Lục Hoài Thâm đói bụng quay về nhà, đối mặt chính là bếp núc lạnh tanh.

Trước kia lúc còn một mình, anh cơ bản sẽ chẳng ăn cơm tối ở nhà, sau khi sống chung cùng Giang Nhược, không có việc gì thì tan làm sẽ trở về ăn cơm chiều, có khi là thím Ngô nấu cơm, thỉnh thoảng cô ấy nấu, một mình anh về muộn, hoặc trong bữa tiệc không ăn gì mấy, cũng sẽ làm cho anh một ít đồ ăn đơn giản để lấp bụng.

Thật ra cô không thạo nấu nướng, chỉ biết làm món đơn giản một tí, mấy món phức tạp quá thì hương vị tạm chấp nhận được.

Hiện tại đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, trên tầng không động tĩnh, dưới tầng cũng chẳng có tí hương thơm đồ ăn nào, vắng vẻ đến nỗi cứ cảm thấy khuyết thiếu cái gì.

Lục Hoài Thâm lượn một vòng trong phòng bếp phòng khách, dừng chân giây lát trước tủ lạnh, kế đó lại vuốt cằm đi lên tầng, chuẩn bị tắm rửa, thời điểm lấy vật dụng tùy thân đi tắm, trong lúc vô tình thấy tủ xếp quần áo của Giang Nhược trống một khoảng.

Giang Nhược hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quần áo trong mùa bắt buộc phải để trong ngăn tủ dễ thấy nhất, hơn nữa áo sơmi, T-shirt, áo khoác, váy đều phải sắp xếp theo loại. Cho nên quần áo mà thiếu đi, có thể nhìn ra rõ ràng khoảng trống ở giữa.

Anh tiến lên lật thử, lại kéo mở tủ giày của cô, giày cũng thiếu hai đôi.

Đi đến phòng vệ sinh, trong dự liệu, chai chai lọ lọ ở chỗ khô trên bệ rửa mặt cũng chẳng còn, dư lại có một ít, đều là loại cô không thường dùng.

Sau khi Giang Nhược chuyển vào, trong ngôi nhà này bất giác có thêm rất nhiều dấu vết tồn tại của cô, phòng bếp cũng có mùi khói lửa.

Lục Hoài Thâm mới bừng tỉnh ngộ, thứ bỗng nhiên thiếu vắng trong nhà chính là mùi khói lửa, cô không ở đây, vật dùng trơ trọi, dấu vết cô từng sống chẳng qua cũng là vật chết, không có sinh khí.

Anh vào phòng vệ sinh tắm rửa, nước giội từ trên đỉnh đầu mà xuống, nhưng suy nghĩ liên quan đến cô cứ chẳng thể nào gạt bỏ.

Anh vốn tưởng trong cuộc đời mình, chắc chắn sẽ không vì thứ gì ngoài sự nghiệp mà phiền não như thế, cũng cho rằng cái thứ tình cảm này có thể có, nhưng nhất định đừng hoặc vốn không cần quá xem trọng. Vì thói đời xưa nay vẫn thế, chẳng có ai rời xa ai mà không sống nổi, chẳng có ai là không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Nhưng anh nhiều lần hao tâm tổn trí vì cô, trăm phương ngàn kế muốn che đậy những sự thực sẽ tạo thành tổn thương cho cô, dẫu muốn lừa mình dối người để phớt lờ thì cô vốn đã là một phần không cách nào ngó lơ.

Có đôi khi anh thà rằng tất cả mọi thứ dừng lại ở mấy tháng trước, ít nhất khi đó không mềm lòng thế này.

Giang Nhược về nhà Vương Chiêu, bởi vì tòa chung cư này nằm ở vị trí giao thông thuận tiện, phương hướng cũng gần trung tâm thành phố, số căn hộ bán được rất khá, chỗ để xe cũng không có bao nhiêu, Vương Chiêu may mắn tranh được một chỗ.

Xe Giang Nhược chỉ có thể tìm thử ở bãi đỗ xe lộ thiên xem còn chỗ hay không, may mà về sớm, trước tòa nhà vẫn trống mấy chỗ.

Lúc Giang Nhược về đến nơi, Vương Chiêu cũng đã về nhà, nghe nói Giang Nhược lái xe đến đây, Vương Chiêu bảo hầm để xe còn mấy chỗ đỗ xe chưa bán, bảo cô có thể đỗ ở đó, tránh phải dầm mưa dãi nắng bên ngoài.

Giang Nhược nghĩ cũng sẽ không ở bao lâu, cũng chẳng di chuyển xe nữa, của cô là xe ngoại lai, bất kể thế nào đều phải trả phí đỗ xe, đỗ ở đâu chẳng giống nhau, trái lại, dừng ở bãi đỗ xe lộ thiên còn tiện hơn.

Giang Nhược dọn dẹp hành lý xong, gọi điện thoại cho Kiều Huệ, bảo có mấy lời không tiện cho người khác nghe thấy muốn nói với bà, bảo bà về phòng trước đã.

Qua một lát, Kiều Huệ nói: "Mẹ về phòng rồi, con muốn nói gì? Thần thần bí bí."

Giang Nhược hỏi trước: "Mẹ, mẹ có hỏi mẹ con cô định ở đây bao lâu không?"

Kiều Huệ thở dài: "Người ta dù sao cũng là khách, sao có thể không biết ngại đi hỏi kiểu đấy chứ?"

Giang Nhược có thể nghe ra trong lòng Kiều Huệ vẫn để ý, suy cho cùng ai có thể chịu được người khác ăn không ở không trong nhà mình mãi, lại không phải mở tổ chức từ thiện.

"Bọn họ đúng là khách, nhưng bọn họ không giống, nói khó nghe một chút, bọn họ không có thể diện. Nếu Hứa Thu Mai không tìm được việc thì chúng ta cứ phải lo ăn ở cho bọn họ à? Con biết mẹ định nói với tư cách là họ hàng, cô là chị gái duy nhất của bố, tiếp tế một chút cũng được. Nhưng có đôi lời con vốn không định nói, mẹ biết đức hạnh cả nhà bọn họ thế nào mà, hôm nay con phát hiện Hứa Thu Mai đã đeo cái vòng cổ con quên trong phòng. . ."

Giang Nhược không nói nữa, Kiều Huệ khẽ kinh hô: "Hóa ra cái vòng cổ là của con? Hôm nay nó còn bảo tự nó mua. . ."

"Chị ta chưa được sự đồng ý của con đã lấy đồ cũng không phải lần đầu tiên, trước kia những thứ nhỏ có thể không tính toán, chứ cái vòng đó mấy chục vạn, là hồi trước cô út Lục Hoài Thâm tặng con, chị ta cứ đòi, lúc thì bảo nhà Lục Hoài Thâm có tiền, lúc thì bảo con keo kiệt, không cho con cũng xấu hổ, nhưng cái nết chị ta không đổi được, cứ như vậy mãi. . . " cô dừng lại đúng lúc, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cũng tỉnh lược nội dung phần Hứa Thu Mai uy hiếp mình.

Sau đấy mới lại nói: "Mẹ, cổ phần của con còn chưa nắm được trong tay, về tài chính cũng không đầy đủ sung túc, nhà ta chẳng gánh nổi hai mẹ con bọn họ tống tiền không ngừng như vậy, con không thể lấy tiền của Lục Hoài Thâm cung cấp theo yêu cầu của bọn họ được mà?"

Kiều Huệ im lặng một lúc lâu, nói kiên quyết: "Mẹ sẽ tìm thời gian nói chuyện này với bọn họ."

Giang Nhược vẫn hiểu Kiều Huệ hơn, sau chuyện kia, bà ấy không nhịn nổi, bà rất sợ Lục Hoài Thâm có thành kiến đối với phẩm hạnh gia đình nhà bà, đặc biệt là đề cập đến phương diện tiền bạc, đề tài này quá mẫn cảm.

Giang Nhược sợ nhất chính là Hứa Thu Mai sẽ thêm mắm dặm muối nói mấy câu không nên nói kích thích Kiều Huệ, người bị ép quýnh lên, chị ta không có khả năng chú ý giọng điệu và cách chọn lọc từ ngữ của mình.

Cho nên cô đành phải bắt đầu từ chỗ Kiều Huệ, làm bà ấy hoàn toàn thất vọng về hai mẹ con nhà kia, bằng không thì bà ấy vẫn luôn cho rằng hai mẹ con đó là người đáng thương.

Cuộc điện thoại này Giang Nhược không tránh Vương Chiêu, Vương Chiêu đang xem phim trong phòng khách, nghe thấy cô nhắc đến nhà họ hàng kì khôi kia, cảm thấy cực kì buồn cười, "Tôi vẫn không hiểu vì sao bố mẹ đặc biệt khoan dung với anh chị em nhà mình, bọn tôi có một dì hai kì lạ, ngay cả tiền sữa bột cho đứa thứ hai cũng muốn mẹ tôi phải bỏ ra, không cho thì bán thảm, nói cái gì mà tình cảm cùng nhau lớn lên, mẹ tôi thấy cuộc sống nhà bọn họ quá đỗi bình thường, thật sự không ngừng cho nhà bọn họ tiền, nói là vay, tiền vay cũng chưa trả lại một đồng nào."

Giang Nhược kể chuyện mình bị uy hiếp, Vương Chiêu khuyên cô nhất định phải cẩn thận hành sự.

"Mẹ cô hiện tại cũng bốn mươi mấy rồi, tim còn có vấn đề, không phải cô bảo bà ấy còn từng bị tim ngừng đập sao? Thế sẽ đột tử đấy!"

Năm nay đúng là Kiều Huệ đã phải chịu đả kích lớn, đầu tiên là tang chồng, sau lại suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, người thoáng cái như già đi cả chục tuổi, vốn dĩ trông có vẻ trẻ hơn bạn cùng lứa, hiện tại thoạt nhìn lại già nua hơn không ít, người cũng hơi còng rồi.

"Cô đừng tưởng rằng bây giờ bố mẹ vẫn còn tráng niên, bố tôi hai năm trước đã mắc bệnh gout, thời gian dưỡng bệnh thì đau yếu, về sau tôi cảm thấy chân ông ấy đã không còn như thường được nữa, lúc đi đường giống hệt người già, dường như thoáng chốc già ngay được."

"Tôi cũng không thể giúp chị ta tìm việc thật, chị ta với bố chị ta cũng cái nết y hệt nhau, một công việc mà còn kén cá chọn canh, yêu cầu lương tháng hai vạn trở lên, còn muốn làm cấp quản lý, quả thực ý nghĩ viển vông."

"Cô cứ tìm trước một việc để ổn định chị ta, để chị ta dọn đi đã. Thế này đi, gần đây tôi tiếp xúc mấy khách hàng, xem thử có vị trí nào phù hợp với chị ta không, tìm một công ty cách xa nhà cô một tí, chị ta không muốn chuyển cũng phải chuyển. Đến lúc đó tìm được công việc rồi, tốt nhất nói với chị ta ngay trước mặt mẹ cô. Nếu chị ta còn chê ỏng chê eo thì bảo chị ta đi luôn, mẹ cô cũng không có lý do nói gì nữa. Nếu chị ta nhắc đến Lục Hoài Thâm ngoại tình gì đó, cô cứ bảo chị ta chó cùng rứt giậu, muốn gây xích mích quan hệ, bảo chị ta về sau đừng vào cửa nhà cô nữa."

Giang Nhược cảm thấy cách của Vương Chiêu không tồi.

Vương Chiêu: "Loại đần độn này, hiện tại không đuổi đi, còn giữ lại qua tết cùng nhau ăn tất niên à?"

"Thế phiền cô giúp tôi liên hệ một chút chuyện công việc."

"Không thành vấn đề."

Sự tình có chỗ trông cậy, tâm trạng Giang Nhược tốt hơn một chút, về phòng tắm rửa một cái, mới vừa nằm lên giường, cầm di động, phát hiện có một tin nhắn Wechat chưa đọc từ một phút trước.

Tin nhắn của Lục Hoài Thâm gửi, tức khắc tâm trạng Giang Nhược như rơi xuống vách đá.

Vốn không định đọc tin nhắn, nhưng nội dung tin nhắn là một bức ảnh, lòng hiếu kỳ của Giang Nhược quấy phá, ấn mở.

Ảnh chụp là tủ lạnh trống trơn.

Hiện tại trong tủ lạnh trừ rượu chính là nước, còn có mấy quả cà chua và củ hành tây héo quắt, cùng với một đống hành tây hành lá, chỉ còn dư nguyên liệu.

Giang Nhược đóng bức ảnh, anh lại gửi một tin nhắn: "Mấy thứ này có thể làm món gì?"

Giang Nhược nhìn chằm chằm hàng chữ, đọc hết, im lặng một lúc, lại không nhịn được mà nghĩ, anh chưa ăn cơm tối?

Ý niệm vừa nảy ra, Giang Nhược liền cảm thấy bản thân không có tự trọng, thế nên định tắt máy coi như không thấy.

Đang định làm như vậy, Lục Hoài Thâm lại gửi một tin nữa: "Chưa ăn cơm tối."

Giang Nhược trả lời anh ba chữ: Gọi cơm hộp.

Anh lập tức trả lời ngay: Ừ.

Giang Nhược phát hiện đã mắc lừa.

Cái kiểu mười ngón tay không chạm nước ấy thì sao có thể tự mình xuống bếp, sao có thể không nghĩ đến chuyện gọi cơm hộp chứ? Cho dù anh không muốn tải app gọi đồ ăn, một cuộc điện thoại thôi sẽ có người xuyên qua cả thành phố đưa đồ ăn hợp khẩu vị nhất cho anh.

Mời một đầu bếp đến cho anh cũng không có vấn đề gì!

Cô thật là ngu dại trước sau như một.

Cảm giác tôn nghiêm đã bị khiêu chiến, trong cơn giận dữ, Giang Nhược thẳng tay block Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm mặc đồ ngủ đứng trước cửa tủ lạnh, nhìn trước tin nhắn vừa mới gửi đi xuất hiện dấu chấm than màu đỏ, vì quá thời gian chưa đóng cửa, tủ lạnh bắt đầu vang lên âm thanh nhắc nhở, Lục Hoài Thâm đẩy thật mạnh cánh tủ trở về đóng phịch một cái.

Cái tin nhắn chưa gửi là: Món em nấu ngon hơn.

Hai ngày cuối tuần sau đó, Giang Nhược cùng Vương Chiêu lái xe đến homestay vùng núi gần đó ở hai ngày một đêm.

Năm tháng trong núi trôi qua bình dị, chỉ là tín hiệu không tốt, còn không có wifi.

Chỉ có thể sáng sớm ngắm sương mù, giữa trưa ngắm núi, chiều chiều ngắm nước, tối đến ngâm suối nước nóng.

Trên núi vào đêm hơi lạnh, suối nước nóng lại là kiểu lộ thiên, Giang Nhược mãi mê cảnh sắc cùng nước hồ ấm áp, ngâm lâu quá, da ngón tay bị ngâm đến nhăn nheo cả, vừa đứng lên đã váng đầu hoa mắt, cả người bổ nhào ngã cắm đầu vào trong nước.

Vương Chiêu sợ chết khiếp, vội kéo cánh tay vớt cô lên.

Lúc Giang Nhược vừa ngã vào nước liền tỉnh táo lại, chỉ có điều cả người hết sức, Vương Chiêu vừa lôi vừa kéo đỡ cô lên, khăng khăng muốn đưa cô đi bệnh viện, Giang Nhược nói là thiếu máu cộng thêm tụt huyết áp, tình trạng này, bất kể ai ngâm quá lâu trong nước nóng hầm hập như vậy, đều sẽ có này phản ứng này.

Bấy giờ Vương Chiêu mới thôi nhưng trong lòng vẫn đầy sợ hãi.

Cuối tuần, trên đường trở về, nhận được điện thoại của Cao Tùy, bảo cô ngày mai đi ký tên, làm một ít thủ tục.

Giang Nhược nói rất bình tĩnh: "Vâng."

Nhưng trong lòng đã không thể bình tĩnh được nữa, qua ngày mai, cổ phần của cô đã có thể lấy về tay.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nhược thay quần áo trang điểm tươm tất, buổi sáng Vương Chiêu vội đi làm, trước khi ra khỏi nhà bảo cô bóc đồ hộp cho mèo.

Trước khi ra khỏi cửa Giang Nhược nhớ kỹ việc này, tìm một lon đồ hộp trong tủ đồ ăn vặt của Hữu Tiền bóc ra.

Khoảnh khắc vòng kéo được kéo mở, mùi tanh bốc lên mũi, xông tới mức khiến dạ dày Giang Nhược quặn lên, cô nôn khan mấy lần rồi bỗng nhiên vứt cái lon xuống đất chạy ngay vào phòng vệ sinh, vịn lên bồn cầu, cơ thể như mất kiểm soát, cổ họng vừa nuốt một cái, liên tiếp phun ra hết những thứ mình đã ăn trong bữa sáng.

Hà Nội, 6/12/2022

Khi nào thì tự dưng có chi tiết buồn nôn nè???

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play