Giang Nhược cắn môi dưới, khẽ cụp mắt, ấn đường lộ ra nét mệt mỏi rã rời.
Vương Chiêu thật không biết nên nói gì, thu lại ánh mắt kinh ngạc, nuốt nuốt nước miếng nói một câu: "Chúc mừng nhé!"
Giang Nhược càng thêm nản lòng.
Đây vốn không nên là một chuyện chán nản, vốn nên như lời Vương Chiêu nói, là chuyện vui.
Nhưng một khi thời gian phát sinh sự tình xảy ra sai lệch, là phúc hay họa, là vui hay buồn, đều có khả năng đi theo hướng hoàn toàn khác nhau.
Vương Chiêu đi vào, nhìn chằm chằm hàng dụng cụ thử thai ngay ngắn, trong lòng có câu không biết nên nói hay không: Que thử thai dây chuyền, sự thật bền vững luôn á!
Nhưng hiển nhiên Giang Nhược có phần không thể chấp nhận sự thật này, tuy không thể cảm động lây, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ thử xem, trong giờ phút trọng yếu lại phát hiện mang thai, quả thực hơi phiền lòng.
Vương Chiêu nhớ tới nhãn hiệu son môi mới Giang Nhược vừa mua, bây giờ mới ngộ ra nguyên nhân, chắc chắn trong lòng Giang Nhược đã nhận ra, cho nên ngay cả đồ dùng cũng chuẩn bị xong rồi.
Vận mệnh an bài, cô cũng đã ám thị tâm lí cho mình trước, làm tốt công tác chuẩn bị đón nhận kết quả.
Hồi lâu, Vương Chiêu nói: "Giang Nhược, cô nên đối mặt."
Mấy ngày nay, Vương Chiêu chú ý đến tâm trạng Giang Nhược, cho nên vẫn luôn không nhắc đến chuyện giữa hai người bọn họ, cũng chẳng hỏi nhiều. Cô ấy cho rằng trừ việc để bản thân cô tự tiêu hóa thì người khác dò hỏi, đều sẽ tạo thành quấy nhiễu đến cô.
Giang Nhược không thể phủ nhận, sau ngày hôm đó cô sống u uất chán chường cố tình trốn tránh hiện thực, nhưng cũng không đến mức ngã một cái hết gượng dậy, sống dở chết dở.
Giang Nhược đứng dậy, vuốt tóc gọn gàng ra sau.
Vương Chiêu nói: "Ban nãy tôi thấy hai người ở dưới, không phải anh ta tới tìm cô về . . ."
Tiếng Vương Chiêu đột nhiên im bặt, phát hiện nói lỡ miệng mất rồi.
Giang Nhược uể oải hỏi: "Anh ấy tìm đến cô à?"
"Tôi chưa nói gì cả!" Vương Chiêu vội phủi sạch quan hệ, giải thích: "Là anh ta nói nhử tôi! Cô là vợ anh ta, mức độ khôn khéo của anh ta, cô biết quá còn gì? Trong vô thức đã khơi gợi tôi nói ra hết!"
Giang Nhược nhớ tới cuộc điện thoại ngoài nhà thuốc, chắc hẳn anh không cho người đi theo cô, nếu không thì anh đã biết hành tung của cô từ lâu rồi, tuy cô cũng không định cố ý giấu anh, nhưng cũng không muốn anh tìm tới.
Vương Chiêu thấy cô hoang mang lo sợ như vậy, giơ tay chọc chọc trán cô, "Cô cũng đừng ỉu xìu nữa, lên tinh thần đi, cô muốn đẻ ra một đứa bé xấu xí à? Không phải người ta đều bảo trong thời gian mang thai, tâm trạng thai phụ là quan trọng nhất sao?"
Giang Nhược mù mờ, nói lẩm bẩm: "Tôi còn chưa biết có định sinh không. . ."
Vương Chiêu ngớ ra, trong nháy mắt biểu cảm đứng đắn hẳn, "Giang Nhược, đây không phải chuyện nhỏ, cô vẫn phải thương lượng cùng Lục Hoài Thâm, có mâu thuẫn gì có thể giải quyết thì giải quyết, không thể giải quyết thì lại nghĩ tới chuyện sau đó sau, cô không thể khí phách nhất thời mà tự quyết định việc ở lại rời đi của đứa bé được."
Giang Nhược đều hiểu rõ, "Tất nhiên tôi sẽ suy nghĩ thận trọng."
Vương Chiêu không yên tâm, hỏi thêm: "Hôm đó rốt cuộc cô với Đỗ Thịnh Nghi là thế nào?"
Những gì cô ấy được biết đều do mấy người trên mạng nói sao biết vậy, ở công ty nghe thấy có người nghe nhầm đồn bậy bảo là Giang Nhược với Đỗ Thịnh Nghi xảy ra tranh chấp cạnh bể bơi, cuối cùng đẩy Đỗ Thịnh Nghi xuống nước.
Vương Chiêu từng nghĩ có thể là trước đây Lục Hoài Thâm cùng Đỗ Thịnh Nghi có gì đó, suy cho cùng nhìn từ bức ảnh lan truyền trên mạng lúc trước, có hơi giống Lục Hoài Thâm, nhưng cô ấy không chắc chắn, móc nối hai chuyện này với nhau rồi suy nghĩ một chút thì vẫn có thể hoàn nguyên một phần sự thật.
Chí ít cô ấy tin tưởng, Giang Nhược tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ động thủ với Đỗ Thịnh Nghi.
"Đỗ Thịnh Nghi vẫn luôn lừa tôi, tất cả mọi thứ, bao gồm việc hợp tác với công ty mình. . ." cô ngửa đầu nhìn về phía Vương Chiêu, cười khẩy nói: "Cô ta đều có mục đích."
. . . . . .
Tối ngày hôm sau, ngay khi màn đêm vừa buông xuống, Lục Hoài Thâm đã đến Cẩm Thượng Nam Uyển một chuyến.
Người ra mở cửa chính là Hứa Thu Mai, trong khoảnh khắc thấy anh, mắt sáng rực lên, lúc hồi hồn, mới vừa dùng khóe mắt quan sát anh, vừa gọi với vào phòng khách: "Mợ, có khách tới này."
Thấy anh tự đến một mình, Kiều Huệ kinh ngạc, "Sao có một người tới, Nhược Nhược đâu?"
"Cô ấy đi ăn cơm với bạn rồi, bạn con đi công tác, con bảo cậu ấy mang một ít đặc sản địa phương về, vừa khéo hôm nay đi qua nên sang biếu."
Hứa Thu Mai nghe được bán tín bán nghi, nhìn dáng vẻ anh như không có chuyện gì, dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, Giang Nhược đã đánh nhau với Đỗ Thịnh Nghi rồi, sẽ còn chung sống bình tĩnh hòa nhã với anh sao?
Sẽ không phải là Giang Nhược làm om sòm rạn nứt với anh, anh cố ý tới lấy lòng mẹ vợ, hi vọng mẹ vợ nói tốt giúp anh chứ?
Kiều Huệ vừa thấy là bánh ngọt đặc sản quê mình, quả nhiên rất vui vẻ, món quà và tấm lòng mang tặng xem như chạm đến tâm khảm Kiều Huệ, lòng ngập tràn hân hoan đón lấy đồ rồi bảo anh vào trong ngồi.
Đồ Hứa Thu Mai đang mặc là quần áo ở nhà, lặng lẽ trở về phòng thay một bộ váy cổ vuông đi ra, tóc còn đặc biệt chải chuốt vài cái.
Khi trở ra, Kiều Huệ thấy cô ta, sắc mặt chợt thay đổi, giới thiệu với Lục Hoài Thâm: "Đây là con gái của chị chồng dì."
"Nghe Giang Nhược nói cô cũng đến? Đợt trước công việc bận rộn, chưa kịp đến gặp mặt."
Tiếng xưng hô của Lục Hoài Thâm gián tiếp tán thành thân phận của Giang Nhược ở nhà họ Trình, cũng gián tiếp tán thành Kiều Huệ là mẹ Giang Nhược. Kiều Huệ sao có thể không kinh ngạc, không giống nhà họ Giang, vẫn luôn cự tuyệt không cho Giang Nhược gọi bà và Trình Đống là bố mẹ trước mặt người ngoài.
Kiều Huệ gật đầu cười nói: "Ừ, hôm qua vừa đi. Mai Mai còn định ở đây vài ngày nữa, thử tìm việc."
Bấy giờ Lục Hoài Thâm mới nhìn sang Hứa Thu Mai: "Tìm được việc chưa?"
Hứa Thu Mai ngồi xuống sofa đơn bên cạnh anh, cụp mắt cắn môi, khẽ vén tóc mai, nói: "Vẫn chưa đâu, bây giờ công việc khó tìm lắm, tôi nghe nói cậu mở công ty?"
Lục Hoài Thâm đưa cho cô ta một tấm danh thiếp thếp vàng, nói giọng hời hợt: "Nếu có việc cần cứ tìm tôi."
Hứa Thu Mai nhận danh thiếp, chân bắt chéo, sống lưng ưỡn thẳng tưng, nhìn qua danh thiếp, sau đó tươi cười mặt mày rạng rỡ nét xuân.
Lục Hoài Thâm trò chuyện với Kiều Huệ được một lúc thì đứng dậy cáo từ.
Hứa Thu Mai chủ động đứng dậy theo: "Tôi tiễn cậu nhé, em rể."
Lục Hoài Thâm giơ tay ngăn cản: "Không cần đâu."
Hứa Thu Mai kiên trì: "Không sao, có vài bước chân, tôi đi đóng cửa."
Đi tới cửa, Hứa Thu Mai muốn nói lại thôi "Ầy" một tiếng, gọi anh lại, "Tôi thật sự có thể tới tìm cậu hả?" Trong tay Hứa Thu Mai vẫn cầm tấm danh thiếp kia.
Lục Hoài Thâm nhướn mày: "Đương nhiên có thể."
Hứa Thu Mai ngại ngùng tựa vào cửa: "Được, hẹn gặp lại." Nói xong lại nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, cậu có thể gọi tôi là Sisley."
"Ừ, Sisley."
Cửa đóng lại, nụ cười trên mặt anh chợt tắt ngấm, lạnh lùng hừ một tiếng, đi xuống tầng.
Hứa Thu Mai khép cửa xong, cầm tấm danh thiếp kia đánh giá tới lui, bước chân nhẹ tênh, thậm chí còn ngân nga mấy câu hát không thành giai điệu.
Kiều Huệ nhìn mà lồng ngực tưởng chừng thắt lại!
Bà xịu mặt xuống, cố hết sức duy trì ngữ khí khách sáo nhã nhặn, "Mai Mai à, mấy ngày tới mau chóng tìm việc đi, mấy hôm nữa bà trẻ của Giang Nhược từ nước ngoài về, phải đổi máy bay ở thành phố Đông Lâm, bà ấy ghét thời gian trung chuyển quá lâu, nên dứt khoát mua tách vé máy bay, định ở đây hai ngày."
Gián tiếp lệnh đuổi khách, Hứa Thu Mai tất nhiên nghe hiểu.
Cô ta ra vẻ ngoan ngoãn nói: "Vâng, cháu sẽ tìm." Công việc mà, đương nhiên sẽ tìm, không phải Giang Nhược giúp cô ta tìm, mà là cô ta đi tìm Lục Hoài Thâm để đòi.
Cô ta vào phòng, nằm sấp trên giường gửi WeChat cho bạn.
"Hôm nay tao nhìn thấy chồng em họ tao, thật sự đẹp trai phi thường!"
"Ảnh đâu?"
"Tao đâu thể chụp ảnh ngay trước mặt người ta hả, lão tổng tập đoàn đa quốc gia, anh ấy cho tao danh thiếp. . . tao cảm thấy anh ấy có ý với tao."
"Mày điên rồi à, người ta sao có thể có ý với mày? Mày có mặt có ngực hay có mông? Có xinh bằng em họ mày không?"
"Cái đó rất khó nói nha, chẳng phải đàn ông đôi khi chỉ thích thứ bên ngoài thôi sao?"
Bằng không thì sao Lục Hoài Thâm có thể dính dáng với Đỗ Thịnh Nghi, Đỗ Thịnh Nghi tuy phong thái đẹp, có khí chất hào quang, nhưng tướng mạo thiên về thẩm mĩ của người nước ngoài hơn, ngũ quan của Giang Nhược vẫn thanh tú hơn một chút.
Ai ya, người đàn ông này ấy mà. . . không thử xem, ai biết được đâu?
Ngày hôm sau Hứa Thu Mai cầm danh thiếp tìm được đến Bác Lục.
Lễ tân nhìn lướt qua cô ta, hỏi cô ta tìm ai bằng thái độ đạt tiêu chuẩn.
Cô ta nói: "Tìm Lục tổng của bọn cô, Lục Hoài Thâm." Cô ta bày danh thiếp ra, "Đây là danh thiếp anh ấy cho tôi, các cô có thể gọi điện thoại lên hỏi thử."
Lễ tân gọi điện thoại đến văn phòng thư kí tổng giám đốc, thư kí trực nối máy cho Lục Hoài Thâm, lễ tân báo có một chị cầm danh thiếp của anh đến tìm anh.
Qua giây lát, lễ tân hỏi: "Xin hỏi chị tên là gì?"
"Sisley."
Lễ tân nói: "Xin lỗi, họ và tên tiếng Trung."
"Hứa, Thu, Mai."
Lễ tân nói: "Chị ấy tên là Hứa Thu Mai."
Lục Hoài Thâm mới vừa mở họp xong, đang bàn việc với người ta, căn bản đã quên khuấy việc này, nói không quen biết, bảo cô ta đi đi.
Lễ tân chuyển lời, bảo cô ta đi đi.
Hứa Thu Mai cuống quýt, nói lớn tiếng: "Vậy cô bảo với anh ấy tôi tên là Sisley! Anh ấy đã nói tôi có thể tới tìm anh ấy, anh ấy sẽ cho tôi công việc!"
Giọng cô ta quá to, kéo tới không ít ánh mắt, lễ tân hết cách, đành làm theo, nói với Lục Hoài Thâm: "Lục tổng, chị ấy bảo chị ấy tên là Sisley."
Lục Hoài Thâm ngừng một lát, nói: "Cho cô ta lên."
Hứa Thu Mai lên đến tầng văn phòng tổng giám đốc, một thư kí đã chờ riêng ở đằng kia, Hứa Thu Mai cảm thấy có phần được sủng ái mà lo sợ.
"Hứa tiểu thư phải không? Tô họ Bùi, là thư kí của Lục tổng, hiện tại Lục tổng đang ở tiếp khách, chị tới phòng nghỉ chờ một lát trước, tôi bảo người pha cho chị ly cà phê."
Hứa Thu Mai nói: "Tôi không uống cà phê, cho tôi nước soda đi."
"Được."
Thời điểm Giang Nhược nhận được điện thoại của Lục Hoài Thâm là vừa mới xuống bàn siêu âm, làm kiểm tra xong bác sĩ đưa cho cô một bức ảnh đen trắng, nếu không phải bác sĩ chỉ ra, cô căn bản không thể tìm thấy dấu chấm bé ti hơn 5 tuần tuổi kia ở đâu.
Điện thoại chợt vang, trái tim Giang Nhược run lên, mỗi lần Lục Hoài Thâm gọi điện thoại cho cô đều như kiểu canh chuẩn thời gian vậy.
Giang Nhược nhận điện thoại không lên tiếng, Lục Hoài Thâm hỏi: "Bây giờ đang ở đâu?"
"Có chuyện gì?"
Lục Hoài Thâm nói từ tốn: "Có đứa tên là Hứa Thu Mai chạy đến công ty anh, bảo là chị họ em, có chuyện này không?"
Giang Nhược nghe thấy ba chữ Hứa Thu Mai, cảm thấy chán nản cả buổi trời, cô tuyệt đối không ngờ tới Hứa Thu Mai bản lĩnh thế, đã đến DS, hiện tại lại náo loạn đến Bác Lục.
Lục Hoài Thâm đổi sang giọng điệu nghiêm túc: "Em có muốn qua đây xử lý không?"
Bác sĩ nói cô hơi có hiện tượng sẩy thai sớm, progestogen quá thấp, đã kê progesterone cho cô, cũng bảo cô nhất định phải giữ bình tĩnh ôn hòa, phải chú ý nghỉ ngơi bổ sung dinh dưỡng, phải tránh quá vui quá buồn.
Giang Nhược hít vào thở ra mấy lượt, mới tạm thời khôi phục bình tĩnh, "Tôi lập tức sang ngay."
Hà Nội, 8/12/2022
Là ai? Là ai cho con mụ Hứa Thu Mai sự tự tin ấy? Bước ngay ra đây cho tôi!!!
Nhưng chẳng may cho chị ta gặp trúng thằng em rể chày cối. Đến ông nội mà nó còn dám mang ra lợi dụng như trò đùa nữa là *cười xấu xa*
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ