Mới nghe thấy tiếng, người đã đứng ở trước mặt anh cản đường.
Bùi Thiệu kịp thời tiến lên, chắn giữa người tới và Lục Hoài Thâm, Lục Hoài Thâm tỉnh bơ khoanh tay nhìn cô ta.
Vừa vào đêm, đủ hạng người đi tới đi lui trong nhà hàng, Giang Chu Mạn thấy vậy lui ra phía sau một bước kéo giãn khoảng cách với Lục Hoài Thâm, tay cô ta vừa vô thức vươn ra muốn chạm vào anh, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.
Bùi Thiệu chắn hơn nửa tầm mắt Giang Chu Mạn, sắc mặt hòa khí, giọng điệu khách sáo, “Giang tiểu thư, chị có việc gì ạ?”
Dẫu thế nào cũng là giọng điệu việc công xử theo phép công.
Giang Chu Mạn chậm rãi hạ tay xuống, nhìn Bùi Thiệu một cái, ánh mắt Lục Hoài Thâm đứng phía sau Bùi Thiệu nhìn cô ta thật nhói tim lạ thường, cô ta cười khẩy tự giễu: “Không cần thiết phải coi em như ôn dịch.”
Biểu cảm Lục Hoài Thâm lãnh đạm, mở miệng là hai chữ lạnh nhạt: “Có việc?”
“Em muốn nói chuyện với anh.” Ánh mắt Giang Chu Mạn lướt qua mặt Bùi Thiệu, lại thêm một câu: “Nói chuyện riêng.”
Lục Hoài Thâm: “Không có khả năng.”
Giang Chu Mạn chợt nghẹt tim, xị mặt cắn răng nói thỏa hiệp: “Thế ba người cũng được.”
“Ý tôi là, miễn bàn.” Lục Hoài Thâm nhìn thẳng mặt Giang Chu Mạn, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại gằn từng chữ.
Nói xong liếc sang cô ta một cái, tiếp tục sượt qua vai mà đi.
Giang Chu Mạn mời bàn chuyện không thành, lồng ngực như một nồi nước vừa tới điểm sôi, đột nhiên hỗn loạn cả lên, nhất thời xúc động chiếm cứ đầu óc, cô ta ở yên tại chỗ mấy giây, bỗng chốc xoay người đi theo, cũng không vòng vo nữa, chỉ nghĩ muốn đem lời nói ra, muốn đạt được mục đích.
“Lục Hoài Thâm, cho dù anh không hợp tác với nhà họ Giang nữa, cũng không cần cạch mặt, con người trước chừa lại một đường ngày sau còn dễ bề gặp nhau, quan hệ kinh doanh đều trong một giới, tương lai kiểu gì cũng có lúc chạm mặt, anh bây giờ. . .”
Bước chân Lục Hoài Thâm bỗng nhiên dừng lại, mắt nghiêm nghị thoáng nhìn cô ta, Giang Chu Mạn bị ánh mắt anh làm kinh sợ tới mức vô thức ngậm miệng.
Giang Chu Mạn còn thấp hơn Giang Nhược một tí, Lục Hoài Thâm rũ mắt nhìn cô ta, rất có cảm giác nhìn người bằng nửa con mắt.
Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô ta không lên tiếng, Giang Chu Mạn nhất thời lại chẳng thể lên tiếng được, quên mất bản thân muốn nói cái gì.
Một lát sau, Lục Hoài Thâm nói: “Đạo lý này nếu cô đã có thể nói ra, sao bản thân lại không hiểu?”
Giang Chu Mạn nghẹn lời.
Vẻ mặt anh lặng như nước, “Chuyên âm thầm giật tài nguyên của Bác Lục chính là Giang thị bọn cô, sau lưng lợi dụng dư luận làm tổn hại danh dự Giang Nhược chính là cô. Nếu nói đến cạch mặt, là các người ra tay trước, thế nào mà tôi lấy gậy ông đập lưng ông, thì các người lại giậm chân?”
Bùi Thiệu định nhắc, bây giờ có một từ thịnh hành gọi là “tiêu chuẩn kép”.
Lục Hoài Thâm lạnh lùng dời ánh mắt, ánh mắt giống như con dao có thể xẻo da thịt cô ta.
“Có điều giậm chân cũng chẳng có tác dụng gì.” Lục Hoài Thâm phũ phàng nói xong bèn nhấc chân đi.
Giang Chu Mạn vội theo sát, nói giảo biện: “Đây là cạnh tranh thương mại, Giang thị không nhằm vào Bác Lục. . .”
“Quả thực không nhằm vào Bác Lục, mà nhằm vào tôi, vừa khéo những dự án Giang Cận nhúng tay đều do tôi quản lý.”
Giang Chu Mạn còn muốn nói gì đó, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hoài Thâm liếc cô ta, “Đủ rồi.”
Anh xoải bước lên xe dừng trước cổng.
Đúng lúc, Giang Chu Mạn cũng không thể bước bước tiếp theo.
Cô ta ngó đăm đăm đèn đuôi xe đi xa, di động trong túi xách không ngừng rung, cô ta nén giận nghe điện thoại, sau khi nối máy cô ta còn chưa cất lời, đối phương đã không ngừng truy hỏi: “Thế nào rồi?”
“Còn có thể thế nào?” Giang Chu Mạn không nhịn được nói chuyện hung hăng.
Giang Vị Minh trầm mặc vài giây, bỗng nhiên bùng nổ: “Ai bảo mày chưa qua thương lượng đã tung tin đồn nhảm Giang Nhược trên mạng?”
Tim Giang Chu Mạn lạnh giá lại chua xót, xảy ra chuyện liền đổ hết trách nhiệm lên người cô ta, cô ta gặp nhiều đã chẳng còn lạ lẫm, lời nói cũng rất bình tĩnh: “Là ai cố ý dùng thủ đoạn ngáng chân ám hại Lục Hoài Thâm trong kinh doanh?”
“Không phải cũng chưa thành công hả? Là vì mày! Sau khi xảy ra chuyện mày liên hợp với công ty công quan hắt nước bẩn vào Giang Nhược, Lục Hoài Thâm mới tính toán so đo!”
(công ty công quan: là công ty chuyên xử lý các nghiệp vụ liên quan đến quan hệ công chúng/PR)
Giang Chu Mạn giương khóe miệng, tiếng người xung quanh tràn ngập bên tai, cô ta lại chỉ nghe thấy giọng trào phúng của mình nhẹ bẫng: “Bố ngây thơ thế hả? Là bố với anh sợ sự tình bại lộ, mới chó cùng rứt giậu, mới không từ thủ đoạn!” Cô ta càng nói càng nhanh, đến cuối cùng gần như tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Con làm như vậy cũng là muốn trước khi lớn tuổi vào tù, xem xem có thể xoay chuyển thế cục không, còn bố thì sao? Chỉ biết bảo người khác gánh tội cho mình, bản thân không dám vứt bỏ sĩ diện, còn bảo con tới cầu xin người ta, con không có bản lĩnh lớn như thế chùi đít cho bố! Con hoàn toàn có thể ra đi bất chấp trước khi bố kéo con xuống nước, cục diện rối rắm này ai thích lấy thì lấy đi!”
Sau khi Giang Vị Minh tiếp nhận Giang thị, lợi nhuận công ty trượt dốc không phanh, dòng vốn lại xảy ra vấn đề, còn đang không ngừng lập dự án gọi thầu, khát vọng lớn năng lực nhỏ, mà vẫn có suy nghĩ hão huyền muốn chèn ép Lục Hoài Thâm. Nhà họ Lục có người ở Ủy Ban điều tiết chứng Khoán, biết được Giang thị hiện tại có mấy dự án trọng điểm đều bị kẹt trong giai đoạn thẩm tra, thậm chí bị Ủy Ban điều tiết chứng khoán điểm danh điều tra, phía hội đồng quản trị rất bất mãn với điều này.
Loạn trong giặc ngoài đánh gọng kìm, Giang thị hiện tại chính là thuyền con trong bão táp, một con sóng đánh tới là có thể lật úp.
Giang Vị Minh bị lời cô ta nói chọc tức đến mức huyết áp tăng vọt, bình tĩnh một lúc lâu, mới mềm giọng tỏ ra yếu thế, nói là yếu thế cũng là đe dọa, “Mạn Mạn, cả nhà ba người chúng ta đang cùng trên một con thuyền, nên đồng tâm hiệp lực.”
Giang Chu Mạn ngồi vào xe, nắm chặt tay lái, “Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.”
Giang Vị Minh khẽ động yết hầu, dùng lời hay khuyên bảo: “Vậy con đi tìm Giang Nhược, khuyên nhủ nó, bảo nó thử thổi gió bên tai Lục Hoài Thâm. Không phải nó với Giang Khải Ứng muốn Giang thị à? Nếu Giang thị sụp đổ, chẳng khác nào bọn họ không lấy được gì?”
Giang Chu Mạn không thể tưởng tượng nổi nói: “Khuyên? Bố muốn con đi cầu cạnh nó nhỉ! Bố đừng mơ.”
“Vậy con uy hiếp nó, nếu nó không ra mặt, thì chờ Giang thị vỡ nợ phá sản đi!”
Giang Chu Mạn nặn ra một câu từ kẽ răng: “Bố đừng mơ, con sẽ không gặp nó.”
**
Trước khi ngủ Giang Nhược để lại một ngọn đèn sàn, ánh sáng lờ mờ êm dịu che phủ một góc phòng, rìa quầng sáng lan đến tận mặt cô, cô không ngủ sâu lắm, vẫn luôn như nửa tỉnh nửa mê, trong lúc ngủ mơ cô vô thức nâng tay lên, mu bàn tay gác trên trán chắn sáng.
Cảm giác như đã ngủ thật lâu, Giang Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh.
Bởi vì cô cảm giác lòng bàn tay túm được thứ gì, sợ tới mức cô chợt run lên, đột nhiên mở mắt ra ——
Chóp mũi Lục Hoài Thâm đang dí vào lòng bàn tay cô, thấy cô tỉnh lại, dáng vẻ bị kinh hãi, anh tách ra một chút, dưới ánh mắt kinh hoàng ấy, anh bóp nhẹ ngón tay cô, “Mùi sữa.”
Giang Nhược vẫn chưa bình tĩnh sau khi chịu kinh hãi, nhưng hồ đồ chẳng hiểu anh nói gì, mở bàn tay che mặt anh: “Anh dọa em sợ đấy!”
“Anh tưởng em ngủ rồi,” Lục Hoài Thâm kéo tay cô xuống, nói: “Về sau không cần để đèn, đỡ phải mất ngủ.”
Giang Nhược lấy chăn đắp lên tận cằm, “Nhưng anh về muộn, em vẫn sẽ bị tiếng động của anh đánh thức.”
Lục Hoài Thâm chống ở mép giường, vươn người về phía cô, “Muốn bảo anh về sớm hơn?”
Giang Nhược nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Sao anh có thể nghĩ thế? Em muốn nói là, nếu anh về muộn quá thì sang ngủ ở phòng cho khách.
Hà Nội, 30/1/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ