Nói cách khác, Giang thị không sớm thì muộn sẽ có một trận mưa máu gió tanh, DS đã là Bồ tát đất sét qua sông, tuyệt đối không thể lội sang vũng nước đục khác.

(Bồ tát đất sét qua sông: Câu tục ngữ đầy đủ là 'Tượng bồ tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân mình', ý là tượng bồ tát làm bằng đất sét ngâm trong nước sẽ bị hỏng. Đây là hình ảnh ẩn dụ để chỉ ngay cả bản thân còn không bảo vệ nổi, chứ đừng nói đến việc lo lắng giúp đỡ cho người khác.)

Chủ yếu là Chung Thận đang nghĩ, Giang Vị Minh ngồi lên vị trí số một Giang thị, thứ dựa vào vốn không phải thủ đoạn đứng đắn. Nếu ngồi vững thì còn được, nhưng hiện giờ hai bố con kia đứng ở nơi cao, lung lay sắp đổ trong gió mưa.

So ra mà nói, Bác Lục ổn định hơn Giang thị, Lục Hoài Thâm đáng tin cậy hơn bố con Giang Vị Minh.

Thẩm Trình Cẩm ngồi đối diện Chung Thận, chống trán nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy chuyện Đỗ Thịnh Nghi chuyện phải giải quyết thế nào? Nếu Giang Nhược từ chức, nếu phía Đỗ Thịnh Nghi muốn truy cứu trách nhiệm, kỳ thật đẩy lên người Giang Nhược là biện pháp tốt nhất."

Chung Thận lắc đầu: "Không thể truy cứu Giang Nhược."

Thẩm Trình Cẩm hơi hơi nhíu mày: "Đỗ Thịnh Nghi là chúa hỉ nộ vô thường, rõ ràng đang nhắm vào Giang Nhược. Sợ mục đích của cô ta không thành, sẽ gây phiền toái cho công ty."

"Nếu thật sự để Giang Nhược một mình ôm trách nhiệm, Lục Hoài Thâm sẽ truy cứu ai đây? Tất nhiên là chúng ta, những người làm tổn hại danh lợi của Giang Nhược." Chung Thận gõ đốt ngón tay lên mặt bàn không theo tiết tấu, trầm tư nói: "Cho nên chuyện này, cách khôn ngoan nhất, là cho Lục Hoài Thâm đi giải quyết. Đến lúc đó anh ta bảo vệ ai, để ai chịu thiệt, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta."

Sáng hôm nay, Bác Lục đang tiến hành đại hội tổng kết quý, toàn bộ nhân viên quản lý cấp trung, cấp cao trong công ty đều tham dự.

Trong phòng hội nghị, bàn hội nghị hình tròn ba tầng ngồi kín người, Lục Hoài Thâm ngồi ở chính giữa, đối mặt với tường PPT, nghe các bộ phận tiến hành báo cáo PPT.

Mỗi lần làm tổng kết quý, người các bộ phận cử lên làm báo cáo đều không tình nguyện tí nào, bởi vì đứng ở trên bục đôi mắt tùy tiện lướt xuống một cái, đã có thể thấy lão tổng, thật chẳng khác nào Diêm Vương sống.

Mà trông Lục Hoài Thâm tuy tư thế như tùy ý, nhưng chỉ cần hơi tạm dừng, hoặc xuất hiện sai sót, anh liền ngước đôi mắt thản nhiên thoáng nhìn qua, mang theo khí thế ác liệt, làm người ta vã mồ hôi gáy.

Trước kia có một nhân viên kì cựu trong lần đầu tiên lên làm báo cáo, vì ppt xuất hiện một lỗi nhỏ, trả lời vấn đề khiến Lục Hoài Thâm không vừa ý lắm, bị anh nghiêm mặt mắng vài câu, một nam thanh niên ngày thường tự tin, bị dọa sợ tới mức ngay cả câu kết thúc cũng lắp ba lắp bắp.

Mà hôm nay, từ lúc bắt đầu ngồi xuống, biểu cảm Lục Hoài Thâm đã chẳng mấy thân thiện, suốt cuộc họp anh như thể đang chơi trò "Ông đây tới tìm dịp", những sai sót cành nhỏ đốt cuối cũng không thoát nổi mắt anh, điểm cắt đặt câu hỏi càng xảo quyệt hơn, mấy người phát biểu có kinh nghiệm, liên tiếp bị anh hỏi đến nỗi không thể tiếp lời.

Thấy người ta nhận thua, ngược lại anh còn bảo người ta tiếp tục nói với vẻ tốt bụng hiểu lòng người, vấn đề đưa ra, chưa giải quyết, trưởng bộ phận chắc chắn sẽ theo sát giải quyết, đến lúc đó anh chỉ cần kiểm tra kết quả.

Tóm lại mà nói, hôm nay Lục Hoài Thâm liên tiếp chất vấn người khác, chắc chắn là do đã chịu kích thích.

Kích thích kia nếu không phải đến từ cậu hai Lục, Lục Thậm Cảnh, ngồi cạnh anh, thế thì nhất định. . .

Kỳ thật đại đa số mọi người cũng chẳng thể suy đoán nguyên do.

Người có thể nói được chút ít, đại khái cũng chỉ có Bùi Thiệu thôi.

Lục Thậm Cảnh đúng là một nguyên nhân khiến tính khí Lục Hoài Thâm bất ổn. Một lần nữa, Lục Thậm Cảnh lại được Lục Chung Nam sắp xếp vào công ty để "hiểu rõ môi trường", tuy chưa chắc chắn cho anh ta nhậm chức ở vị trí nào, nhưng anh ta có quyền tìm hiểu tất cả các phương diện, như thành viên hội đồng quản trị, cổ đông cùng với tất cả các cuộc họp lớn nhỏ trong công ty anh ta đều có thể tham dự, anh cũng có thể đưa ra ý kiến trong các dự án công ty.

Bỏ qua tất cả mà nói, anh ta vẫn là cổ đông kiêm thành viên hội đồng quản trị công ty.

Nguyên nhân khác, Bùi Thiệu phỏng đoán căn cứ theo kinh nghiệm bao năm của mình trên cương vị này, đó nhất định là sau trận mặt dày mày dạn tối qua, cuối cùng vẫn bị Giang Nhược đuổi khỏi Hoa Lĩnh Phủ với lệnh đuổi khách không chút nể nang, khiến cho lòng tự tin của vị thiên chi kiêu tử ấy phải xếp giáo quy hàng.

Nhà của mình, không được ở.

Vợ của mình, không được chạm vào.

Ai không uất nghẹn cho được?

Hội nghị kết thúc, có một thành viên hội đồng quản trị tiến đến bắt chuyện với Lục Thậm Cảnh, người này từ trước đến nay cùng trận doanh với Thường Uyển, do một tay bà ta nâng đỡ, lúc này tới ra mắt Lục Thậm Cảnh, cũng là lẽ thường tình.

Theo sau cũng cười ha hả chào hỏi Lục Hoài Thâm một tiếng Lục tổng, cũng nói vài câu nịnh hót nửa giả nửa thật với bọn họ.

Thường Uyển có con trai bên cạnh, hăm hở vô cùng, cũng không thấy một tí nào dáng vẻ sầu não dồn nén trước đây khi bị Lục Hoài Thâm chèn ép hết hơi.

Dạo gần đây, Lục Hoài Thâm chẳng lấy làm kinh hoàng với hành vi thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh của người đàn bà có con trai thì vạn sự đủ đầy này, đứng dậy đi ra ngoài phòng họp, gặp được một số quản lí cấp cao quen mắt, hàn huyên câu được câu chăng.

Mẹ con Thường Uyển cũng theo sau suốt đường.

Chờ bên cạnh Lục Hoài Thâm thanh tịnh, Bùi Thiệu ghé tai nói: "Lục tổng, vừa rồi phu nhân gọi điện thoại tới."

Ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Thâm lúc chỉ điểm giang sơn trong hội nghị vẫn chưa trút bỏ, giờ phút này mới lơi lỏng vài phần, khựng một chút rồi hỏi: "Khi nào?"

"Trước khi kết thúc không lâu."

Lúc ấy Lục Hoài Thâm đang hỏi chuyện người phát biểu trên bục, cuối cùng người nọ trả lời ấp úng ngắc ngứ, đầu lông mày Lục Hoài Thâm nhíu đến độ có thể kẹp chết ruồi, thật sự không nghe nổi nữa, cho người ta bậc thang đi xuống thôi.

Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu đưa điện thoại cho anh.

Vị đổng sự đang đi chung với Thường Uyển hỏi thăm tình hình Lục Chung Nam gần đây, Thường Uyển nói vài câu đơn giản, "Ông cụ vẫn khỏe, chỉ là con cháu đông, hay bận lòng, gần đây bị tức giận đến nỗi sắp cao huyết áp."

Vị đổng sự ngó sang Lục Hoài Thâm trước mặt, trước mặt người ta, cũng không tiện đắc tội quá lộ liễu, cho nên muốn cho qua cả: "Nhà ai chẳng có quyển kinh khó niệm, khó tránh, khó tránh, ha ha. . ."

(Nhà ai chẳng có quyển kinh khó niệm: tục ngữ Trung Quốc, cách ví von để chỉ mỗi gia đình đều có khó khăn và nỗi khổ tâm riêng)

Thường Uyển không đáp, nhưng lại hướng về phía trước gọi Lục Hoài Thâm: "Gần đây sức khỏe ông nội con không tốt, con cũng nên về thăm một lần, tuy rằng ông cụ mạnh miệng, nhưng thật ra trong lòng vẫn nhớ thương con, dù sao cũng là bị chuyện của con làm ầm ĩ. . ."

Chuyện đó là chuyện gì còn chưa nói ra, bà ta vốn định nhân đây nhắc tới Giang Nhược, kết quả đã bị Lục Hoài Thâm ngắt lời.

"Chuyện của tôi làm sao, bà cũng đừng lo chuyện bao đồng," Lục Hoài Thâm dừng bước chân, chậm rì rì xoay người lại, nhếch khóe miệng như cười như không nhìn về phía bà ta nói: "Bỏ thời gian mà nỗ lực cảnh tỉnh bản thân đi, đêm hôm đó, ông già tuyên bố đã hối hận vì ban đầu không đưa cả bà ra nước ngoài đấy, đây là nhắc nhở bà đừng có một khóc hai nháo ba thắt cổ cầu xin ông ấy thế này thế kia nữa. Châm ngòi ly gián kẻ xấu tham ăn, nếu đổi tôi là ông ấy, tôi cũng chịu không nổi."

Vẻ tươi tắn trên mặt Thường Uyển cứng đờ.

Nụ cười của Lục Hoài Thâm dần trở nên lạnh lùng, vừa xoay người vừa lườm bà ta nói: "Sắp tới bà đừng đến lắc lư trước mặt ông ấy nữa, ông cụ lớn tuổi rồi không dễ dàng gì, chỉ muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng. Bà già đầu rồi, cũng phải hiểu lòng người một tí."

Lục Hoài Thâm mặt tỉnh bơ dạy bảo người ta xong liền đi.

Thường Uyển nói thầm, cái mồm kia lợi hại hơn ai hết, càn khôn chưa định, xem ai mới cười đến cuối cùng.

Thời điểm Lục Hoài Thâm gọi lại cho Giang Nhược, Giang Nhược đang lái xe, bèn tắt điện thoại của anh.

Cô sợ có một số việc không thống nhất được cô sẽ nổi cáu, gần đây cảm xúc lên xuống thất thường, cũng không biết có phải mang thai dẫn tới vấn đề nội tiết không.

Lục Hoài Thâm giờ phút này đang phiền lòng, điện thoại bị cắt ngang, một cơn giận cứ thế vọt lên.

Giang Nhược thật là ngày càng càn quấy, một cuộc điện thoại không nghe đã tỏ vẻ cau có cho anh xem.

Anh mặt nặng mày nhẹ nhìn chằm chằm di động mấy giây, lại gọi đi.

Đúng lúc Giang Nhược đang đợi đèn đỏ, nhận điện thoại, chưa đợi anh lên tiếng đã nói: "Tôi đang lái xe, sau khi tôi về sẽ gọi lại cho anh."

Lục Hoài Thâm ngớ ra, thần sắc chợt thả lỏng, vô thức thuận theo mà đáp: "Ừ."

Hà Nội, 16/12/2022

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play