sẽ có tình huống này, gọi điện thoại trước cho thím Ngô làm phiền thím ấy đêm nay ngủ lại nhà, chuẩn bị một chút đồ ăn khuya.
Trước khi lên xe Giang Nhược đã gọi điện, về đến nhà đồ ăn vừa vặn xong xuôi.
Buổi tối Giang Nhược tắm xong sấy tóc rồi đi ngang bệ rửa mặt, bỗng nhiên dừng bước chân, vén vạt váy hai dây trên người lên, trước tiên đánh giá chính diện eo mình một lượt, nhìn từ góc độ này cũng không có gì thay đổi, cô nghiêng người nhìn thử, vẫn cảm thấy độ cong bụng dưới hơi căng tròn là vì buổi tối mình ăn hơi nhiều.
Lục Hoài Thâm nghe thấy động tĩnh bên trong đã ngừng hồi lâu mà người vẫn chưa ra, liền đi tới xem thử, đẩy cửa ra đúng lúc thấy cô đang tự ngắm trước gương.
Giang Nhược say mê quan sát bụng mình, không chú ý tới tình hình cửa phòng tắm cửa.
Lục Hoài Thâm dựa vào cửa chau mày nhìn cô, một bàn tay so qua so lại trên bụng, dưới vạt váy vẫn là đôi chân và vòng eo mảnh dẻ như cũ, nhưng dùng mắt thường quan sát cũng thấy được bộ phận nào đã trở nên tròn trịa đầy đặn hơn đáng kể.
Gần nửa tháng nay không phải hội nghị thì chính là hợp đồng cùng tiệc tùng, ở bên nhau bình yên thế này khiến anh cảm thấy xa cách đã lâu.
Lục Hoài Thâm đứng đó hồi lâu, Giang Nhược mới nhìn thấy hình anh trong gương.
Mặt cô nóng lên, vội buông làn váy xuống, "Sao anh không lên tiếng."
Lục Hoài Thâm đi tới chỗ cô, "Hình như vẫn chẳng thay đổi gì, em đang nhìn cái gì đấy?"
Giang Nhược vuốt phẳng váy ngủ, vải dệt dính sát vào bụng, hít nhẹ rồi nói: "Em cũng thấy không thay đổi, như kiểu buổi tối ăn hơi nhiều, sáng dậy hình như sẽ nhỏ hơn."
Trước kia Giang Nhược chưa bao giờ nảy sinh hứng thú sâu đậm với bụng mình, mỗi ngày phải nhìn vài lần, vậy mà hiện tại mỗi ngày cô đều thử tìm tòi một ít manh mối của thứ nhỏ bé đang trưởng thành trong bụng kia.
Lục Hoài Thâm như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, tay đặt sau eo cô, ôm người về phía trước, khẽ cười hỏi: "Vậy em hi vọng nó có thay đổi hay không thay đổi?"
"A. . ." Giang Nhược khẽ đảo mắt nghĩ đáp án, mím miệng cười lắc lắc đầu: "Không biết."
Sau khi mang thai cảm xúc của Giang Nhược đến rất nhanh, cô nhớ tới cái ôm và nụ hôn của Lục Hoài Thâm trước khi anh đi bèn kiễng chân lên một tay ôm lấy cổ anh, một tay vịn bả vai anh, mặt kề sát chỗ vai cổ anh mà dụi nhẹ, nói dịu dàng như nước: "Lục Hoài Thâm, anh sắp làm bố rồi."
Khoảnh khắc ôm lấy anh, tất cả những cảm xúc không chân thật đều tan thành mây khói.
Lục Hoài Thâm vòng tay quanh eo cô, ôm cô chặt hơn trong lòng, khóe môi tràn đầy niềm vui: "Ừm, em cũng sắp làm mẹ rồi."
Nói xong, hôn một cái bên tai cô.
Trước khi mang thai cả hai người đều không dồn tâm trí chuẩn bị, khi đó tình hình sức khỏe Giang Nhược cũng không được tốt lắm, không có vấn đề gì to tát, nhưng dạ dày có chút vấn đề nhỏ, quãng thời gian đó cường độ công việc cũng lớn, cho dù đã có thai, ngay từ đầu cũng không tính là thuận lợi, đã hao tổn không ít tâm sức lúc dưỡng thai, trước mắt tuy rằng ổn định lại rồi, nhưng chưa vượt qua ngưỡng bất thường, thì cô chẳng thể nào yên tâm được.
Phụ nữ mang thai, chịu ảnh hưởng của nội tiết tố trong cơ thể, cảm xúc vốn dĩ đã không ổn định, thường thường vì nghĩ đến một số kết quả xấu mà cảm xúc bỗng chốc suy sụp ngay.
Trước khi ngủ nói đến chuyện này, Lục Hoài Thâm an ủi cô: "Em còn trẻ, cũng không có ham thích bậy bạ nào, sẽ không có vấn đề đâu."
Mãi đến ngày khám thai hôm đó làm xong kiểm tra, thu được kết quả mọi thứ đều tốt, trái tim Giang Nhược treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Lịch hẹn khám thai là chiều thứ sáu, buổi trưa Lục Hoài Thâm về nhà ăn cơm cùng cô, sau đó hai người cùng đi bệnh viện.
Các thủ tục cần thiết cho việc mang thai sinh sản rườm rà, có Quý Lan Chỉ giúp đỡ, bên Lục Hoài Thâm lại thu xếp trước, trái lại đã tránh được khá nhiều phiền phức.
Cuối cùng bác sĩ nhắc nhở Giang Nhược, xương chậu của cô tương đối hẹp, tốt nhất là thai nhi khống chế ở khoảng 3000 gram, cũng chính là dưới sáu cân, bằng không đến lúc đó không dễ sinh thường, trong tình hình sức khỏe cho phép, đề xuất đầu tiên là sinh thường, nhưng cụ thể còn phải xem tình huống thời điểm đó.
Vừa nói đến sinh nở, trong lòng Giang Nhược liền căng thẳng, một là sợ đau, hai là sợ những điều ngộ nhỡ chưa biết.
Vương Chiêu từng bảo, cô mang thai một đứa mà đã lo âu quá nặng nề.
Nhưng xem tới ảnh siêu âm, sự căng thẳng của Giang Nhược giảm đi hơn nửa, đợt trước nhìn vẫn là một cục mơ hồ, hiện tại đã có thể phân biệt ra một em bé.
Hạ tuần tháng mười, mới vừa trải qua một lần hạ nhiệt độ, Giang Nhược mặc áo khoác gió, vì để tiện kiểm tra, đồ mặc bên trong là chân váy cùng áo giữ nhiệt.
Làm xong kiểm tra cô quên mặc áo khoác, trong bệnh viện cũng không lạnh như bên ngoài, Lục Hoài Thâm liền cầm áo khoác cho cô, trước khi ra khỏi bệnh viện mới bảo cô mặc vào.
Tối nay vừa đúng ngày ăn uống tập trung bên nhà họ Lục, Lục Hoài Thâm ngày thường công việc quá bận, Lục Chung Nam dần dần cũng ngầm đồng ý anh chỉ cần một tháng qua hai lần.
Trên đường, Giang Nhược cầm bức ảnh trên tay xem một lúc lâu không dứt ra được, nghĩ đến ban nãy dì Quý nói nó đã có tay có chân rồi, nỗi mong chờ nó dường như lại nhiều thêm một chút.
Giang Nhược hỏi Lục Hoài Thâm: "Anh mong là con trai hay con gái?"
"Trai gái đều được."
Vốn không phải là nói cho có lệ, mà quả thực anh cảm thấy đều được.
Giang Nhược lại hỏi: "Anh muốn biết giới tính không?"
Lục Hoài Thâm quay đầu thấy ánh mắt tha thiết của cô, anh cười: "Người muốn biết là em đấy chứ."
Giang Nhược cảm thấy cô không nhịn được đến lúc sinh, "Nếu biết trước, có thể chuẩn bị quần áo đồ chơi cho nó theo giới tính, lỡ như mua rất nhiều váy, kết quả là con trai thì biết làm sao?"
Lục Hoài Thâm: "Thế thì để lại cho đứa sau."
Giang Nhược liếm liếm môi, mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, nói: "Đợi đến khi có thể nhận biết giới tính, chúng ta đi làm giám định đi, em muốn biết."
"Vì sao muốn biết như thế?"
Giang Nhược chống má nói: "Nếu là con gái, thì mua cho nó thật nhiều váy nhỏ, kì dự sinh là vào ngày xuân về hoa nở, qua thêm một hai tháng chính là mùa hè, vừa khéo."
Cô mặc sức tưởng tượng thật đẹp đẽ, trước mắt Lục Hoài Thâm gần như đã xuất hiện một cô bé trắng hồng, di truyền làn da trắng ngần của Giang Nhược, mặc váy hồng nhe răng cười toét miệng với anh.
Anh hỏi: "Nếu là con trai thì sao?"
Trong mắt Giang Nhược chan chứa niềm vui: "Thế thì mua thật nhiều đồ bé trai."
Lục Hoài Thâm nói: "Được, đều theo ý em."
Khung cảnh này tươi đẹp quá chừng, đến nỗi mỗi một khung hình đều in sâu trong tâm trí Lục Hoài Thâm như dao khắc.
Anh chăm chú nhìn đằng trước, tay nắm chặt vô lăng, Giang Nhược đang nói liên miên mấy chuyện hằng ngày, tiếng nói ấm áp vang lên mềm mại bên tai anh.
Chẳng bao lâu sau, Giang Nhược gọi anh: "Lục Hoài Thâm?"
"Ừ, sao đấy?" Anh nhìn nhìn cô.
Giang Nhược ngẩn người một lát, không nói gì.
Hà Nội, 3/2/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ