Phương Dã ngoài bốn mươi tuổi, biết chăm sóc cơ thể thích đáng, nói trạng thái làn da như tuổi hơn hai mươi cũng không hề khoa trương, song khí thế sát người quá, không có chút kinh nghiệm thực tế thì chẳng tôi luyện ra được khí chất như vậy.
Bà ta cười cười với Lục Hoài Thâm nói: "Đúng, đang trong quy trình thẩm tra."
Lục Hoài Thâm nói: "Dưới quyền cô có nhiều người tài giỏi đắc lực, thời gian ngắn ngủi thành tích nổi bật, thật sự hiếm thấy trong nghề."
"Người tài giỏi đắc lực có nhiều đi nữa, cũng chẳng ai có thể bì kịp giám đốc Chung của quý công ty, đấy mới gọi là năng lực xuất chúng chân chính kìa, quan hệ rộng không nói làm gì, phản ứng đối phó nguy cơ công quan cũng cực nhanh." Lời nói của Phương Dã có ẩn ý.
Lục Hoài Thâm trầm tĩnh: "Làm tròn chức trách của mình mà thôi, cũng chỉ sự kiện bình thường mới có thể ứng đối tự nhiên, nếu gặp phải người công ty cô ra tay, cô ấy ứng phó được cũng phải trầy trật."
Phương Dã rũ mắt, không nói chuyện, nụ cười bên miệng đã phai nhạt hơn nhiều.
Người đang ngồi đó đều có thể nhận ra cuộc nói chuyện của hai người hơi biến vị, Phạm Đông Trăn thấy vẻ mặt vợ mình không tự nhiên lắm, nhất thời không thể đoán, cũng không nói nữa.
Lục Hoài Thâm dùng tay nhấc nắp chung trà lên, anh không thích uống trà, cảm thấy đêm hôm đi uống trà càng dở hơi hơn.
(Cho những bác chưa biết: hình ảnh chung trà ở đầu chương nhé)
Chẳng được mấy lần, anh lại thả nắp chung xuống, "cạch" một tiếng, không nhẹ không nặng, lại khiến lòng người vô cớ lỡ một nhịp.
Lục Hoài Thâm hỏi sang Phạm Đông Trăn, "Nghe nói gần đây Phạm tiên sinh có làm ăn qua lại với nhà họ Giang?"
Phạm Đông Trăn cười ha hả nói: "Chuyện chưa đâu vào đâu cả, còn chưa quyết định xong."
"Là dự án nguồn năng lượng mới à?"
Phạm Đông Trăn hơi kinh ngạc, vẫn gật đầu: "Đúng."
"Cháu nhớ rõ hình như lúc trước có nghe Thường tổng nhắc tới."
Nghe đến đây, sắc mặt Phương Dã lập tức không vui.
Phạm Đông Trăn làm kinh doanh, vợ mở công ty PR, thay ông ta sắp xếp chu đáo trong các mối quan hệ, chỉ độc có trước đây từng đá phải ván sắt ở chỗ Thường Uyển, bởi vậy nhìn người nhà họ Lục đều cảm thấy rất chướng mắt.
(Đá phải ván sắt: Phép ẩn dụ để chỉ đã không đạt được mục đích, ngược lại còn bị từ chối hoặc khiển trách.)
Thường Uyển kia rất cao cao tại thượng, nói cái gì mà hiện tại Bác Lục không dự định đầu tư tài lực vào nguồn năng lượng mới nữa, năm tới công ty sẽ thay đổi hướng đi.
Lục Hoài Thâm nói: "Thật ra về phương diện nguồn năng lượng mới, Bác Lục có kinh nghiệm rất phong phú, Giang thị trước kia căn bản chưa từng tiếp xúc dự án nguồn năng lượng mới, sao Phạm tổng không suy xét lại một chút?"
Phương Dã cũng cười lạnh nhạt một tiếng, "Tôi tìm Thường tổng của quý công ty bàn qua rồi, Thường tổng dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt cơ mà, bảo không có triển vọng, công ty cậu cũng không có dự định đầu tư mất công vào nguồn năng lượng mới nữa."
Lục Hoài Thâm chau mày, "Còn có chuyện này?"
Phạm Đông Trăn nóng ruột, "Chẳng lẽ cậu không biết?"
"Thường tổng nói bên chú thay đổi ý đồ," đầu ngón tay Lục Hoài Thâm gõ nhẹ trên bàn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu không thì thế này, tìm thời gian, cháu với Phạm tổng bàn kĩ càng lại việc này."
Vậy thì còn gì tốt hơn!
Phạm Đông Trăn ngay tức khắc thoải mái trong lòng.
Ông ta thực sự cũng không yên tâm về Giang thị, loạn trong giặc ngoài đủ cả, Giang Vị Minh quăng cành ôliu, đưa ra điều kiện rất khá, nhưng quả tình ông ta cũng không dám nhận, chỉ ngặt nỗi chưa tìm được bên hợp tác phù hợp, con gái Giang Vị Minh xuất phát từ tâm lý muốn xúc tiến hợp tác, lại đi lại khá thân thiết với vợ ông ta nên ông ta cũng không cự tuyệt Giang thị rõ ràng.
Nếu quả thật phải chọn, vậy Bác Lục chắc chắn là sự lựa chọn đầu tiên.
Phương Dã nhìn Lục Hoài Thâm bán tín bán nghi, ai biết là Thường Uyển không báo cáo đúng sự thật, hay Lục Hoài Thâm kia tạm thời thay đổi cách nhìn nhận vấn đề?
Hoa Thanh căn chuẩn thời cơ, nói đùa: "Dì Phương, lần sau dì muốn tìm, thì phải tìm đúng cái người có thể quyết định, nếu Bác Lục đã có Lục tổng, dì hà tất phải tìm Thường tổng gì đó?"
Phương Dã cười to: "Nói có lý."
Người ta cho bậc thang, Phương Dã đâu thể tiếp tục làm mất mặt người ta, kẻ ngu dốt nào sẽ làm hỏng mối kinh doanh đã vào túi mình chứ.
Lục Hoài Thâm có ý làm mối kinh doanh này, rất rõ ràng vì để lấy lòng Phương Dã, mà thứ tình nghĩa kia, có qua thì có lại, Phương Dã cũng phải đưa ra thành ý trước.
Lục Hoài Thâm nhìn về phía Phương Dã, "Phạm phu nhân, nghe nói quý công ty nhận một vụ có liên quan đến vợ tôi?"
"Có việc này?" Phương Dã giả ngu một hồi, theo sau lại nói: "Tôi bảo người xem thử, nếu có liên quan đến vợ cậu, vậy tất phải nghiêm cẩn trấn ải."
Lục Hoài Thâm nói: "Đa tạ."
"Chuyện đương nhiên mà." Phương Dã cười cười, bản thân thuộc phái hành động, nói xong liền đi ra ngoài gọi điện thoại ngay.
Chẳng qua bao lâu, lời bình mang tính dẫn dắt bôi nhọ Giang Nhược trên mạng nhanh chóng chìm đáy.
Mà Chung Tình bên này phối hợp thao tác, mau chóng dẹp lặng việc này, như mặt hồ yên ả chưa từng dậy sóng.
Sự việc đã giải quyết, nên không hề nói đến việc này nữa, Lục Hoài Thâm chuyện trò với mọi người cho tới khi tan cuộc.
Sau khi rời khỏi, Lục Hoài Thâm bày tỏ sự cảm tạ với Hoa Thanh.
Hoa Thanh nói: "Nên vậy mà, lần trước có thể lấy được miếng đất kia, may mà có cậu."
Gia tộc họ Lục có hệ thống cành nhánh khổng lồ, họ hàng làm chính trị không ít, chỉ cần không làm trái nguyên tắc, tạo điều kiện gia tăng tiến độ ở khâu nào đó, vốn không phải chuyện phiền phức.
Hạ Tông Minh gọi Lục Hoài Thâm và Hoa Thanh cùng đi uống rượu.
Lục Hoài Thâm từ chối: "Tôi về thôi, một mình Giang Nhược ở đấy không yên tâm."
Hoa Thanh: "Vợ con anh còn đang chờ."
Hạ Tông Minh rít vào một hơi: "Em không hiểu đấy, làm sao, về muộn một tiếng sẽ mất vợ mất con chắc?"
Lục Hoài Thâm liếc anh ta một cái, "Đi đây."
Hoa Thanh ngược đường với anh, mỗi người một xe rời đi.
Từ tận đáy lòng Hạ Tông Minh cảm thấy chua xót không biết làm sao nhưng lại vui thay cho anh em, chúc gia đình bọn họ hạnh phúc, còn mình, là người đàn ông đẹp nhất sơn trang đêm nay.
Anh ta móc di động ra, trên WeChat có tin nhắn mới gửi tới mười mấy phút trước, lúc ấy đang trong phòng trà không nhìn thấy.
Tin nhắn đến từ Mèo hoang nhỏ: Ở đâu?
Tin nhắn trước là của anh ta: Tối mai bố anh sinh nhật, tới chơi không?
Rất rõ ràng đây là mời cô ấy gặp mặt, hơn nữa tiện thể gặp mặt bố mẹ nữa chứ?
Người ta không trả lời.
Thật cứng rắn.
Tối qua Hạ Tông Minh thề độc, nếu còn để ý tới con mèo tệ bạc này nữa thì sẽ tự chọc mù hai mắt.
Anh ta cất di động, phóng khoáng đi uống rượu.
Uống đến nửa chừng có phần mất lí trí, hơi say, móc di động ra, giơ ngón tay chọc chọc vào hai mắt mình trước, trong miệng niệm thần linh: "Tự chọc hai mắt trước."
Sau đó gõ chữ trả lời: núi Nhiêu, sơn trang, có suối nước nóng, tới không?
Mười chữ, chia làm bốn tin nhắn gửi đi.
Vương Chiêu tắm rồi, thấy tài khoản ghi chú tên là "Trai bao số 1 Đông Lâm" gửi tin nhắn, toàn thân có cảm giác hơi lạc lối.
Cô ấy lập tức gọi điện thoại cho mẹ, bà Lâm đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, "Muộn thế gọi điện thoại làm gì?"
Vương Chiêu cắn cắn môi, đi tới đi lui ở trong phòng, "Mẹ còn nhớ đối tượng lần trước giới thiệu cho con không?"
Bà Lâm à một tiếng, "Nhớ, làm sao?" tiếp đó cười vui tươi hớn hở, "Có tiến triển à?"
Vương Chiêu hít một hơi thật sâu, nói nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ của con, mẹ có biết bối cảnh thân phận người ta thế nào không mà đã giới thiệu lung tung cho con?!"
Bà Lâm không ngờ được con gái đột nhiên xù lông, bà cuống đến độ ngồi nhổm dậy trên giường, nâng cao giọng trả lời như lẽ đương nhiên: "Cháu ruột nhà hàng xóm của em gái nhà hàng xóm chúng ta đấy, bảo là mở công ty kinh doanh nhỏ, 33 tuổi, tuy rằng lớn hơn con bảy tám tuổi, nhưng đàn ông lớn tuổi một tí mới biết săn sóc chu đáo chứ, bảo là tính cách tốt lắm kìa, nhân phẩm chính trực, chưa bao giờ xằng bậy, chỉ là mấy năm trước dốc lòng cho sự nghiệp, mới kéo dài đến tuổi này. Chỗ nào không ổn hả? Nhà chúng ta cũng mở công ty kinh doanh nhỏ mà, không phải môn đăng hộ đối sao? Mẹ nói với con nhé, con cũng đừng kén chọn quá, phiên phiến là được rồi, chớ có mắt cao hơn đầu."
(Không xằng bậy *hắc hắc* mẹ chắc chưa???)
Bà Lâm hiển nhiên ngộ nhận lời Vương Chiêu nói thành Vương Chiêu không vừa mắt người ta.
Vương Chiêu cảm thấy người giới thiệu cũng không đáng tin mấy, quăng một tràng chất vấn: "Kinh doanh nhỏ? Môn đăng hộ đối? Nhân phẩm chính trực? Không xằng bậy?"
Bà Lâm chán con mình muốn chết đi được, quát: "Rốt cuộc chị không hài lòng chỗ nào, bớt cái kiểu kì cà kì cục với mẹ chị đi!"
Vương Chiêu vuốt mặt, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con chỉ muốn nói với mẹ, người ta kinh doanh nhỏ, không giống với kiểu kinh doanh nhỏ nhà chúng ta."
Bà Lâm ngơ ngác, "Không giống chỗ nào?"
"Một dự án tùy tiện của người ta, cũng đáng giá gấp mười lần cái công ty rách bé tin hin nhà mình mẹ hiểu không? Hơn nữa cái của nhà mình không gọi là công ty, nhiều nhất chỉ gọi là xưởng thôi."
"Nói bậy gì đấy," Bà Lâm giật mình, "Dì hai nhà người ta đã nói chỉ kinh doanh nhỏ thôi mà, . . . Ôi mẹ ơi, không được, mẹ phải tìm lão Vương thương lượng một chút, nếu thật sự là tình hình này, vậy, vậy con mau cắt đứt với nó đi!"
Trước lúc tắt điện thoại bà Lâm vừa xỏ dép vừa lẩm bẩm: "Chúng ta thế nhưng không trèo cao nổi, không trèo cao nổi đâu. . . "
. . . . . .
Thời điểm Lục Hoài Thâm quay trở lại căn phòng đá, Giang Nhược ngâm nước nóng xong từ lâu rồi, đã tắm còn gội cả đầu, TV vẫn đang mở, cô thì làm tổ trên giường ngủ mất, tóc tản ra giữa gối với chăn, lộ nửa khuôn mặt.
Trong phòng có ánh đèn còn có tiếng TV, cô vẫn luôn không ngủ sâu giấc, nghe thấy tiếng động liền tỉnh.
Lục Hoài Thâm đi vào, thấy cô mơ mơ màng màng mở mắt, anh tắt TV hỏi: "Đánh thức em à?"
"Vẫn chưa ngủ." Giọng cô đang ồm ồm, đẩy chăn xuống giãn tay chân, "Anh bàn xong việc với người ta rồi?"
Lục Hoài Thâm: "Ừ, bàn xong rồi."
Giang Nhược đã đóng cửa thông ra sân sau, bình phong ở trong, suối nước nóng ngăn cách ở bên ngoài, bên trong chính là không gian riêng tư.
Lục Hoài Thâm cởi bỏ áo sơmi cùng quần tây ở chỗ sofa rồi đi tắm.
Được một lúc Giang Nhược ngồi dậy trên giường, nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, không biết thế nào, lại trùng lặp với cảnh tượng dưới pháo hoa đêm nay.
Trong không gian rộng lớn, ngoài tiếng nước, lại chẳng có tiếng vang nào khác, Giang Nhược đứng dậy đi đến phòng tắm, nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô dựa ở ngoài phòng tắm, hít sâu một hơi, gọi vào bên trong: "Lục Hoài Thâm?"
"Ơi?"
Mặt cô hướng khung cửa, ngón tay khẩy nhẹ vào cánh cửa, "Em có thai." Nói ra, trong lòng bỗng như thở phào nhẹ nhẽ, như thể dỡ bỏ được gánh nặng.
Giang Nhược nín tiếng, người bên trong lại cả buổi chẳng phản ứng gì.
Giang Nhược tưởng cô nói nhỏ quá, lại có tiếng nước làm nhiễu, anh không nghe thấy, vì thế lặp lại một lần cực nhanh: "Lục Hoài Thâm em có thai."
Âm cuối chưa nói dứt, cửa bị kéo 'xoạch' ra.
Lồng ngực đẫm nước của Lục Hoài Thâm ngay trước mặt cô, khóe mắt Giang Nhược vô tình ngắm xuống phía dưới, mặt đỏ hầm hập.
Anh đứng trước mặt cô, trên người ngập hơi nước nóng ẩm, vẻ rạng rỡ trong mắt rõ rành rành, "Anh nghe thấy rồi."
Hà Nội, 21/1/2023
Chúc năm mới phát tài, phát lộc
Tiền vô xồng xộc, tiền ra từ từ
Sức khỏe có dư, công danh tấn tới
Tình duyên phơi phới, hạnh phúc thăng hoa
Mừng năm mới tới mọi nhà!!!
Mong chụy em ngày nào cũng vui như tết, luôn luôn tràn đầy cảm hứng, luôn luôn tràn đầy năng lượng tích cực nha
1 chương nữa sẽ đăng vào tối nay nha chụy em
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ