Giang Nhược về đến nhà thì đi thay quần áo trước, mặc quần áo ở nhà rồi vào phòng vệ sinh tẩy trang, thời điểm rửa mặt xong lau khô vô tình ngắm thấy sọt đựng đồ bẩn cạnh bệ rửa mặt, cô kéo mở nắp, bên trong là quần áo ngày hôm qua Lục Hoài Thâm thay ra.

Lúc cô đi ra ngoài, thấy Lục Hoài Thâm đang chọn nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, dùng ánh mắt của người tay ngang đánh giá mấy thứ kia, có vẻ đang đang ngẫm nghĩ những thứ này nên làm thế nào mới có thể thành món ăn.

Giang Nhược dựa vào bên cạnh nhìn anh đầy hứng thú, "Anh muốn nấu cơm?"

"Thử xem sao?" Lục Hoài Thâm nhướng mày, cũng là ngữ khí nghi vấn.

Giang Nhược hơi bĩu môi, nghĩ thầm lính mới như anh có thể làm ra được cái gì ngon, nếu đến lúc đó không hợp khẩu vị, còn không phải đến lượt cô đích thân nấu lại một lần sao, làm đi làm lại, lúc đó đói thành cái dạng gì?

Hiện tại tuy rằng cô chỉ hơi còn phản ứng mang thai, nhưng khẩu vị trở nên ngon miệng hơn nhiều, ngày ba bữa không thể thiếu một bữa, còn phải thêm bữa phụ bất kì lúc nào, bằng không cứ đói là thấy khó chịu. Tuy rằng cô cũng không chắc, bên trong đây có pha tạp ám thị tâm lí của mình hay không.

Hôm nay vừa đi bệnh viện, lại vừa đi gặp Đỗ Thịnh Nghi, cô cũng chẳng còn tí sức lực nào từ lâu rồi, nói dứt khoát: "Gọi đồ ăn ngoài đi, đồ anh làm khó ăn, bản thân tôi không muốn nấu."

Lục Hoài Thâm tung nhẹ súp lơ xanh trong tay, nghe ra sự đùa cợt tay nghề nấu ăn của anh trong lời cô nói, "Đàn ông giỏi giang chí hướng không ở phòng bếp."

Giang Nhược hư một tiếng, vẻ tươi cười nhạt dần, nói rất bình tĩnh: "Thế đàn ông giỏi giang bọn anh cũng không cần lấy vợ sinh con nhở?"

Lục Hoài Thâm chợt đổi thái độ nói chuyện, xoay chuyển cực kỳ tự nhiên lưu loát: "Nhưng thật ra anh cũng không hẳn là một người đàn ông giỏi giang.

Anh thoáng cong môi, nhìn cô với ánh mắt ẩn ý.

Giang Nhược mất mấy giây chẳng lên tiếng như thế, trạng thái có phần ngu ngơ, về sau mới hiểu ngầm được, khẽ cụp mắt như để che giấu, "Vậy thì anh cũng rất biết thân biết phận đấy."

Lục Hoài Thâm không nói tiếp, khóe miệng cong một độ cực nhỏ.

Nhắc tới vấn đề ăn cơm, Giang Nhược lại nghĩ đến những lời dặn dò tận tình của Kiều Huệ, tuy khi nghe cảm thấy dông dài, nghĩ lại mới thấy không phải không có lý.

Hơn nữa cô thấy bộ dáng Lục Hoài Thâm hình như hơi có chút hứng thú với nấu ăn.

Cô sửa lời, nói: "Nếu không thì gọi vài món, anh nấu thêm hai món khác đi."

Nếu nấu hỏng, cũng không đến mức chẳng có gì ăn phải nấu lại.

Lục Hoài Thâm gọi một cuộc điện thoại, nhưng không phải gọi đồ ăn ngoài, anh không lưu mấy số kia, có yêu cầu thì gọi thẳng cho Bùi Thiệu bảo cậu ta đặt cơm, nói tên vài món ăn, đều là những món Giang Nhược khá thích, có khẩu vị nặng, cũng có thanh đạm, có thể gọi là chu đáo mọi mặt.

Giang Nhược đứng bên bàn ăn, lật qua đảo lại cái cốc trên khay trà, rót một ít nước uống nhâm nhi. Nghe anh nói như vậy với đầu kia điện thoại, nâng mí mắt lên len lén ngóng trông anh.

Giang Nhược cũng không thật sự làm sếp vung tay mà vào phòng bếp làm trợ thủ cho Lục Hoài Thâm, nhưng chỉ đảm đương nhân vật chỉ điểm giang sơn thế thôi.

Trước lạ sau quen, làm một lúc anh đã quen tay, người thông minh học cái gì cũng nhanh, xắn tay áo sơmi, động tác nhanh nhẹn, trên mặt lộ ra vẻ chuyên chú khi làm việc, lần này trông mấy món làm được còn ra dáng ra hình.

Cuối cùng, Giang Nhược kết luận: "Thiên phú không tồi, nếu ngày nào đó anh phá sản, đổi nghề làm đầu bếp có khi còn tìm được lối thoát ngon lành."

Đồ ăn của nhà hàng Đông Giang đã đưa đến từ lâu, Lục Hoài Thâm có dáng vẻ thỏa mãn sau khi vào bếp, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, nheo mắt ra chiều ngẫm nghĩ rồi nói: "Cũng không phải không có khả năng."

Giang Nhược gắp một miếng măng, ngừng mấy giây mới đưa vào miệng, tiếp theo thay đổi đề tài: "Đúng rồi, gần đây Thủy Hỏa có lộ mặt không?"

"Làm sao, gần đây có người đi theo em?" Động tác tay Lục Hoài Thâm khựng lại nhìn về phía cô, trong đôi mắt điềm nhiên đã âm thầm nổi lên sự cảnh giác.

Giang Nhược há một tiếng, "Không phải thế, Cao Tùy định tìm mẹ con Chương Dao lấy bằng chứng, tôi sợ bên Giang Cận nghe phong thanh, bảo Thủy Hỏa tới gây khó dễ, suy cho cùng chuyện Chương Chí không thoát được có liên quan tới hắn, vả lại trước kia hang ổ của Thủy Hỏa ở ngay tỉnh Đông Nam."

Lục Hoài Thâm nói: "Tạm thời yên tâm, bây giờ vụ án này dính líu đến vụ kiện của ông nội em, trước mắt đang điều tra theo luật, nếu trong lúc đầu sóng ngọn gió này mà Giang Cận và Thủy Hỏa tùy tiện ra tay với ai, đều là không đánh tự khai, còn dễ lưu lại tai hoạ ngầm, bọn họ sẽ không ngu như vậy. Thời gian này Thủy Hỏa bặt vô tung tích, cũng là đang tránh đầu sóng ngọn gió."

"Ờ." Giang Nhược lên tiếng, lại hỏi rất tự nhiên: "Anh biết Thủy Hỏa và Giang Cận cấu kết với nhau từ bao giờ không?"

Từ cấu kết này theo trực giác của cô thì không chuẩn xác lắm, nhưng lại không tìm thấy từ khác thích hợp hơn.

"Không biết," Lục Hoài Thâm lắc đầu, giọng điệu rất hời hợt, "Anh cũng là khoảng thời gian trước mới biết được Thủy Hỏa chưa chết."

Giang Nhược gật gật đầu, "Thế trước kia hắn kiếm sống bằng nghề gì?"

Lục Hoài Thâm liếc cô một cái, nói không cần suy nghĩ: "Bàng môn tả đạo."

Anh không chỉ ra, nhưng trong lòng Giang Nhược hiểu rõ, chỉ là không thể nói cụ thể là phương diện nào, đại khái quy về loại phi pháp đi.

Bàn tay Giang Nhược kẹp đôi đũa, chống nửa bên mặt cực kì hứng thú, "Thế anh thì sao?"

Lục Hoài Thâm mở to mắt nhìn cô, nhất thời không lên tiếng, cặp mắt kia sáng trong như bình thường, Giang Nhược chẳng nhìn ra được tí tẹo manh mối nào, cô mỉm cười, nghiêng đầu nhè nhẹ trêu ghẹo: "Chẳng lẽ cũng là bàng môn tả đạo?"

Lục Hoài Thâm mải miết nhìn khuôn mặt trắng nõn nà của cô, giọng nửa nghiêm túc nửa vui đùa, "Nếu anh nói phải, em nghĩ sao?"

Giang Nhược nói ngay chẳng cần suy nghĩ: "Chỉ một chữ 'phải', tôi không thể đưa ra liên tưởng thực tế gì."

Lục Hoài Thâm nhếch môi một cái: "Sự tình khá dài cũng rất phức tạp, có thời gian sẽ kể cả thảy cho em."

Giang Nhược nghĩ thầm, được lắm, còn phải chọn ngày rảnh rỗi.

Cô cũng không phản đối.

Đêm nay, chốc nữa Lục Hoài Thâm phải sang chỗ Lục Chung Nam, nên không ở lại đây, nhưng khi rời đi lại đề xuất lần nữa bảo cô về nhà ở, bề ngoài Giang Nhược đã có ý không kiên trì, "Qua mấy hôm, chờ chuyện của tôi bên DS yên ổn đã rồi nói sau, Gisele mãi vẫn chưa phê chuẩn đơn từ chức."

Lục Hoài Thâm nói: "Nếu em thật sự không muốn làm nữa, anh đi đánh tiếng, bảo cô ta thả người."

"Không cần. Tôi trao đổi lại với chị ta một chút." Giang Nhược thuận miệng nói, lại quay về đề tài ở đâu ban nãy: "Mấy ngày này nếu anh đi xã giao ở đâu muộn có thể qua đây ở."

Tâm trạng Lục Hoài Thâm không tồi, sung sướng viết hết trên mặt, nói chuyện cũng cởi mở hơn nhiều, dặn dò cô buổi tối ngủ sớm.

Giang Nhược tiễn người tới cửa, anh nói rồi ngước mắt ngang tầm mắt cô, trong đáy mắt đen láy của cô nàng thản nhiên sạch sẽ đến mức không có một chút bịn rịn nào, Lục Hoài Thâm ấn người đè lên tường hôn một lát.

Đừng thấy Lục Hoài Thâm bình thường trông có vẻ áo quần bảnh bao, nhưng ở phương diện kia, thói lưu manh của anh rất nặng.

Lúc hôn môi không hề che giấu dục vọng đang dần dần bành trướng, chẳng mấy chốc Giang Nhược đã bị anh làm cho đỏ mặt tía tai, tứ chi mềm nhũn, sau đó Lục Hoài Thâm buông tha cô, trán tì vào trán cô, nói câu kì lạ: "Bất kể em đang cân nhắc cái gì, anh sẽ đợi em một thời gian trước."

Lục Hoài Thâm nói xong liền đi, để lại Giang Nhược dựa bên tường hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cứ nghĩ mãi về câu nói của anh.

Kì hạn một thời gian là bao lâu? Sau kì hạn thì sao? Đây là gián tiếp tạo áp lực cho cô, nếu cô không quay về anh còn có thể dùng thủ đoạn đặc biệt chắc?

Giang Nhược cười cười tự giễu, vẻ tươi tắn bỗng dưng hiện lên mặt, bởi vậy có vẻ huyền ảo mơ hồ.

Lục Hoài Thâm ngồi vào trong xe liền gọi điện thoại cho Bùi Thiệu, "Moi tin từ người quản lí của Đỗ Thịnh Nghi đi, hỏi cô ta xem có phải hôm nay Đỗ Thịnh Nghi gặp Giang Nhược không."

"Diêu Bình ạ?"

Lục Hoài Thâm châm thuốc, hạ kính xe hút một hơi, vừa khởi động xe vừa nói: "Đúng, người đó thông minh, cũng biết giữ mồm miệng."

"Vâng, đã hiểu." Đây là ý phải chú ý cách thức, dẫu sao moi tin cũng là một môn nghệ thuật.

**

Ngày hôm sau, Bùi Thiệu đưa một vali tới Hoa Lĩnh Phủ, bảo là đồ của Lục Hoài Thâm.

Giang Nhược biết anh có ý gì, lẳng lặng ra tay, còn cho người thu dọn ổn thỏa xếp trong phòng để quần áo.

Hai ngày tiếp theo, Lục Hoài Thâm nhiều việc, đi sớm về khuya, mặt trời khuất núi mới tới hừng đông vừa ló lại đi.

Có điều chẳng xuống bếp nữa.

Giang Nhược nằm ở nhà hai ngày, lại cảm thấy chán ngán, cảm giác tâm lý bí bách này lại bắt đầu giày vò cô, cuối cùng cô không ngồi yên nổi nữa, đến biệt thự của Liễu Minh, gọi tên mĩ miều là đi thăm Giang Khải Ứng.

Hà Nội, 10/1/2023

Thông báo: Tôi sẽ trở lại vào mùng 1 Tết nha các bác. 

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play