Em gái Tiểu Giang.
Nhấn nhá từng chữ một, âm cuối thảnh thơi chứa đựng nét cười.
Giang Nhược trông cái vẻ nhiệt tình của Hạ Tông Minh, giống như chuyện lừa cô đến hội quán đón Lục Hoài Thâm trước đó không lâu, đã tự động loại sạch khỏi đầu anh ta rồi.
Tay Giang Nhược khoác lên khuỷu tay Lục Hoài Thâm, hơi hơi giương nhẹ khóe miệng với Hạ Tông Minh, nói một câu khách sáo với anh ta: "Đã lâu không gặp, điều lần trước anh từng nói với tôi, vẫn còn văng vẳng bên tai."
Hạ Tông Minh lời đã lên đến cổ họng, bỗng dưng chợt nghẹn.
Người này thù dai, quá thù dai!
"Em nghiêm túc ghi nhớ lời anh như thế, thật đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này." Hạ Tông Minh muốn căng da đầu cố cưỡng ép sang trang cái chuyện này đi, "Nhưng những gì anh nói, bản thân anh còn chẳng nhớ hết, nên em cũng không cần nhớ kĩ đâu."
Giang Nhược chỉ nhướn mày, không lên tiếng.
Phát giác cái người bên cạnh hình như đang chiếu ánh mắt sang, ánh mắt ấy bám chặt gương mặt cô, tựa như có độ ấm, khiến cô không kìm được nhớ tới đêm đó đưa anh trở về, hành động hôn trộm trên sofa bị bắt quả tang, mặt cũng nóng lên theo.
Hạ Tông Minh sao có thể phát hiện tâm tư của hai người, giao quà Lục Hoài Thâm mang đến cho nhân viên phụ trách sắp xếp, đưa hai người đi vào.
Tiệc tối cũng không linh đình giống tiệc rượu thương mại, bày ba dãy bàn dài món Âu, chỉ mời người nhà và bạn bè, cùng số ít bạn bè hợp tác giao thiệp mật thiết.
Chiếc váy Lục Hoài Thâm bảo người đưa tới vừa khéo thích hợp với trường hợp hôm nay, váy hai dây xếp li màu rượu vang, làn váy ôm người vừa quá đầu gối, theo thị giác thì đôi giày cao gót mũi nhọn màu nâu đậm màu hơn váy một độ, sẽ không lộ vẻ màu sắc đơn điệu trên người, tinh xảo hơn ngày thường, nhưng chưa long trọng xa hoa như tiệc rượu thương mại.
Đa phần nơi đây đều là những gương mặt không có chút ấn tượng nào, lần đầu tiên Giang Nhược tay trong tay cùng Lục Hoài Thâm tham gia kiểu sự kiện này. Khoảnh khắc vào cửa, trong lòng ngay tức khắc đánh trống lui.
Bước chân này bước ra, chung quy có vài thứ sẽ vì thế mà thay đổi.
Nhận thấy bước chân cô khựng lại, Lục Hoài Thâm gần như không cho cô thời gian do dự, nắm chặt tay cô, trước tiếp kéo người đi thẳng về phía trước.
Ánh mắt anh nhìn cô một cái với vẻ thích thú, tựa như đang cười cô lâm trận lùi bước.
Bữa tối còn chưa bắt đầu, hầu hết mọi người vẫn hoạt động ở khu giải trí, bố Hạ Tông Minh đang nói chuyện với người ta, nụ cười trên khuôn mặt vị thọ tinh hiền từ sảng khoái, thấy Hạ Tông Minh đưa hai người Lục Hoài Thâm đi qua, nụ cười càng tươi tắn hơn, "Xem ai tới đây."
Giang Nhược lặng lẽ buông tay đang đặt khuỷu tay Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm cười cười: "Chú Hạ, sinh nhật vui vẻ."
"Cháu có lòng rồi." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của bố Hạ không dấu vết lướt qua Giang Nhược.
Tay Lục Hoài Thâm khẽ kéo bên hông Giang Nhược, "Đây là Giang Nhược, vợ cháu." Nói xong cúi đầu nhìn cô một cái.
Trong lòng Giang Nhược ít nhiều có phần căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn tự nhiên thoải mái chào hỏi: "Chú Hạ, chúc chú sinh nhật vui vẻ."
"Được được, cảm ơn." Nói xong cười ha ha, chỉ chỉ Lục Hoài Thâm, "Cháu giấu được đủ lâu đấy nhỉ, chú chẳng nghe thấy tí phong thanh nào từ chỗ Hạ Tông Minh."
Nói xong lại đùa, gọi cả tên lẫn họ con trai mình mà chất vấn: "Hạ Tông Minh, anh làm ăn kiểu gì đấy?"
Hạ Tông Minh hơ một tiếng, "Con kí hiệp ước bảo mật rồi."
Mẹ Hạ đứng bên cạnh đánh giá Giang Nhược, trong lòng hơi thấy tiếc nuối.
Nhà mẹ đẻ bà ấy có một cháu gái, sau khi gặp được Lục Hoài Thâm trong sinh nhật Hạ Tông Minh, đã ưng ý cậu ta, vốn dĩ bà muốn tác hợp cho hai người, nhưng lúc ấy Hạ Tông Minh nói Lục Hoài Thâm không có ý gì với con bé kia, cảm thấy tuổi nhỏ hơn nhiều quá, nhưng bà nhìn người hiện tại, có vẻ tuổi tác cũng không lớn. . .
Gương mặt bà ấy cười hiền hòa, hỏi Giang Nhược: "Giang Nhược phải không, năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?"
Bố Hạ liếc bà ấy, cảm thấy bà hỏi linh tinh không phải lúc.
Trái lại Giang Nhược thấy không sao, trả lời thành thật: "23 ạ, qua năm là cháu 24 rồi."
23?!
Sự kinh ngạc của mẹ Hạ tức thì viết hết lên mặt, trông cả người hơi ngây ngẩn.
Lục Hoài Thâm này thú vị thật đấy, hồi trước chê người ít hơn 6 tuổi thì bé quá, kết quả tìm luôn một người kém gần mười tuổi!
Bố Hạ đẩy nhẹ bà ấy, mẹ Hạ hoàn hồn, lúng ta lúng túng ha ha hai tiếng, "23 tốt mà 23," bà nhìn Giang Nhược mặt đầy hâm mộ: "Tuổi trẻ thích thật, nếu cô mà có con dâu trẻ thế thì đã tốt."
(Khéo con trai mẹ cũng sắp như thế đấy mẹ ơi!!!)
Hạ phu nhân buồn phiền trong lòng lắm, mấy năm trước nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, hi vọng mình cũng có thể quay trở về tuổi hai mươi, hiện tại thì sao. . . bà nhìn con trai mình, cô gái tuổi đôi mươi, bà cũng cảm thấy con trai mình không xứng với người ta, con trai đã trở thành một người đàn ông có tuổi rồi.
Hạ Tông Minh ở bên nói chêm chọc cười: "Thế không phải quá đơn giản, mai đưa một cô về cho mẹ xem qua."
Hạ phu nhân lập tức thôi cười, cho anh ta một cái nhìn xem thường, "Cái cô lần trước dì hai anh giới thiệu cho đâu? WeChat cho anh rồi, bây giờ đến bóng dáng người ta tôi cũng chưa nhìn thấy kia kìa."
Hạ Tông Minh bóc phốt: "Dì hai đi sang nhà chị gái vợ ông hàng xóm nhà dì ấy chơi mạt chược mới biết tới con gái bạn đánh bài, ngay cả người ta trông như thế nào cũng chưa gặp qua, biết mỗi làm quản lý cấp trung ở doanh nghiệp nước ngoài, chỉ nghe người lớn nhà người ta chém gió xinh đẹp thế nào hiểu lòng người ra sao, vậy mà cũng dám yên tâm giới thiệu cho con? Con mình sinh ra, một mét sáu hai trăm cân cũng có thể chém thành tiên nữ hạ phàm chiều cao 1m68 cân nặng không quá 100, con dám muốn chắc? Con không dám!"
(1kg = 2 cân TQ)
Hạ Tông Minh nói một hơi không nghỉ như hát tướng thanh, mẹ anh ta đã tức sầm mặt, cắn răng lườm nguýt, "Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy, người ta vừa vặn một trăm cân!"
Vẻ mặt Hạ Tông Minh không dám tin, "Đây là trọng điểm á?"
Bà Bành chống nạnh, mắt trừng muốn lòi con ngươi, "Thế nào mà đây không phải trọng điểm?"
Hai mẹ con nói chuyện càng ngày càng lạc đề, vẻ mặt bố Hạ bất đắc dĩ, nghiêng người qua nói về thị trường chứng khoán với Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược không ngờ Hạ Tông Minh còn có mối phiền não trong chuyện kết hôn, tốt xấu gì anh ta cũng là kim cương Vương lão ngũ, muốn kết hôn, bất kể là liên hôn đơn thuần hay tìm người mình thích, còn không phải quá dễ dàng?
Theo cô biết, Hạ Tông Minh là dân chơi lão luyện đấy, khả năng chỉ đơn thuần không muốn bị hôn nhân trói buộc mà thôi.
Nhắc đến đối tượng xem mắt kia là Hạ Tông Minh lại bực.
Ngay từ đầu hai người đã không trò chuyện nghiêm túc, chuyện phiếm như kiểu nộp thuế mỗi ngày cho phải phép, đều muốn dọa cho đối phương bỏ chạy. Cô gái kia cũng giỏi kiềm chế, không tò mò một tí nào về anh ta, mỗi khi anh ta hỏi đến chuyện riêng tư của cô ấy, cô nàng lập tức giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Mấy hôm trước anh ta ngẫm nghĩ muốn hẹn người ta đi ăn, cô ấy trả lời: "Không nhịn nổi à? Em biết một hộp đêm nổi tiếng lắm, bên công ty em có thẻ VIP của Ngự Lâu, bảo ông chủ giảm giá 20% cho anh! Nghĩa khí chưa?"
Lúc ấy Hạ Tông Minh nghĩ có khả năng người phụ nữ hơi hâm hâm, nếu không thì sao có thể tán mãi không đổ?
Trong cơn tức giận Hạ Tông Minh nhắn lại cho người ta: Thẻ khách VIP của em thì ghê gớm lắm à, ông đây còn là hội viên VVIP của Ngự Lâu.
Cô gái kia nhắn: Lợi hại, trâu bò.
Còn thêm một cái icon vỗ tay.
Bấy giờ Hạ Tông Minh đã hơi hối hận rồi.
Ngay buổi đêm đã bỏ chặn cô ấy trên vòng bạn bè, mà cô ấy vẫn cứ bát phong bất động, lúc sau thậm chí ngay cả WeChat cũng chẳng nhắn thế nào nữa.
Thất bại, quá thất bại!
. . . . . .
Trong bữa tối, Lục Hoài Thâm cùng Giang Nhược ngồi ở vị trí ngay đầu bàn giữa, bên cạnh và đối diện có người thân nhà họ Hạ, cũng có bạn bè của bố Hạ.
Giang Nhược ngồi bên trái Lục Hoài Thâm, bên phải cô là một cô trung niên rất có khí thế, đối diện là cô gái trông khá trẻ, hình như là em họ ngoại của Hạ Tông Minh.
Trước bữa ăn, khi Lục Hoài Thâm chào hỏi người quen đều dùng danh xưng 'phu nhân' để giới thiệu Giang Nhược.
Giang Nhược khi đó căng thẳng đến mức hồn không chạm đất, có chút lâng lâng, cũng không nhớ rõ có những ai, cho nên thời điểm cô trung niên kia bỗng nhiên bắt chuyện với cô, hơn nữa còn gọi cô là Lục phu nhân, Giang Nhược không nghĩ là đang gọi mình, ngẩn người, may mà phản ứng nhanh, sau đó cười với người ta, "Chào cô."
Người phụ nữ ghế bên dùng khăn ăn chấm chấm khóe miệng rồi nói: "Hương vị món bò bít tết này cũng không tồi, cô không ăn quen à?"
Trong đĩa của Giang Nhược là tôm hùm vừa mới cắt xong được người phục vụ đưa lên, bò bít tết ban nãy cô cắt ra thì phát hiện bên trong còn tơ máu, tức khắc nảy sinh phản ứng sinh lí, vốn định nhịn một chút, nhưng một miếng nhỏ vào bụng, luôn cảm thấy đầu lưỡi có mùi tanh không gạt đi được, nghĩ vậy, dạ dày càng quằn quại dữ dội hơn, vội bảo người thu dọn, đổi lại sang tôm hùm.
Giang Nhược tất nhiên sẽ không báo tình hình thực tế, chỉ nói: "Tôi không thích ăn thịt bò lắm."
Lục Hoài Thâm và Hạ Tông Minh vừa vặn kết thúc một cuộc nói chuyện, lúc yên tĩnh trở lại nghe thấy Giang Nhược nói, quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lại đảo qua người phụ nữ bên cạnh.
"Tôm hùm kèm rượu vang không tồi," người phụ nữ cầm ly rượu vang trước mặt lên, muốn cụng ly với cô.
Giang Nhược bưng cốc sinh tố của mình lên, chạm nhẹ với bà ấy, đối diện với sự khó hiểu của người nọ, cô nói dối linh tinh để giải thích: "Xin lỗi, gần đây tôi tái phát viêm dạ dày, bác sĩ nói tạm thời phải kiêng rượu, tôi lấy sinh tố thay rượu vậy."
Nụ cười của người kia không chân thành, biểu cảm ấy luôn cho Giang Nhược một một cảm giác đang cân nhắc gì đó.
Giang Nhược nhấp một ngụm sinh tố rồi buông chiếc cốc, ánh mắt vô tình lướt qua em họ Hạ Tông Minh ngồi ở đối diện, phát hiện cô ta đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt giao nhau, xuất phát từ lễ phép, Giang Nhược gật đầu mỉm cười với cô ta, nhưng đối phương lại nghiêm mặt.
(Ăn được miếng cỗ nó khổ gì đâu)
Đêm nay hơn nửa số phòng ở sơn trang đều được nhà họ Hạ bao, xong bữa tối có hoạt động giải trí như suối nước nóng, đánh bài..., ai không có việc quan trọng đều có thể ngủ lại đây.
Giang Nhược nghĩ cô không uống rượu, nếu Lục Hoài Thâm có việc gì quan trọng, bọn họ cũng có thể kịp thời rời đi.
Phần tôm hùm không tính tính là nhiều, Giang Nhược ăn xong thì ăn thêm một phần đồ ngọt, sau đó xách túi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi đang đứng trước gương đánh lại son môi, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, em họ Hạ Tông Minh giẫm trên giày cao gót đi vào.
Vóc dáng cô ta nhỏ nhắn, chân tay vô cùng mảnh dẻ, thế mà trước ngực có thịt một cách đặc biệt, giẫm trên đôi giày cao gót chống trượt 12 phân, vẫn thấp hơn đỉnh đầu Giang Nhược chỉ đi giày 10 phân, sàn phòng vệ sinh trơn ướt, nhưng cô ta vẫn đi vững vàng.
Cuối cùng cô ta đứng ở cạnh Giang Nhược, móc son môi từ trong túi xách tay ra.
Giang Nhược nhớ tới vụ vừa rồi, bèn không chủ động chào hỏi, huống chi bây giờ sắc mặt người ta cũng lạnh nhạt kiêu căng, cô chẳng buồn mặt nóng dán mông lạnh, dù sao ngoài chỗ này ra cũng chẳng giao thiệp nữa.
Nào biết cô ta đột nhiên cất tiếng, "Giang tiểu thư, cô kết hôn với anh Hoài Thâm từ bao giờ vậy, sao ngay cả tôi cũng chẳng nghe được tí tin đồn nào?"
Giang Nhược cảm thấy có vài từ vị em họ này dùng thật sự khá sâu sắc, chẳng hạn "anh Hoài Thâm", hay nữa là "ngay cả tôi", sáu chữ nhỏ nhặt không nhiều, đã miêu tả mối quan hệ của cô ta với Lục Hoài Thâm tương đối mơ hồ lại chặt chẽ, làm người ta không muốn bổ não không được.
Giang Nhược dặm xong son môi, đạy nắp bỏ vào túi, kế tiếp mới ngước mặt cười với cô ta, "Được một thời gian dài rồi, trừ người nhà cùng bạn bè thân cận, những người khác đều chưa cho biết."
Em họ bị hai chữ "thân cận" đánh cho quân lính tan rã, lòng chợt buồn bã, rất không cam tâm.
"Vậy. . ." em họ nghiêng đầu nhìn cô, cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, hơn nữa thân hình nhỏ xinh, bộ dáng rất ngọt ngào, nhưng lời nói thì không ngọt như vậy, cô ta nói: "Quan hệ thiếu chút nữa là bàn chuyện cưới hỏi với anh Hoài Thâm, có tính là thân cận không nhỉ?"
"Thế à?" Giang Nhược không biến sắc, mỉm cười dịu dàng nói: "Phụ nữ sắp bàn chuyện cưới hỏi với anh Hoài Thâm, thế nào mà như hành hẹ, nhiều tới nỗi hết lứa này đến lứa khác cắt mãi không hết kia kìa?"
Vẻ tươi tắn trên mặt em họ tức khắc tắt ngấm, mắt to trừng lên như chuông đồng, cô ta cười khẩy: "Cô chẳng qua cũng là một gốc trong số rau hẹ đông đúc kia, bị ngắt xong bỏ vào nồi nấu thì chẳng lẽ không còn là rau hẹ chắc? Không chừng ngày nào đó anh Hoài Thâm lại muốn thay đổi khẩu vị thì sao."
Giang Nhược cầm túi hờ hững "Ồ" một tiếng, "Vậy cô cũng chỉ có thể chờ đến khi anh ấy muốn đổi khẩu vị. Chỉ đáng tiếc cho rau hẹ kia, chẳng lẽ chờ mãi chờ mãi đến lụi tàn, tới lúc đó không chỉ màu sắc vàng úa, nhai vào cũng chẳng có hứng."
Em họ bị chọc tức đến nỗi mặt đỏ bừng, công kích không lựa lời: "Chẳng qua cô ỷ vào mình trẻ tuổi, gái trẻ muốn lên giường anh ấy nhiều lắm, đều là những hạng không biết liêm sỉ muốn đi đường tắt!"
Giang Nhược cảm thấy cứ một hai phải như vậy, thì rất chán ghét.
Cô xoay người, khá hiếu kì, "Hồi cô sắp bàn chuyện cưới xin với anh ấy là bao tuổi?"
"22."
"Còn không phải sao, lúc cô vẫn trẻ anh ấy đã chẳng vừa mắt cô, huống chi là hiện tại? Tôi thấy cô cũng 27-28 rồi nhỉ." Đối phương mở miệng nã pháo loạn xạ, thì Giang Nhược cũng chẳng nói năng nể nang, chẳng buồn trần thuật lại cô với Lục Hoài Thâm là mối quan hệ vợ chồng, cho nên phân đoạn khuyên đối phương nhận rõ thân phận bằng lời lẽ tốt đẹp cũng theo đó bị lược bớt.
Giang Nhược nói xong cũng không đợi cô ta trả lời, cũng không cho cô ta cơ hội lên tiếng nữa, quay người đi ra ngoài ngay.
Cô cảm thấy bản thân phóng khoáng cực kì, đủ đầy phong phạm chính cung, sau đó thì sao, vẫn cảm thấy hơi bực mình. Nếu bảo cô viết một cuốn sách về cuộc hôn nhân của mình và Lục Hoài Thâm, vậy có khả năng nó sẽ tên là 《Luôn có điêu dân muốn cướp lang quân của tôi》.
Giang Nhược vừa ra khỏi phòng vệ sinh, liền thấy Lục Hoài Thâm đang đi về phía cô.
"Sao lâu thế?" Bữa tối sắp sửa kết thúc, Lục Hoài Thâm tới hỏi cô có đi suối nước nóng không, vốn định gọi điện thoại cho cô, kết quả di động của cô để ở chỗ ngồi.
Giang Nhược: "Không có gì, nói mấy câu với người ta."
Vừa dứt lời, em họ Hạ Tông Minh nổi giận đùng đùng đẩy cửa mà ra, thấy Lục Hoài Thâm, y như biến kiểm vậy lập tức mặt mày tươi rói, "Anh Hoài Thâm, đã lâu không gặp."
(Biến kiểm là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên)
Ánh mắt Lục Hoài Thâm dừng trên người cô ta, hồi tưởng một giây, hỏi: "Chúng ta từng gặp mặt?"
Rầm rầm.
Em họ nghe thấy âm thanh lồng ngực mình vỡ vụn, "Em là em họ anh Tông Minh, em tên là Tống nhan."
"Ừ, chào em." Lục Hoài Thâm hoàn toàn coi như nể mặt mà chào hỏi một tiếng, sau đó đưa Giang Nhược đi luôn.
Hai người càng lúc càng xa, tiếng nói chuyện dần dần xa tít.
"Dương." Em họ mấp máy môi lẩm bẩm: "Em còn chưa nói xong. . ." bóng dáng hai người đã biến mất ở trước mắt, cô ta dồn sức giậm chân một phát, tức đỏ mắt, "Em tên là Tống Nhan Dương!"
Sau khi đi rồi, Giang Nhược hỏi Lục Hoài Thâm: "Anh thật sự không biết cô ta?"
"Không ấn tượng." Lục Hoài Thâm thực sự không nói dối.
Giang Nhược dừng lại, kéo nhẹ tay Lục Hoài Thâm: "Nhưng cô ta bảo thiếu chút nữa là bàn chuyện cưới hỏi với anh."
Bên phải hành lang là cửa sổ sát đất, đối diện với đài phun nước ngoài sơn trang.
"Ai biết thiếu chút nữa là thiếu bao nhiêu," Lục Hoài Thâm mím môi, như cười như không nhìn cô nói: "Anh 18 tuổi đã có người muốn giới thiệu đối tượng cho anh, vậy có tính là ' thiếu chút nữa bàn chuyện cưới hỏi ' không?"
"Thế giá thị trường của anh cũng được quá nhở." Giang Nhược nói chua lét.
Lục Hoài Thâm nhướng mày, tinh thần phấn chấn mặt mày hớn hở, "Tạm được thôi, nhưng bọn họ đều không phải. . ."
Bên tai đoàng một tiếng, bình địa dậy vang, bên ngoài pháo hoa bắn lên không trung, màu sắc sặc sỡ chiếu sáng hình dáng anh, lấn át giọng của anh, nhưng Giang Nhược thấy môi anh khép mở, ba chữ cuối cùng là "Lục phu nhân".
Tạm được thôi, nhưng bọn họ đều không phải Lục phu nhân.
Đầu trái tim Giang Nhược, phần thịt mềm nhất kia, như thể bị cái gì va vào lại cào cào, khiến cho cô vừa đau vừa ngứa, dừng lại thì đau, không thể làm hết ngứa, chỉ có thể nghĩ cách khác biểu đạt cơn giày vò ngọt ngào kia.
Có người tụ tập ở vùng đất trống xem pháo hoa, riêng hành lang này chỉ có bọn họ, Lục Hoài Thâm nhìn cô, lại nhìn pháo hoa, đôi mắt thấp thoáng niềm vui.
Giang Nhược khẽ nuốt nước bọt, kéo tay anh đi đến gần anh thêm một bước.
Trên đầu ngón tay Lục Hoài Thâm truyền đến xúc cảm mềm mềm, anh cúi đầu nhìn về phía cô, thấy đôi đồng tử long lanh hơi lóe sáng, anh lật tay nắm lấy tay cô: "Sao thế?"
Giang Nhược lấy hết can đảm, màng tai đang bị chấn động, làm cô tạm thời không nghe thấy tiếng tim đập.
Cô ôm eo Lục Hoài Thâm, kéo quần áo bên hông anh, nghển mặt lên nói khe khẽ bên tai anh: "Chúc mừng nguyện vọng của anh đã trở thành sự thật nhé."
Không biết có phải tiếng pháo hoa to quá không, vẻ mặt anh có phần hoài nghi, như không nghe ra cô đang nói cái gì.
Giang Nhược nhụt chí, không nhịn được cao giọng nói: "Em bảo chúc mừng anh, em mang. . ."
"Chờ tí, anh nghe điện thoại." Lòng bàn tay Lục Hoài Thâm xoa xoa cổ cô, rồi cầm di động đi vào trong vài bước, nhận điện thoại.
Giang Nhược nhìn bóng dáng anh nói chuyện điện thoại, câu nói nghẹn ở cuống họng, cô rất khó chịu.
Hà Nội, 21/1/2023
Cái tên Hoài Thâm đọc bằng tiếng Trung nghe rất da diết nhưng gọi bằng tiếng Việt là anh Hoài Thâm thì tôi nghe nó cứ kì kì thế nào. Nhưng mà ban đầu ngoài việc lầm tưởng truyện này ngắn thì tên na9 cũng chính là một lí do tôi quyết định dịch bộ này.
(Trong Phật giáo, bát phong có nghĩa là tám ngọn gió, thổi rất mạnh làm cho cuộc sống con người bị xáo trộn, ảnh hưởng đến đời sống, nếu con người không bị tám ngọn gió này làm dao động thì cuộc sống rất bình thường. Tám ngọn gió này gồm: "lợi-suy, hủy-dự, xưng-cơ, khổ-lạc", là lợi dưỡng - suy hao, hủy báng - tán thán, tôn kính - chê bai, đau khổ - vui mừng, hay còn gọi là được - mất, khen - chê, tốt - xấu, khổ đau - hạnh phúc. Ý mà tác giả muốn đề cập trong truyện là vững như bàn thạch, không lay chuyển nổi)
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ